Chương 27

“Điều này đã rất tốt rồi, ban đầu một số động vật sẽ có thái độ ác cảm mạnh mẽ với việc huấn luyệ,n Vân Tử có thể làm như vậy đã là một khởi đầu tốt. Huấn luyện động vật không thể vội vàng, đó là một quá trình lâu dài, phương pháp là như vậy, sau này cô kiên trì làm theo các phương pháp này, trong vòng một tháng, về cơ bản nó có thể đặt chân lên bàn tập. Chỉ cần làm cho nó thích nghi với âm thanh và cảm giác của móng chân, có lẽ sẽ mất nhiều thời gian hơn, tôi ước tính có thể cần nửa năm, cho nên ngàn vạn lần không được gấp gáp.”

Đường Phỉ gật đầu, liên tục nói lời cảm ơn, lúc này mới tiễn Lam Lâm Nguyệt đi về.

Trong mấy ngày kế tiếp, ngoài công việc hàng ngày, Đường Phỉ ngày nào cũng ở cùng một chỗ với Vân Tử, dạy nó động tác nhấc chân.

Tiến độ...... thực sự là rất chậm.

Nhưng mà có thể nhận thấy ác cảm của Vân Tử đối với cô so với khoảng thời gian trước đã tốt hơn rất nhiều, dạy nó cái gì, nó nhiều nhất cũng chỉ là chơi xấu, chỉ muốn ăn táo không muốn nhấc chân, bất quá cũng không có thao tác làm chậm lại quá trình huấn luyện.

Hôm nay, sau khi Đường Phỉ tiến hành một vòng huấn luyện mới cho Vân Tử liền tạm thời rời đi một chút vì có công việc. Vân Tử liền bắt đầu nói chuyện phiếm trong nhóm.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: “Ngao, hôm nay lại huấn luyện, thật sự là mệt mỏi quá......”

[Tiểu Phì Thu]: “Cậu phải biết thỏa mãn đi nhóc, chúng tôi muốn được huấn luyện cũng không được.”

[Lập Trình Viên]: “Các cậu không biết rằng lúc tôi huấn luyện có không ít thứ hay ho, chỉ là bây giờ huấn luyện đã kết thúc, cũng không có huấn luyện thêm cái gì mới, nên huấn luyện hay không cũng không có gì khác biệt.”

[Giúp tôi lên ngôi vua]: “Nhân viên chăn nuôi của tôi còn không nghĩ tới việc sẽ muốn huấn luyện tôi.”

[Ông lớn]: “Các cậu có ngốc hay không, đang yên đang lành ai thích bị huấn luyện chứ?”

[Lập Trình Viên]: “Trước kia tôi cũng cảm thấy như vậy, chỉ là sau này mới biết được chị gái huấn luyện cho tôi cũng là vì để tôi có thể hiểu được lời cô ấy nói.”

[Ông lớn]: “Cậu đúng là đồ ngốc, đã bị giáo huấn đến choáng váng rồi sao.”

[Lập trình viên]: Cậu! Cậu công kích tôi! @Tịch Nhất Âu có người công kích ta!

[Thông báo: Ông lớn bởi vì vi phạm nội quy, bị cấm chat 30 phút.]

[Lập trình viên]: “Ha ha ha ha ha!”

[Tiểu Phì Thu]: “Phụt!”

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: “Ai nha nha, Ông lớn cũng là vì tôi... Thật sự là xin lỗi......”

[Tịch Nhất Âu]: “Mọi người hoan nghênh thành viên mới [Tia Chớp] gia nhập nhóm.”

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: “Ui cha, lại có thành viên mới! Gần đây chúng ta có rất nhiều bạn mới! Chào mừng!”

[Giúp tôi lên ngôi vua]: “Hoan nghênh hoan nghênh, hôm nay thật đúng là ngày tốt!”

[Ông lớn]: “Không sai, đội ngũ càng ngày càng lớn mạnh, về sau muốn làm việc gì cũng dễ dàng hơn.”

[Công thành sư tử]: “@Tia Chớp có ở đây không? Thành viên mới phải nói chuyện phiếm với mọi người nhiều hơn mới có thể mau chóng làm quen nhau được.”

[Tia Chớp]: “Tôi tới để xin giúp đỡ. Xin mọi người cứu anh trai tôi.”

[Cá koi bị sưng]: “Hả, @Tia Chớp, anh trai cậu là ai? Có chuyện gì vậy?”

[Tia Chớp]: “Anh trai tôi là một con bồ câu đưa thư, cách đây không lâu bị một người xấu dùng súng cao su làm gãy cánh ở vườn thú của các cậu, các cậu còn nhớ không?”

[Lập trình viên]: “Đây không phải là Cúc cu Cúc cu sao? A, trước đó không phải cậu ấy còn ở trong nhóm chat nói chuyện phiếm với chúng ta sao? Vốn là ở vườn bách thú, có một chị gái chăm sóc nó, nhưng sau đó đưa cậu ta về nhà, Tia Chớp, anh cậu không về nhà sao?”

[Tia Chớp]: “Ô ô ô ô! Anh ấy đã về nhà, nhưng ông chủ của chúng tôi lại muốn gϊếŧ anh ấy để hầm canh!”

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: “Cái gì!!!”

[Lập trình viên]: “Trời ạ! Sao lại có chuyện tàn nhẫn như vậy xảy ra? Sao chủ các cậu lại muốn ăn thịt anh cậu?”

[Ông lớn]: “Mọi người đừng ngắt lời, để Tia Chớp nói xong đã.”

[Tia Chớp]: “Lúc trước anh trai cùng tôi tham gia huấn luyện thả chim bồ câu đưa thư, sau khi cất cánh tôi liền bay về phía nhà, tuy rằng lúc đầu chúng tôi còn bay cạnh nhau nhưng sau đó không biết vì sao giữa chừng anh ấy lại không thấy tăm hơi đâu nữa, tôi cho rằng anh ấy đã bay đi mất, không thể trở về nhà được nữa, không ngờ hơn một tuần sau anh trai được ông chủ mang về nhà. Tôi vốn cảm thấy có thể gặp lại anh trai là chuyện hạnh phúc nhất, không ngờ hôm nay ông chủ lại bắt anh trai đi, thiếu chút nữa nhổ lông bỏ vào nồi, sau đó bởi vì đột nhiên có điện thoại hẹn ông ta ra ngoài ăn cơm, lúc này ông ta mới tạm thời thả anh trai tôi ra. Nhưng mà... nếu như tiếp tục ở đó, anh tôi nhiều nhất chỉ có thể sống đến ngày mai. Tôi liền tìm một cơ hội để trốn thoát ra ngoài. Anh ấy có nói với tôi về nhóm chat này.”