Chương 39

Vân Tử đang nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại. Thời tiết hôm nay nóng quá, sao chị gái còn chưa quay lại? Nếu chị ấy ở đây có thể sẽ tắm cho mình! Còn nữa, mình thể hiện tốt như vậy có được ăn dưa hấu lạnh không… Nếu không có dưa hấu lạnh thì hai miếng táo cũng được…

Vào lúc này, Đường Phỉ cùng mọi người bước vào.

Ban đầu Vân Tử theo bản năng muốn đi qua, nhưng lại sững người, tại sao… Lại có nhiều người như vậy.

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Á, chỗ tôi đột nhiên có rất nhiều người đến! Cứu mạng với!

[ Tiểu Phì Thu ]: Sao vậy?

[ Công ty cá koi ]: Trời ơi! Xảy ra chuyện gì?

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Đáng sợ quá! @Cúc cu cúc cu có đó không? Cậu có thể nói mọi người nghe có chuyện gì đã xảy ra không?

[ Cúc cu cúc cu ]: Đúng là có rất nhiều người đột nhiên bước vào, nhưng những người này dường như đều mặc trang phục của nhân viên chăn nuôi. Chắc là không có nguy hiểm gì.

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Á á đáng sợ quá, sao tự nhiên lại có nhiều nhân viên đến xem tôi như vậy?

[ Giúp tôi lên ngôi vua ]: Có chắc đều là nhân viên chăn nuôi không? Chắc là không có gì nguy hiểm. Thật là, @Thằng nhóc xinh nhất thôn, cậu nói chuyện cho rõ ràng chút, làm tôi sợ hết hồn.

[ Trình Tự Viên ]: Tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao lại có nhiều nhân viên chăn nuôi tập trung ở chỗ thằng nhóc kia thế?

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: A a a a, bọn họ đến bắt tôi đúng không? Huhuhu, tôi có một chút ấn tượng mơ hồ khi tôi còn rất nhỏ, cũng có rất nhiều nhân viên chăn nuôi đột nhiên đến chuồng voi tiêm cho mẹ tôi một mũi, sau đó mẹ tôi liền biến mất không thấy tăm hơi… Có phải bọn họ cũng định bắt tôi đi không… Tôi không muốn đâu huhu!

[ Ông lớn ]: Mẹ nó! Không thể nào?

[ Tịch Nhất Âu ]: Chú ý ngôn từ.

[ Ông lớn ]: Xin lỗi, nhưng tôi thật sự không thể nhịn được, có thật là vậy không? Nếu thằng nhóc bị bắt đi…

[ Tiểu Phì Thu ]: A a a a! Cậu đừng nói nữa! Tôi sợ đến mức cả người run lẩy bẩy rồi!

Lúc này Đường Phỉ đi đến chuồng voi, theo sau là tất cả những nhân viên chăn nuôi và bác sĩ Tô, cô nhẹ nhàng gọi tên Vân Tử, nhưng ngay lập tức nhận ra rằng tình trạng của Vân Tử không tốt.

Dạo này nó giao tiếp với cô ngày càng tự nhiên hơn, độ yêu thích cũng tăng lên rất nhiều so với trước đây, nhưng lúc này khi cô gọi tên, nó liền sợ hãi co rúm lại, thu mình lại vào góc tường, không chịu đi vào chuồng. Đường Phỉ cảm thấy có chút khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô tránh đi ánh mắt của mọi người, lấy điện thoại di động trong góc ra lướt sơ qua lịch sử trò chuyện.