Chương 40

Sau khi Đường Phỉ đọc xong lịch sử trò chuyện của nhóm, cô chợt nhận ra:

À!

Vân Tử sợ đám người này! Nếu là một con vật trưng bày được nuôi trong sở thú thì nó thật sự không sợ ánh mắt của đám đông bên ngoài khu vực an toàn, nhưng trong chuồng thì khác, mặc dù bọn họ mặc quần áo của nhân viên chăn nuôi, nhưng lại làm cho nó nhớ đến ký ức đau buồn về việc mất mẹ khi còn nhỏ. Cảnh tượng như vậy lại xuất hiện khiến nó rất sợ hãi, cho rằng mình cũng sẽ bị nhân viên chăn nuôi bắt đi.

Vân Tử đã lớn lên trong sở thú này và chưa bao giờ đi đâu cả. Rời đi chính là điều kinh khủng nhất trên đời đối với nó.

Sau khi Đường Phỉ hiểu ra, lập tức quay người nói với mọi người: “Thật ngại quá, trước đây lúc tôi huấn luyện Vân Tử thì không có người khác, mọi người có thể lui ra đến phía sau khu triển lãm được không? Mặc dù bên đó xa một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy.”

Mọi người bất mãn phàn nàn: “Đường Phỉ, rốt cuộc cô có làm được hay không? Nếu không làm được thì nói đi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi.”

Lam Lâm Nguyệt bênh vực cho cô: “Không ai ép buộc các người phải đến, nếu đến rồi thì làm theo lời cô ấy đi?” Cậu sinh viên vừa ngồi ăn cơm cùng Đường Phỉ cũng lên tiếng nói: “Thật ra tôi cảm thấy Đường Phỉ nói rất đúng, động vật không phải con người, nhưng chúng cũng có cách sống và môi trường sống quen thuộc của riêng chúng, chúng ta đột nhiên đến đây làm cho Vân Tử cảm thấy lo lắng, không thể bắt đầu huấn luyện cũng hợp lý.”

Nói xong, cậu dẫn đầu đi ra phía phòng triển lãm chờ đợi, những người khác cũng đành phải đi theo. Thế nhưng những lời phàn nàn vẫn không dừng lại.

Lam Lâm nguyệt đi ra ngoài sau cùng, trước khi ra ngoài còn nói với cô: “Đường Phỉ, cô đừng nóng vội, nếu thất bại thì cũng không sao. Nhưng tôi tin tưởng cô sẽ làm được.”

Đường Phỉ: “Cảm ơn cô, tôi sẽ cố gắng.”

Ngay cả Tô Châm cũng đi theo lui ra ngoài, mọi người liền đợi bên ngoài phòng triển lãm.

Lúc này, Đường Phỉ đang đứng trong chuồng voi đợi mọi người rời đi hết mới lấy điện thoại ra nhắn tin trong nhóm.

[ Thỏ thỏ ]: Mọi người đừng lo lắng. @Thằng nhóc xinh nhất thôn, thằng nhóc ơi, trước đây cậu nói chị gái nhân viên đã tập huấn luyện cho cậu đúng không? Kết quả huấn luyện ra sao?

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Ờ… Tôi thấy cũng được, các động tác chị ấy chỉ tôi đều làm rất tốt. Không lẽ… Sau khi huấn luyện xong sẽ tiễn tôi đi sao? Nếu biết như vậy tôi đã không chịu hợp tác rồi.

[ Trình Tự Viên ]: Hả… Từ từ… Cậu nói là cậu làm các động tác rất tốt. Sau đó cô ấy lại đưa các nhân viên khác đi đến chuồng voi của cậu?

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Đúng rồi…

[ Trình Tự Viên ]: Hay là cô ấy đưa mọi người đến xem kết quả huấn luyện của cậu?

[ Thỏ thỏ ]: Đúng rồi đúng rồi, tôi cũng cảm thấy như vậy! Nhất định là chị gái cảm thấy cậu làm rất giỏi nên muốn khen ngợi cậu trước mặt những nhân viên chăn nuôi khác.

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: Hả… Cái gì… Muốn khen ngợi tôi? Cái đó… Có thưởng không?

Tất cả các con vật trong nhóm đều im lặng một lúc…

Nhầm lẫn lớn như vậy, thật sự khiến cho người khác không kịp thích ứng…

[ Thỏ thỏ ]: Tôi cảm thấy nhất định sẽ có phần thưởng to!

[ Thằng nhóc xinh nhất thôn ]: A a a a, tôi vừa mới… Làm gì vậy! Tất cả mọi người đã đi rồi! Tất cả đều đã đi đến phòng triển lãm! Phần thưởng của tôi a a a!

Đường Phỉ nhìn thấy Vân Tử nói chuyện trong điện thoại, có cảm giác dở khóc dở cười.

Tuy nhiên, không còn thời gian nữa, cô phải hoàn thành các động tác được chỉ định càng sớm càng tốt dưới sự chú ý của rất nhiều người.

Cô lập tức đặt hàng trên mục trung tâm mua sắm, mua cho Vân Tử một quả dưa hấu lạnh và một quả táo làm phần thưởng, đồng thời sẵn sàng bắt đầu hướng dẫn Vân Tử hoàn thành động tác nhấc chân.

Đám đông chờ đợi trong khu vực triển lãm, khi nhìn thấy Đường Phỉ gặp khó khăn, một số người bắt đầu nghị luận:

“Quả nhiên là như thế, còn chưa chuẩn bị xong liền giả bộ hung hãn.”

“Đừng nói là huấn luyện voi, ngay cả sự tin tưởng của con voi còn không có.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên về đi, hôm nay đến đây thật sai lầm. Mặc dù tốn chút thời gian nhưng cũng đủ chứng minh được phán đoán của chúng ta. Huấn luyện động vật trong vườn bách thú thật lãng phí thời gian.”

Lam Lâm Nguyệt quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ: “Các người có thể kiên nhẫn một chút không? Cho cô ấy chút thời gian để cô ấy chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Đoàn sinh viên Lý Nghệ dẫn đi cũng đổ mồ hôi hột thay cho Đường Phỉ.

“Trông khó quá!”

“Con voi này vẫn còn là một con voi con, phải không? Nhất định là không dễ huấn luyện.”

“Tôi cũng thấy vậy, cũng hôm nay chưa biết có thể xem được hay không…”

“Hừ, không sao cả, cho dù không thấy được thì xem voi cũng không sao.”

“Tôi cũng nghĩ rằng ngay cả khi không thành công thì chúng ta cũng có thể xem nhân viên huấn luyện động vật như thế nào, cũng coi như mở rộng tầm mắt.”