Chương 37

Lam Lâm Nguyệt dứt khoát đặt chén xuống hỏi: “Đường Phỉ, cô nói là cô đã dạy cho Vân Tử cách nhấc chân rồi sao?” Theo ý kiến của cô ấy, để có thể dạy Vân Tử nhấc chân thì cũng phải mất ít nhất một tháng. Chỉ trong vài ngày mà đã có thể dạy được như vậy đã là một tiến bộ vượt bậc, ngay cả nhân viên chính quy chuyên nghiệp như cô cũng chưa chắc có thể làm được.

Lúc này, những nhân viên chăn nuôi đang ngồi ăn cùng bàn đều nhìn Đường Phi, chờ đợi câu trả lời của cô.

Đường Phỉ cười nói: “Đúng rồi, bây giờ Vân Tử có thể làm theo hướng dẫn và đặt cả bốn chân theo thứ tự lên đài huấn luyện. Nhưng mà… Tôi thật sự không biết cách cắt móng chân cho Vân Tử, vì vậy nên mới muốn nhờ bác sĩ Tô đi theo tôi một chuyến.”

Tính cách của Lam Lâm Nguyệt mặc dù rất hoạt bát và hay cười, nhưng bình thường gặp chuyện gì thì cũng rất bình tĩnh, lúc này đây cô không khỏi kêu lên: “Cô nói cái gì? Cô không chỉ dạy Vân Tử cách nhấc chân mà còn dạy nó cách đặt bốn chân lên đài huấn luyện, nó đã học xong rồi sao?”

Đường Phỉ mím môi gật đầu: “Chính xác.”

Thật ra nếu nói thật, chính bản thân Đường Phỉ cũng cảm thấy rất kinh ngạc, cô không ngờ rằng trước đây Vân Tử luôn không chịu hợp tác với cô lại đột nhiên chăm học hỏi vì sự an toàn của Lôi Tử.

Có thể thấy nó rất thông minh, chỉ là trước đây không chịu vui vẻ hợp tác mà thôi.

Sau khi Lam Lâm Nguyệt nghe xong liền trực tiếp chết lặng… Tất cả mọi người cũng sửng sốt, đừng nói đến việc Đường Phỉ chỉ là nhân viên mới, kể cả là ai muốn hoàn thành công việc này cũng cần phải hao phí rất nhiều sức lực và thời gian, chưa kể đến là có làm được hay không nữa, muốn làm thì trước tiên phải có kiên nhẫn đã.

Thật không ngờ cô bé trông như học sinh này lại làm được!

Mọi người bỗng nhiên bàn tán xôn xao.

“Cô… Đường đúng không? Chuyện này là thật sao?”

Đường Phỉ gật đầu, tự nhiên hào phóng nói: “Mọi người gọi tôi là Đường Phỉ được rồi, tôi là nhân viên chăn nuôi mới đến, sau này xin được mọi người chỉ bảo.” Cô nhìn về phía người vừa rồi: “Vâng, là sự thật, nếu cô thích thì hoan nghênh cô đến chuồng voi tham quan.”

Lam Lâm Nguyệt vội vàng nói: “Tất nhiên là tôi muốn đi rồi, trước đây tôi chỉ huấn luyện tinh tinh chứ không huấn luyện thành công voi Châu Á. Đường Phỉ à, cô thật sự là quá tuyệt vời!”

Tuy nhiên, trong đám đông cũng có người nghi ngờ: “Người mới chỉ ngẫu nhiên thành công một lần mà đã tự cho rằng mình huấn luyện thành công, cũng thường xuyên có những hiểu lầm như vậy, chắc là do may mắn thôi, chó ngáp phải ruồi.”

Đường Phỉ im lặng. Lúc này, Lý Nghệ theo một nhóm sinh viên chuyên ngành động vật học đến nhà ăn, hiện tại thành phố Lâm Thủy cũng chỉ có mỗi vườn bách thú Hâm Hâm này, vì vậy vào mùa hè có rất nhiều sinh viên chuyên ngành động vật đến tham quan và học tập.

Tất nhiên vườn bách thú rất vui vẻ chào đón họ, dù sao thì khi đón tiếp một nhóm người như vậy cũng có chút thu nhập.

Hôm nay Lý Nghệ rảnh rỗi nên đã phụ trách dẫn đoàn sinh viên này đi.

Buổi trưa dẫn bọn họ đến căng tin ăn cơm vừa lúc gặp được Đường Phỉ đang ngồi trong đám người, vừa nhìn thấy cô ta liền tức giận. Lúc đầu chỉ cảm thấy nhân viên mới này hơi phiền, cứ liên tục làm phiền cô về chuyện của Vân Tử, lúc trước về chuyện sắp xếp thức ăn còn cho rằng do cô là người mới nên mới tùy ý xử lý, nhưng không ngờ cô lại cố chấp đến mức này, còn dám oán giận cô trong điện thoại!

Lúc nãy nghe thấy Đường Phỉ nói gì mà cắt móng chân cho voi, Lý Nghệ liền bắt đầu tính kế.

“Các bạn sinh viên, không phải vừa rồi có một số bạn nghi ngờ phúc lợi của động vật trong vườn rất kém sao?”

Các sinh viên đã rất ngạc nhiên và lắng nghe cẩn thận những gì cô ta nói. Lý Nghệ cười nói: “Bây giờ tôi sẽ giới thiệu một người với các bạn, cô này là nhân viên chăn nuôi mới đến, nhưng mà đã có thể huấn luyện voi trong thời gian rất ngắn, thậm chí còn có thể bảo nó nhấc chân lên. Chắc là các bạn chưa bao giờ nhìn thấy đâu nhỉ?” Đám sinh viên thường ngày toàn đi học, ít có cơ hội tiếp xúc với thú rừng thật nên bây giờ có người huấn luyện được voi là chuyện hiếm, bắt đầu sôi nổi lên, cả cơm cũng không thèm ăn, ngay lập tức bắt đầu thảo luận.

“Wow, voi gì? Voi Châu Á hay voi Châu Phi?”

“Tôi chỉ thấy trên phim tài liệu thôi, nghe nói ở nước ta có rất ít vườn bách thú có thể cắt móng chân cho voi.”

“Có thật không? Vườn bách thú Hâm Hâm cũng không phải lớn, sẽ có thật sao?”

“Tôi cũng cảm thấy… Khụ khụ, hay là cứ xem trước đi, cũng có khả năng.”

Lý Nghệ rất hài lòng với phản ứng của mọi người, lớn tiếng nói: “Tại sao lại không thể, cô nhân viên mới này rất giỏi.”