Chương 36

Cho dù bây giờ cô chỉ là một nhân viên chăm sóc và muốn dựa dẫm vào người khác thì cũng không thể bị người khác thao túng. Cô chợt nhớ, Công Thành Sư trong nhóm không ngừng kêu gào rằng mình ăn không no, và tất cả các con vật đều chê cười vì nó ăn nhiều quá, bây giờ xem ra, có lẽ những than phiền của nó đều là sự thật.

Lý Nghệ được chuyển từ vườn voi sang vườn sư tử, rất có thể thịt cho sư tử ăn đã bị trừ bớt khỏi lượng thức ăn, có lẽ những gì cô ta nói về việc La Đại Cương đã làm ra chuyện này cũng là sự thật.

Vườn voi và vườn sư tử đều là những khu vực chi tiêu nhiều nhất trong vườn bách thú, đoán chừng, sau này La Đại Cương sẽ đến gây rắc rối cho cô.

Đường Phỉ đau đầu, nên cô vội vàng hoàn thành công việc hôm nay, tìm Tô Châm đến dạy cô cách thay chân cho Vân Tử mới là chuyện chính.

Bây giờ đã là buổi trưa, Đường Phỉ đến nhà ăn ăn cơm trước.

Nhà ăn của vườn bách thú Hâm Hâm được xây dựng vào những năm 80. Đây là tòa nhà một tầng rộng lớn và có lịch sử lâu đời.

Trước đó, vườn bách thú Lâm Thủy được xây dựng theo phong cách vườn Trung Hoa, tất cả các tòa nhà đều tương đối cổ điển, bây giờ đã nhiều thập kỷ trôi qua, nhà ăn với phong cách vườn cổ điển trông càng cổ điển hơn.

Đương nhiên, xem ra đã nhiều năm không tu sửa, tường cũng đã bong tróc nhiều chỗ do bị ẩm, mốc meo, khung cửa sổ bằng gỗ nhiều chỗ cũng đã mục nát.

Nhưng ngoài những điều này, các nhân viên trong nhà ăn đã dọn dẹp nơi này rất sạch sẽ.

Lúc trước, khi vườn bách thú chưa có hợp đồng, có rất nhiều khách du lịch đến đây, nhà ăn này kiêm luôn chức năng phục vụ ăn uống cho du khách du lịch. Nhưng bây giờ ít khách du lịch hơn và nhân viên cũng ít hơn, nhà ăn chỉ mở cửa cho nhân viên trong vườn bách thú.

"Đường Phỉ!" Khi Lam Lâm Nguyệt nhìn thấy Đường Phỉ vào nhà ăn nên đã gọi cô đến ngồi một cách nhiệt tình.

Đường Phỉ không quen với những nơi có quá nhiều người, nhưng cô rất biết ơn vì chuyện Lam Lâm Nguyệt đã huấn luyện cho Vân Tử, sau khi lấy cơm xong, cô đã đến ngồi bên cạnh Lam Lâm Nguyệt.

Trên chiếc bàn dài này, còn có rất nhiều nhân viên chăm sóc khác của vườn bách thú đang ngồi.

“Đường Phỉ, sao cô đến muộn như vậy?” Tô Châm cũng ngồi ở đối diện, thấy cô ngồi xuống thì cười chào hỏi.

"Bác sĩ Tô, tôi đang định gọi điện thoại cho anh."

"Ồ? Cô tìm tôi có chuyện gì?" Tô Châm có một thói quen, chỉ cần nói đến công việc thì vô cùng nghiêm túc, anh buông đũa xuống một cách vô thức.

Đường Phỉ cười nói: "Không có gì, chỉ là tôi không biết làm thế nào để cắt móng chân cho Vân Tử, khi nào anh có thời gian thì đến chỉ tôi có được không?"

Một chàng trai trẻ ngồi bên cạnh rõ ràng cũng có hứng thú với những gì Đường Phỉ nói.

"Vân Tử? Đó là voi Châu Á sao? Sao vậy, cô định cắt móng chân của voi sao?"

Đường Phỉ còn chưa kịp trả lời, Lan Lâm Nguyệt cũng đã nghi ngờ hỏi: "Đường Phỉ, muốn cắt móng chân cho Vân Tử, nhất định phải chờ sau khi tập luyện xong rồi mới cắt được, nếu không sẽ nguy hiểm đấy..."

Thật ra, lần dạy trước đây, cô ấy đã dạy các thao tác cụ thể rồi, nhưng cô ấy không hiểu tại sao Đường Phỉ lại chọn cắt móng chân cho Vân Tử một cách vội vàng như vậy, chẳng lẽ bệnh móng chân của Vân Tử đã trở nặng rồi sao?

Chàng trai trẻ ngồi bên cạnh nghe thấy Lam Lâm Nguyệt nói như vậy cũng hùa theo một câu: "Hóa ra cô là người mới đến sao. Ôi, lúc mới đến đây tôi đã nghĩ đến việc huấn luyện động vật đấy. Em gái, tôi khuyên cô đừng lo lắng."

Đường Phỉ đợi họ nói xong thì mới nhìn Tô Châm rồi nói một cách bình thản: "Bác sĩ Tô, chiều nay anh đến đi, tôi đã huấn luyện xong cho Vân Tử rồi."

Ngay khi những lời này được nói ra, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.