Chương 32

"Thầy Lý!"Giọng nói giòn tan của một cô gái vang lên từ ngoài góc.

Ông Lý cố đứng vững, nhướng mi nhìn thì thấy một bóng người vụt qua trước mắt, thật lâu sau đó mới nhận ra đó là cô gái đã đưa Lôi Tử về nhà.

Ông ta lập tức cau mày, vừa nhìn thấy cô gái này, lập tức nghĩ đến Lôi Tử vẫn còn chưa bị làm thịt.

“Cô tìm tôi sao?” Ông ta nhướng mày.

Đường Phỉ đã tìm nhà của ông Lý ở thôn Tân Ích trong một thời gian, giống như Tia chớp đã mô tả, ngói của ngôi nhà này là màu xanh lam, chuồng chim bồ câu ở trong sân, nó không bị khóa, chim bồ câu có thể vào và ra theo ý muốn. Đường Phỉ cũng lặng lẽ vòng ra sau sân để tìm kiếm, quả nhiên, cô tìm được chiếc chìa khóa dự phòng mà ông Lý đã giấu ở vị trí mà Tia Chớp nhắc tới.

Mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, vì ông Lý không có ở nhà nên cô sẽ đợi ông ta tại một góc ở cổng thôn.

"Đúng vậy, thầy Lý, tôi tới đây để thăm Lôi Tử, không biết có tiện không?"

Ông Lý sửng sốt: “Sao cô biết bồ câu của tôi tên là Lôi Tử?”

Trong lòng Đường Phỉ âm thầm than thở, nhưng vẫn rất thoải mái mà nói một cách qua loa: "Thầy Lý, ông quên rồi sao, lần trước tôi đưa Lôi Tử trở về hiệp hội bồ câu đưa thư nên đã nghe thấy Đàm nói qua rồi."

Ông Lý "Ồ" một tiếng rồi nói một cách tùy ý: "Lôi Tử chết rồi."

Đường Phỉ kinh ngạc: "Thầy Lý, ông nói gì vậy? Sao Lôi Tử lại chết? Không phải lúc tôi đưa nó trở về vẫn còn rất khỏe sao? Mới có mấy ngày, làm sao có thể..."

Ông Lý liếc nhìn cô: "Sao vậy, cô không tin sao? Cô gái à, cô chưa bao giờ nuôi chim bồ câu nên không biết đó thôi, loài chim này rất yếu ớt, mắc bệnh một chút thì cũng về chầu ông vải ngay, có lẽ vết thương trước đó của nó không ổn, cũng có thể là mắc bệnh gì khác, nhưng dù sao thì nó đã chết rồi."

Đường Phỉ giật mình hoảng sợ, trong lòng cô không thể tin được.

Cô biết Tia chớp trong nhóm chắc chắn là em gái của Lôi Tử, khi nó bay ra ngoài cầu cứu thì chắc chắn Lôi Tử vẫn còn sống, còn ông Lý cũng thật sự đã ra ngoài uống rượu, bây giờ mới trở về nên Lôi Tử nhất định vẫn còn sống. Cũng chắc chắn nó đã bị ông ta nhốt trong bếp, nhưng xem ra nó thực sự sẽ không sống được bao lâu nữa.

"Tôi hiểu mà, cô vì lòng tốt nên mới suy nghĩ như vậy, cô gái à, cô về đi."

“Nó chết rồi, vậy xác của nó đâu?” Đường Phỉ biết rõ, dù có hỏi cũng không thể có kết quả, nhưng trong lòng thật sự rất tức giận nên buộc phải hỏi.

Ông Lý lập tức nổi giận.

Ông ta hét ầm ĩ: "Chết thì chết rồi, bồ câu tôi nuôi ở đây nhiều như vậy, một con chết rồi thì cũng có lạ gì! Tôi đã sớm vứt nó đi rồi, nói không chừng bị Đại Hoàng bên cạnh ăn mất rồi!"

Đường Phỉ dùng ngón tay nhéo vào lòng bàn tay, ép bản thân bình tĩnh lại, gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu rồi, thầy Lý, cũng đã muộn, tôi về trước. Cảm ơn ông... đã nói những chuyện này với tôi."

Ông Lý đưa mắt nhìn theo Đường Phỉ rời khỏi, rồi lại loạng choạng vào nhà.

Rầm~

Ông ta đóng cửa lại.

Đường Phỉ đứng ở dưới chân tường, cách đó không xa truyền ra hai tiếng "Chít chít", là tiếng kêu của Em gái mắt to.

Dường như có một chút không hài lòng nên Đường Phỉ đã xoa vào thái dương hơi đau của mình, là cô đã tính toán sai. Cô vốn tưởng rằng có thể thương lượng với ông Lý một chút. Dù sao ông ta cũng là chủ của Lôi Tử, không ngờ rằng ông Lý lại không cho cô cơ hội nào cả, chỉ nói Lôi Tử đã chết rồi.

Xem ra, nếu như đêm nay không cứu được Lôi Tử ra, sợ là ngày mai Lôi Tử sẽ thật sự bị ông Lý làm thịt mất.

Đường Phỉ lấy điện thoại ra và liếc nhìn nó.

Quả nhiên có rất nhiều cuộc ghi chép trò chuyện.

[Tịch Nhất Âu]: Mọi người chào đón thành viên mới [Em gái mắt to] gia nhập nhóm này.

[Em gái mắt to]: Chúng tôi đã mở cửa phòng bếp, nhưng chân của @Cúc cu cúc cu bị trói rồi, ông lão đó mới về tới nên chúng tôi chưa dám hành động.

[Tia chớp]: Trời ơi, chân bị trói sao? Vậy còn anh trai tôi thì sao?

[Cá koi béo phì]: Tôi không hiểu lắm, không phải các loài chim đều có cánh sao? Nếu chân bị trói rồi thì không thể bay được à?

[Tia chớp]: Bay được, nhưng nó không thể hạ cánh! Nếu chim bồ câu bị trói chân, sẽ không thể giữ thăng bằng khi tiếp đất, cuối cùng chỉ có thể rơi xuống, nếu không may mắn, rất có thể rơi xuống mà chết.

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Trời ơi, thật đáng sợ.

[Em gái mắt to]: Chỉ có thể đợi ông lão đó ngủ say rồi đưa @Cúc cu cúc cu bay ra ngoài thôi. Nhưng... Có thể vẫn có một chút nguy hiểm khi tiếp đất, nhưng chỉ cần có thể hạ cánh thuận lợi, sau đó thì quá dễ xử lý rồi.

[Tia chớp]: Được rồi, đợi ông ta ngủ rồi, tôi cũng bay đến đó để cùng giúp!

[Công Thành Sư]: Nhưng cho dù @Cúc cu cúc cu có thể hạ cánh thuận lợi, làm sao chúng ta có thể cứu nó quay về vườn bách thú đây, bay một đường về vườn bách thú cũng rất nguy hiểm! Có thể bị bắt và ăn thịt bất cứ lúc nào!

[Em gái mắt to]: Nhân viên chăm sóc của @Thằng nhóc xinh nhất thôn đã đến nhà của Cúc cu cúc cu với tôi, chị ấy đang ở ngoài cửa.

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: Oa! Chị gái của tôi thực sự đi với cậu rồi à?

[Trình tự viên]: Trời ơi, cậu thật sự đã làm được rồi! Thực sự đã đưa cô ấy đi rồi!

[Giúp tôi lên ngôi vua]: Có chị gái ở đó thì chắc chắn không có vấn đề gì đâu! Trước đây, chị gái đã từng cứu Cúc cu cúc cu, chắc chắn chị ấy sẽ đem Cúc cu cúc cu trở về thuận lợi!

[Ông lớn]: Tại sao đột nhiên tôi lại hơi cảm động thế này...