Chương 10

Ngày cuối cùng anh ở lại, Giang Thậm bưng ly nước trái cây lên phòng ngủ cho anh, không có ai.

Cả người Giang Thậm đông cứng lại, trong nháy mắt hắn nghĩ đến vô vàn chuyện có thể xảy ra, ví như Tống Viễn Xuân bị bắt cóc, Tống Viễn Xuân tự chạy trốn, liệu có phải xảy ra chuyện bất trắc gì không? Có phải ngay từ ngày đầu tiên hắn nên từ chối anh không? Có phải hắn nên thỏa mãn mọi thứ anh muốn mới tốt hay không?

Hắn chỉ mong giữ được anh thêm một ngày.

Hắn ôm chút may mắn đầy từng cánh cửa trong nhà cũ, tất cả các phòng đều yên tĩnh không một bóng người, cho đến khi hắn mở cửa phòng trưng bày. Tống Viễn Xuân đang ngồi dựa vào chiếc bàn dài bằng gỗ táo tàu đối diện với phòng triển lãm, dưới ánh nắng ban mai, những tia nắng và bụi bay cùng nhau, trên mặt đất chiếc bóng nhạt màu kéo dài.

Giang Thậm đứng bên cạnh anh: "Sao em lại đến đây."

"Đến xem những thứ đã từng là của em." - Tống Viễn Xuân lắc lắc ly rượu trong tay: "Cái lâu nhất đã năm năm không được nhìn, cũng thấy hơi xa lạ."

Từ ngăn cao nhất đến ngăn thấp nhất của chiếc tủ chạm trần, mỗi ngăn là một cúp, huy chương của Tống Viễn Xuân. Tống Viễn Xuân nói: "Gửi về từ nước ngoài, đồ dễ vỡ, em phải tìm lâu lắm mới tìm được bên vận chuyển đồng ý gửi về, còn phải tốn nửa tháng tiền sinh hoạt."

"Coi như là báo cáo thường xuyên cho bên A à?" - Bên A là Giang Thời Đào.

Tống Viễn Xuân mặt đầy ý cười: "Nếu gửi cho anh, anh có nhận được không?"

Không nhận được. Giang Thậm rũ mắt nghĩ thầm.

"Những thứ trong này, trước đây anh nhìn qua mấy lần?"- Tống Viễn Xuân thong thả đi từ đầu tủ bên này đến đầu bên kia, nhìn huy chương chẳng đáng mấy đồng trong ngăn đầu tiên đến chiếc cúp vàng tinh xảo trong ngăn cao nhất: "Em nghĩ, có thể anh sẽ có cơ hội nhìn thấy chúng nó. Chỉ cần để lại cảm giác em có tồn tại ở đây là được. Để anh thỉnh thoảng nghĩ đến em, là đủ."

Giang Thậm nói: "Đáng tiếc, anh chỉ được nhìn chiếc cuối cùng."

Tống Viễn Xuân chớp chớp mắt, gật đầu: "Ừ." - Em biết.

"Sau khi anh lấy được chìa khóa kho hàng lập tức xếp vào phòng này, chà lau cẩn thận từng cái một. Anh nghĩ, có thể một ngày nào đó em cần dùng đến giấy chứng nhận, hoặc chúng nó có thể khiến em về một lần. Thế nào cũng được."

Tất cả giấy chứng nhận và huy chương đều được xếp gọn trong một chiếc rương gỗ, đặt ở góc kho hàng. Giang Thậm có một cuốn sổ bí mật, hắn ghi rất chi tiết các giải thưởng Tống Viễn Xuân từng nhận được, kiểm kê lau chùi cẩn thận từng cái. Cuối cùng, hắn sợ hắn ghi thiếu, sợ trong kho hàng cũng không có đủ, hắn nhờ người tìm kiếm kiểm tra từng tí, đảm bảo không thiếu bất cứ cái nào mới thôi.

"Lát nữa ăn cơm thôi, mình cùng đi." - Giang Thậm nói luôn mục đích hắn đến đây.

Tống Viễn Xuân ấn ấn khóe mắt, gật đầu.

Hai người sóng vai đi qua tủ trưng bày, đi từ ngày đầu tiên của năm năm xa cách đến ngày cuối cùng, chậm rãi đi tới nơi có ánh nắng vàng nhạt tươi đẹp.

Một tuần này, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Trước đêm xuất phát, Giang Thậm lái chiếc Buick về trong sân, nhìn thấy Tống Viễn Xuân đang sắp xếp lịch trình làm việc trước máy tính, hắn mím môi hỏi: "Bao giờ em về? Anh đến đón em."

"Hay là em không về nữa." - Ngón tay đang gõ bàn phím của Tống Viễn Xuân dừng lại, đôi mắt bị ánh đèn chiếu vào lấp lánh.

Giang Thậm nắm chặt tay, cố gắng đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn: "Em nói ngốc nghếch gì thế."

Tống Viễn Xuân duỗi người: "Đợi hai ngày nữa anh đổi Omega khác. Beta cũng tạm được, nhưng Omega vẫn tốt hơn. Em mới bị đánh dấu không làm phẫu thuật luôn được, nhưng cũng không ảnh hưởng đến anh, tìm một, ừm, một người có thể chăm sóc cho anh."

"Em nói gì?" - Giọng hắn run rẩy cực kỳ, nhưng Giang Thậm không rảnh quan tâm.

Tống Viễn Xuân không dám nhìn thẳng hắn, nói: "Chúng ta chia tay đi."