Chương 5: Hôm nay hai anh sẽ quay lại với nhau chứ?

Sáng sớm hôm sau.

[Xin chào ký chủ. Hôm nay ngài và Kỳ Mặc sẽ làm hòa với nhau đúng không?”] Một giọng nói dễ thương của trẻ con vang lên trong đầu Nguyễn Thịnh.

[Trời ơi!] Hệ thống 886 kinh ngạc khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Nguyễn Thịnh. Nó lo lắng hỏi: [Ký chủ, ngài bị thương rồi!]

Trên mặt của Nguyễn Thịnh có vết bầm tím, trán được quấn chặt bằng gạc, chân bị băng bó từ mắt cá đến lòng bàn chân, đây đều là những vết thương dễ dàng nhìn thấy, dưới lớp quần áo còn có rất nhiều vết bầm tím, đến nỗi Nguyễn Thịnh cũng không biết tất cả vị trí bị thương.

[Ngã cầu thang.] Nguyễn Thịnh bình tĩnh trả lời, cậu dường như không quan tâm đến những vết thương này.

[Hẳn là rất đau.] Hệ thống 886 tự trách mình, nếu không phải vì nó ngủ say, ký chủ cũng sẽ không bị thương nặng như vậy: [886 là một hệ thống vô dụng.]

Nguyễn Thịnh vốn muốn nói không liên quan gì đến nó, nhưng chưa kịp mở miệng đã nghe hệ thống 886 nói: [Ký chủ, đợi một chút, 886 vào Thương Thành đổi vật phẩm giảm đau.]

Nó vừa nói xong, Nguyễn Thịnh lập tức cảm thấy cơn đau đã giảm đi rất nhiều.

Khi Nguyễn Thịnh đối mặt với sự chán ghét và coi thường của người khác, cậu sẽ có một ngàn cách để chống trả, nhưng khi đối mặt với lòng tốt thẳng thắn của hệ thống 886, Nguyễn Thịnh không biết phải đáp lại thế nào.

[Ngươi không phải là một hệ thống vô dụng.] Nguyễn Thịnh do dự hồi lâu, cuối cùng khô khan nói: [Cám ơn.]

[Không có gì đâu, ký chủ!] Hệ thống 886 rất vui khi được cậu khen, giọng nói của nó vô cùng phấn khích.

[Ngươi dùng gì để đổi lấy vật phẩm này?]

[Vật phẩm này 886 đổi bằng điểm ở Thương Thành, chỉ cần có đủ điểm, 886 cũng có thể biến thành người.] Hệ thống 886 kiêu ngạo giới thiệu, là do đại chủ thần tạo ra, ở đó có tất cả mọi thứ!

Nguyễn Thịnh cũng không quan tâm trong Thương Thành có gì, chỉ hỏi: [Vậy ngươi có điểm không?]

Hệ thống 886 ngượng ngùng nói: [Không có.]

Hệ thống 886 còn chưa vượt qua nhiệm vụ tân thủ, nó nghèo rớt mồng tơi, may là Chủ Thần mở dịch vụ cho vay, nếu không vừa rồi nó cũng không có khả năng giúp đỡ cậu, hiện tại nó đang nợ Thương Thành mười điểm.

[Vậy làm sao để kiếm điểm?”

P Nguyễn Thịnh không tò mò hệ thống 886 vay bằng cách nào, nhưng cậu phải trả lại cho nó.

[Hoàn thành nhiệm vụ có thể kiếm điểm.] Hệ thống 886 vui vẻ nói: [Nếu ký chủ muốn thứ gì, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể dùng điểm đổi lấy!] Hệ thống tiền bối đều nói Thương Thành có sức hấp dẫn cực lớn với ký chủ, quả nhiên là như vậy!

[Nhiệm vụ phải thành công mới có điểm sao?] Nguyễn Thịnh cau mày, muốn nhiệm vụ tân thủ thành công thì cậu và Kỳ Mặc phải quay lại với nhau, nếu đã như vậy thì cậu phải tìm cách khác để trả lại điểm cho hệ thống 886.

[Tiến độ nhiệm vụ tiến triển cũng có thể kiếm điểm.] Hệ thống 886 nói thật lòng. Dù sao nó cũng là hệ thống mới vào nghề. Thông thường, hệ thống kỳ cựu sẽ dùng lý do khác. Tuy nhiên, đôi khi sự chân thành có thể là chìa khóa thành công trong công việc.

Nghe vậy, Nguyễn Thịnh - vốn muốn bỏ học giống như kiếp trước, cầm nạng bước ra ngoài.

[Ký chủ, 886 khuyên ngài nên nghỉ ngơi thật tốt.]

[Đi làm nhiệm vụ.]

Mặc dù hệ thống 886 muốn hoàn thành nhiệm vụ nhưng ký chủ bị thương rất nặng, nó đã tìm hiểu về kiến thức nhân loại, bây giờ nó thấy mình giống như Chu Bái Bì và Hoàng Thế Nhân.

Phải làm sao đây, trời ơi, nó dường như không còn là một hệ thống tốt nữa!

Lúc Nguyễn Thịnh đến cổng trường đã gần mười giờ, lúc này tất cả học sinh đã vào lớp, cổng trường đóng lại.

Nguyễn Thịnh chống nạng, bộ dạng giống như một ông chú, chưa kịp đi tới cửa thì chú Chu đã bước ra: “Nguyễn Thịnh, con sao vậy? Con đánh nhau sao?”

Chú ấy chỉ vào chỗ ngồi của mình ra hiệu cho Nguyễn Thịnh ngồi ở đó trước, chân cậu băng bó trông rất đáng sợ.

Nguyễn Thịnh cũng không khách khí, thoải mái ngồi trên ghế.

“Chờ một chút, chú sẽ gọi cho cô giáo chủ nhiệm của con để cô ấy đến đón con.”

Chú Chu nhìn bảng danh sách lớn, nheo mắt bắt đầu tìm kiếm số điện thoại của cô Đường, vừa tìm vừa nói: “Chú chưa bao giờ thấy con thích học đến vậy luôn đấy. Bị thương nặng như vậy mà vẫn đến trường,phải mất cả trăm ngày mới lành lại xương gãy đấy.”

Chú ấy không nghĩ Nguyễn Thịnh sẽ trả lời mình nên vẫn tự nói một mình: “Sau này chú còn phải đánh dấu việc con đến trễ, làm xong mới có được danh sách mới.”

Chú ấy quay sang nói với cậu trong lúc gọi điện thoại: “Cô Đường phải không? Nguyễn Thịnh lớp cô đang ở cổng trường.”

“Ừ, em ấy đến muộn. Nhưng em ấy đang bị thương. Cô nhờ hai học sinh xuống dìu em ấy lên lớp đi.”

Nguyễn Thịnh là người quậy phá nổi tiếng ở trường trung học số 1 Giang Thành, nhưng chú Chu biết đứa trẻ này là một đứa trẻ tốt, có lần khi đám học sinh gây rối, chú ấy vội đến ngăn cản nhưng Nguyễn Thịnh đã đứng ra giải quyết. Có thể điểm của cậu không tốt, nhưng nếu cậu có tấm lòng nhân hậu thì cũng không tệ.