Chương 11

Giang Thậm hít mấy hơi thật sâu, mùi hoa quế và gạo nếp quấn lấy nhau trong không khí, hắn nói: "Nếu anh không cho em đi, em định làm gì?"

"Chẳng làm gì cả." - Tống Viễn Xuân chỉnh nút khóa ghế, nằm hơi ngửa trên ghế dài.

Không bạo lực, không hợp tác chỉ có thể dẫn tới kết cục bế tắc. Giạng Thậm quay ghế anh ra, kéo một chiếc ghế khác ngồi đối diện với anh.

"Anh định làm gì?"

Giang Thậm nói: "Nghe em nói chuyện."

"Nói cái gì?" - Tống Viễn Xuân nhướng mày.

"Nói lý do chia tay."

"Chẳng gì sao cả. Còn vì cái gì được nữa? Lúc trước em cũng nói rồi, quay lại mấy ngày thôi." - Tống Viễn Xuân cười thành tiếng, lúc đầu có vẻ như đang cười nhạo vấn đề ngu xuẩn này, rồi lại giống như tự cười nhạo mình: "Giang Thậm! Em không chụp được nữa! Em không chụp được bức ảnh nào nữa! Tống Viễn Xuân mà anh thích, đã không còn nữa rồi!"

Anh đứng dậy lấy một chiếc balo đen, kéo mạnh khóa kéo như đang trút giận, răng cưa bị kéo roẹt chói tai như sắp đứt. Anh cầm một xấp ảnh ném xuống, tả tơi như bông tuyết rụng đầy đất: "Nhìn đi, đây là ảnh hạc trắng ở đầm lầy mấy ngày trước, không một bức nào ra hồn. Mấy tấm này là lúc em về phía nam chụp người, ai cũng có thể nhận ra chúng nó đều không có hồn. Từ bao giờ em lại kém như vậy?! Một bức hai bức em có thể miễn cưỡng lừa mình, nhưng mà nhiều như thế! Nhiều như thế này! Em... em đã..."

Ánh mắt của Giang Thậm vẫn luôn nhìn Tống Viễn Xuân.

Phát tiết đủ rồi, Tống Viễn Xuân nhận thấy ánh mắt Giang Thậm, cảm xúc điên cuồng khi nãy nháy mắt biến thành xấu hổ, anh gần như rêи ɾỉ xin tha: "Đừng nhìn em, xin anh, đừng nhìn em." - Xấu xí như thế, cuồng loạn đến vậy.

Giang Thậm giữ chặt Tống Viễn Xuân đang định chạy trốn, không hề do dự ôm anh thật chặt: "Không sao. Không sao đâu. Em không chụp được nữa anh cũng không để bụng."

Ba từ như ma pháp thôi miên cứ thế bật thốt ra: "Anh yêu em."

"Cho dù em không chụp được gì nữa, không làm được gì nữa cũng không sao. Anh vẫn sẽ yêu em."

Tống Viễn Xuân khụt khịt nói: "Nếu em còn chụp được ảnh đẹp, em có thể to gan ở đây chờ anh, em vẫn còn tác phẩm chống lưng... Nhưng mà, bây giờ em không còn gì nữa. Em không thể ở nhà mãi, em muốn chăm sóc anh cũng không làm được... Em cũng muốn tự hào nói, em là người xứng đáng được anh yêu nhất, chọn em đi, sẽ không có ai tốt hơn em đâu. Em cũng muốn trở thành người như thế..."

"Xuân Xuân." - Giang Thậm ngồi quỳ trên thảm cùng anh: "Anh biết năm đó em theo đuổi anh đã phải tích cóp dũng khí biết bao. Sau đó vì sao em ra nước ngoài, vì sao em không về nữa..."

Tống Viễn Xuân cũng không biết mình thích Giang Thậm từ bao giờ. Tóm lại, đến khi anh nhận ra thì đã chụp cả núi ảnh Giang Thậm rồi. Anh định dùng những bức ảnh ấy để xin việc chụp ảnh tạp chí, bức ảnh trong tay bị xoa bị sờ mãi, trên mặt ảnh đã xuất hiện rất nhiều nếp gấp. Cuối cùng anh thở dài, bị ép chấp nhận hiện thực.

Những bức ảnh đó đương nhiên không được phát tán, Tống Viễn Xuân thấy tiếc. Giang Thậm đẹp như thế, anh muốn giữ cho riêng mình, dù chỉ là một bức ảnh nho nhỏ cũng không muốn cho người khác nhìn thấy.

Ban đầu Tống Viễn Xuân đi theo Giang Thậm không thấy mất tự nhiên, muốn đi thì đi theo thôi, là thiên hạ vô địch không biết xấu hổ. Nhưng sau này đôi lúc Tống Viễn Xuân thấy ngại, lúc nào anh cũng dính lấy Giang Thậm, ăn cùng hắn, học cùng hắn. Ý thức được chuyện này, Tống Viễn Xuân đột nhiên biết thẹn, không dám dính lấy hắn mọi lúc mọi nơi nữa, số lần gặp nhau cũng giảm đi rất nhiều.

Mất đi cái đuôi nhỏ, Giang Thậm đã có thói quen càng thấy phiền, hắn đập mạnh cốc nước lên bàn, nghiến răng nghiến lợi uy hϊếp Tống Viễn Xuân: "Trong vòng ba ngày đừng kiếm lí do ngu dốt với tôi, nếu không ba năm nữa cậu cũng đừng hòng xuất hiện trước mắt tôi."

Tống Viễn Xuân: "Lý do ngu dốt?"

Giang Thậm: "Ví dụ như lão bảo vệ ký túc xá các cậu sắp đẻ!"

Tống Viễn Xuân: "......"

Tình yêu nhỏ bé cứ càng ngày càng lớn khiến tâm trí người nào đó không khỏi nhiễu loạn. Ngày nào Tống Viễn Xuân cũng tính toán xem hai người có cơ hội bên nhau không, học được nửa ngày lại sa vào bài toán tính khả năng, đương nhiên, kết quả lần sau so với lần trước càng thêm thê thảm, hai người chưa bao giờ có cơ hội yêu nhau.

Lý do rất đơn giản, một cậu ấm giàu sang phú quý sao có thể thích một người xuất thân bần hàn lại thích tiêu tiền vào việc dong duổi được. Kết quả tốt nhất, có thể hắn sẽ bố thí một chút thương hại và tình yêu.

Lỡ không phải không có khả năng thì sao? Tống Viễn Xuân nắm chặt bức thư tình, cắn răng nghẹn nửa ngày mới dùng hết sức đẩy Giang Thậm vào tường: "Tớ thích cậu! Mình yêu nhau đi!"

Giang Thậm ngẩn người, cúi đầu nhìn nam sinh quật cường phía trước, hai cánh tay mảnh khảnh đang vây hắn trong bức tường. Đây là uy hϊếp?

"Tớ đang uy hϊếp cậu!" - Tống Viễn Xuân đỏ bừng mặt, nói.

Giang Thậm bỗng muốn trêu đùa anh, nói: "Không đồng ý thì sao?"

Không làm sao cả. Tống Viễn Xuân cúi đầu rơi nước mắt - nước mắt đã thường trực từ khi anh khẩn trương tỏ tình. Có lẽ anh không muốn để người ta nhìn thấy mình trong cảnh tượng này, nhét thư tình được trang trí cẩn thận vào tay Giang Thậm rồi quay đầu bỏ chạy. Giang Thậm sao có thể để Tống Viễn Xuân chạy trốn được, hắn vươn tay túm anh về.