Chương 33

Đường Phỉ nhìn những ghi chép trò chuyện trong nhóm chat, trong giây lát có hơi lo lắng, hóa ra đưa Lôi Tử bay ra ngoài lại nguy hiểm như thế!

Cô đứng bên ngoài nhà ông Lý, lo lắng chờ đợi.

Cuối cùng, một con chim bồ câu giống như từ hướng chuồng bồ câu bay ra, một lúc sau, trong sân có tiếng mở cửa khe khẽ, sau đó là tiếng chim bồ câu vỗ cánh.

Dường như Lôi Tử đã thử mấy lần, ngã xuống hết lần này đến lần khác, lại bò dậy thử lại hết lần này đến lần khác.

Mặc dù Đường Phỉ không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng ra Lôi Tử như thế nào khi cô nghe thấy tiếng động từ ngoài cửa. Vừa lo lắng, vừa sợ hãi, còn đối mặt với nguy cơ bị ngã xuống, cô cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cuối cùng, cô nhìn thấy một con chim bồ câu màu xám bay qua bức tường, cô rất muốn bắt nó, nhưng tốc độ chạy của cô hoàn toàn không đuổi theo kịp. Lúc này, một con bồ câu nhỏ với cơ thể mạnh mẽ khác bay ra, nhanh chóng chặn Lôi Tử đang trên không trung, đáng tiếc là nó cũng không bắt được Lôi Tử. Nhưng sau khi chặn lại thì tốc độ rơi xuống của Lôi Tử đã chậm lại và phương hướng cũng thay đổi, phịch một tiếng rồi rơi xuống, theo bản năng, Đường Phi bắt lấy, nhìn kỹ lại thì thấy thứ cô đang ôm trong lòng quả nhiên là Lôi Tử!

Cùng lúc đó, Em gái mắt to cùng với một vài con chim nó đưa tới mà cô không biết cũng đứng trên bức tường ở sân nhìn thấy cảnh này.

Cuối cùng cũng giải cứu được Lôi Tử, Đường Phỉ vui vẻ vẫy tay với lũ chim, cảm ơn sự giúp đỡ của chúng, sau đó đưa Lôi Tử ra ngoài.

[Chúc mừng, bạn đã hoàn thành nhiệm vụ tâm nguyện của Em gái cú mèo mắt to, thu được 60 điểm kinh nghiệm, 50 đồng vàng.]

[Bạn đã thăng cấp lên cấp 4, phần thưởng nâng cấp: Bạn có thể chọn mở bản đồ thứ hai của mình, sau khi chọn xong, bạn có thể hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày của bản đồ này, cũng có thể thử thách nhiệm vụ đặc biệt để thu được điểm kinh nghiệm và đồng vàng. Chi tiết có thể xem tại bảng điều khiển trò chơi.]

Oa, cuối cùng cũng có bản đồ mới rồi, thật tuyệt vời, với bản đồ mới thì có thể chăm sóc nhiều động vật hơn, khi đó tốc độ tích lũy điểm kinh nghiệm và đồng vàng cũng nhanh hơn.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để vui mừng.

Bây giờ Lôi Tử đã được cứu, cô cũng không muốn ở lại nơi này lâu thêm nữa, lỡ như có người phát hiện hoặc bị Lý Thiên Minh ra ngoài nhìn thấy thì đi không được nữa.

Sau khi Đường Phỉ đi ra khỏi thôn, cô lại đi một quãng đường nữa thì mới bắt được taxi và trở về nhà.

Sau khi kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ, Đường Phỉ chắc chắn, ngoại trừ một số vết hằn trên chân thì Lôi Tử không có bất kỳ vấn đề nào khác.

Lúc này, trong nhóm...

[Cúc cu cúc cu]: Xin chào mọi người!

[Thằng nhóc xinh nhất thôn]: A a a a a! Cúc cu cúc cu!!!

[Tiểu Phì Thu]: Trời ơi, Cúc cu cúc cu, cậu không sao chứ?

[Tia chớp]: Anh trai?!