Chương 26

Giờ phút này trong nhóm cũng vô cùng sôi nổi.

[Thằng nhóc xinh đẹp nhất thôn]: “Ngao, vì sao hai chị gái nhân viên chăn nuôi tôi, trong tay họ cầm theo cây gậy hả!!!”

[Tiểu Phì Thu]: “A a a, chuyện gì xảy ra sao?”

[Ông lớn]: “Hiện trường bạo lực gia đình...”

[Công thành sư tử]: “Thật đáng sợ, có phải cậu sắp bị đánh rồi không? Còn chị gái nhỏ, người chăm sóc cậu lúc trước thì sao? Sao cô ấy không ở đó để bảo vệ cậu chứ?”

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: “Cô ấy chính là một trong những chị gái nhỏ đó...”

[Tiểu Phì Thu]: “... Con à, các cô ấy chắc chỉ là muốn cùng con chơi trò chơi thôi.”

[Công thành sư tử]: “Làm tớ giật mình, có chị gái nhỏ của cậu ở đó, cô ấy sẽ bảo vệ cậu.”

[Lập trình viên]: “... Có một nhân viên chăn nuôi kia bình thường hay chăm sóc tôi, cô ấy cũng không tệ lắm, cây gậy mà cậu nói chính là gậy huấn luyện mà, đúng là ngốc mà.”

[Giúp tôi lên ngôi vua]: “Mọi người à… Gậy huấn luyện là cái gì vậy?”

[Công thành sư tử]: “Đâm, kí©h thí©ɧ, tôi cũng muốn được đào tạo một chút.”

[Cá koi béo phì]: “Mặc dù tôi có chút tò mò, nhưng mà chắc không có ai đến huấn luyện tôi đâu...”

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: “A a a, vậy tại sao phải huấn luyện tôi, tại sao - tại sao - tại sao! Các cô ấy còn đào một cái hố dưới l*иg sắt, không biết định làm gì nữa.”

[Thỏ thỏ]: “Mấy hôm trước cậu bị đau chân đúng không?”

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: “Ồ, bạn nhỏ thỏ thỏ à, sao cậu biết được vậy?”

[Thỏ thỏ]: “Mấy chị gái ấy chắc là muốn chữa trị chân cho bạn hết đau thôi.”

[Giúp tôi lên ngôi vua]: “A a a a, ghen tị sẽ khiến tôi xấu xí mất, tôi cũng muốn chữa cái chân của mình!”

[Lập trình viên]: “Không! Công! Bằng! Tại sao lúc tôi được huấn luyện lại không sửa chân cho tôi! Tôi cũng muốn chữa cái chân.”

[Ông lớn]: “Thật xin lỗi, gây khó chịu rồi, block thôi.”

[Công thành sư tử]: “Thật thích nha, vừa có thể được huấn luyện vừa được chữa cái chân đau... Tôi thì chỉ mong muốn có bữa cơm no, con à, con đừng có mà có phúc mà không biết hưởng.”

[Tiểu Phì Thu]: “Hai cô gái kia vây quanh cậu chỉ để chữa lành chân cho cậu, con trai, cậu thật đúng là người có số tốt nhất trong chúng ta.”

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: “Yên lặng ôm lấy chân của tôi...”

[Cá koi béo phì]: “Tôi đột nhiên phát hiện mình không có chân......”

Huấn luyện hành vi động vật tiến hành không thuận lợi, Vân Tử không chịu phối hợp.

Nó dường như có tâm lý cảnh giác rất mạnh đối với nhân viên chăn nuôi khác, ngoại trừ Lý Nghệ.

Ngay cả Chu Dịch Đồng kinh nghiệm phong phú cũng không có cách nào để xử lý nó.

Nhưng mà trong giờ nghỉ ngơi, sau khi Đường Phỉ trả lời câu này ở trong nhóm chat, lúc quay lại tiếp tục huấn luyện, mọi chuyện dường như thuận lợi hơn nhiều.

Huấn luyện voi có hai loại phương pháp thao tác, một là huấn luyện củng cố tích cực, hải là huấn luyện củng cố tiêu cực.

Cái gọi là huấn luyện củng cố tiêu cực chính là lấy biện pháp trừng phạt làm chủ, một số quốc gia ở Đông Nam Á dùng phương pháp này trong quá trình huấn luyện voi, có thể huấn luyện voi nghe lời, phục tùng, được cưỡi ngồi, gánh vác công tác vận chuyển, thậm chí muốn voi học được kỹ năng vẽ tranh.

Mặc dù những kĩ năng như vậy sẽ rất đặc biệt và làm mọi người kinh ngạc trong những buổi biểu diễn, nhưng sau đó là nước mắt, là máu, và cả tính mạng của những con voi để đổi lấy.

Phương pháp này không thể thực hiện được, cho dù có, Đường Phỉ cũng sẽ không chấp nhận.

Nguyên nhân rất đơn giản, huấn luyện như vậy mất nhiều hơn được, có lẽ có thể giải quyết vấn đề đau chân Vân Tử, nhưng sẽ tạo thành nỗi ám ảnh lớn cho nó.

Phương pháp của Lam Lâm Nguyệt cũng rất tốt, cô là sinh viên đại học chính quy và đã được giáo dục chuyên nghiệp về huấn luyện hành vi động vật.

Phương pháp cô ấy dạy Đường Phỉ, chính là dần dần để Vân Tử thích ứng khẩu lệnh.

Khi tiếng còi vang lên, Vân Tử sẽ nhận được phần thưởng nếu đến được sân tập.

Phần thưởng chính là mấy quả táo chất lượng tốt mà Đường Phỉ đã chuẩn bị từ trước.

Vân Tử rất thông minh, chẳng mấy chốc đã có thể hiểu được, liền nhanh chóng chạy đến sân tập.

Sau đó lại huấn luyện nó nhấc chân lên tiếp xúc với gậy huấn luyện.

Chỉ là mới một bước nà ymà hai người đã gặp phải khó khăn, tiến độ của Vân Tử rất chậm chạp.

Cuối ngày, Đường Phỉ mệt mỏi đến mức mồ hôi đầm đìa.