Chương 41

Lý Nghệ vô cùng đắc ý khi thấy Đường Phỉ gặp khó khăn. Quả nhiên cô ta nói đúng, Đường Phỉ không làm được!

Bên ngoài cô ta an ủi nói: “Bình tĩnh, đừng nóng vội, kiên nhẫn chờ đợi một chút”, nhưng trong lòng lại mong Đường Phỉ biến thành trò hề trước mặt mọi người.

Lúc này, Ngô Ngọc cũng nắm tay mẹ cậu đi đến bên ngoài phòng triển lãm, wow nhiều người quá!

Thường ngày ở chỗ của Vân Tử cũng sẽ có khách, nhưng mà sẽ không được nhiều như vậy, hơn nữa… Còn có rất nhiều nhân viên chăn nuôi vây xung quanh.

Ngô Ngọc dẫn mẹ chen vào trong đám người tìm một vị trí thích hợp để xem, cậu bé bé kích động ngẩng mặt lên giới thiệu với mẹ: “Mẹ nhìn xem, hình như hôm nay Vân Tử có buổi huấn luyện!”

Diêm Ly miễn cưỡng mỉm cười, mặc dù trong lòng chất chứa nhiều ưu tư nhưng vẫn kiên nhẫn cùng con trai đi xem voi.

Cũng không biết tại sao mà con trai bà lại thích đến vườn bách thú này như vậy, mỗi lần đến cũng không thèm quan tâm đến những động vật khác mà chỉ thích đến chuồng voi này.

Nhưng tâm tư của đứa trẻ đôi khi rất khó đoán, bà rất ít khi gặp cậu bé, cơ hội gần gũi khó có được, đương nhiên vẫn phải tìm cách khiến cho Ngô Ngọc vui vẻ.

“Vân Tử, nhất định phải cố lên nha!” Có vẻ như đã nghe những người chăn nuôi xung quanh thảo luận rằng Vân Tử không làm được, Ngô Ngọc không nhịn được lớn tiếng cổ vũ cho Vân Tử.

Cậu sinh viên Từ Dương vừa rồi nói thay cho Đường Phỉ cũng lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh, cậu cảm thấy mặc dù Đường Phỉ chỉ mới đến sở thú trong thời gian ngắn, nhưng xét về thái độ của cô đối với Vân Tử, có thể cô thật sự hiểu biết rất rõ về Vân Tử. Đôi khi huấn luyện động vật chính là như vậy, bạn làm rất nhiều thứ nhưng lại không nhận được sự tin tưởng của động vật. Hiệu quả huấn luyện có một nửa là sự nỗ lực, nhưng khi bạn đã chiếm được tình cảm và sự tin tưởng của động vật, những động vật hoang dã này có thể mang lại cho bạn kết quả bất ngờ.

Ngay lúc cậu đang cầm điện thoại ngắm về phía Vân Tử liền nghe thấy cậu bé bên cạnh hét lớn: “Vân Tử đi qua rồi!”

Cậu hơi mất tập trung và nhận ra rằng Vân Tử đã biến mất khỏi màn ảnh!

Màn ảnh chuyển hướng, lúc này mới tìm thấy được Vân Tử đang chạy uỳnh uỳnh về phía chuồng voi.

Cái này… Không lẽ…

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ trong nháy mắt mà Vân Tử đã chạy đến bên đài huấn luyện… Giống như là nó nghe hiểu được mệnh lệnh của Đường Phỉ?

Âm thanh giễu cợt bên cạnh lúc này cũng đột ngột im bặt, giống như bị ai đó cắt đứt.

Tất cả mọi người đều vô thức nín thở, ánh mắt nhìn chăm chú vào Vân Tử đang chạy về phía chuồng voi.

Bởi vì khu vực triển lãm trở nên yên tĩnh nên mọi người đều nghe thấy tiếng còi rõ ràng.

Khi tiếng còi vang lên, Vân Tử vụng về nhấc chân trái lên và loay hoay đặt lên đài huấn luyện.

Nó đã làm được!

Mọi người trong khu triển lãm đều hét lên “A!”, như thể họ còn chưa nhìn rõ được thì Vân Tử đã hoàn thành động tác.

Đường Phỉ thấy nó đã hoàn thành động tác đầu tiên tốt đẹp, trái tim trong lòng đã được buông lỏng, tâm trạng của Vân Tử cuối cùng cũng được điều chỉnh, cô cổ vũ nói: “Vân Tử giỏi quá!”

Tiếp theo lại có thêm một tiếng còi, Vân Tử buông chân trái xuống.

Khu triển lãm bên này lại có thêm tiếng la kinh ngạc.

Lúc này cũng có rất nhiều du khách đi ngang qua chuồng voi, thấy xung quanh đây có rất nhiều nhân viên chăn nuôi cũng tò mò đứng lại xem.

“Ở đây đang làm gì vậy?” Các du khách tò mò hỏi.

Những người khác đều chăm chú nhìn Vân Tử không trả lời, nhưng Ngô Ngọc lại dùng giọng nói trẻ con để giải thích: “Nhân viên chăn nuôi đang huấn luyện Vân Tử nhấc chân ạ, trong phim tài liệu cũng có đề cập đến cái này!”

“Huấn luyện voi nhấc chân để làm gì?” Du khách xung quanh hỏi lại.

Ngô Ngọc kiên nhẫn: “Để sửa cắt móng cho nó ạ, voi cần phải được cắt móng.” Cậu nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Mọi người cứ xem thêm phim tài liệu thì sẽ biết.”

Diêm Ly mỉm cười xin lỗi đối phương, con trai bà thích xem nghiên cứu về voi.

Du khách vây xung quanh rất thích phần giới thiệu của Ngô Ngọc, vừa xem vừa trò chuyện với Ngô Ngọc.

Các nhân viên chăn nuôi còn lại không nói lời nào.

Không phải bọn họ cố tình bỏ qua, mà là lúc này sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Vân Tử trong chuồng voi. Tất cả mọi người đều không thể tin rằng Đường Phỉ thật sự đã làm được.

Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa hết cảnh tượng vừa thấy thì sau tiếng còi tiếp theo, Vân Tử nhấc chân phải lên rồi lại buông chân phải xuống.

Lam Lâm Nguyệt không nhịn được hét lên một tiếng: “Giỏi quá!”

Sau khi hét lên còn che miệng lại, sợ ảnh hưởng đến Vân Tử đang hợp tác với Đường Phỉ trong chuồng.