Chương 6: Không ai dám nhìn thẳng vào cậu

Lúc này học sinh đã vô học nên cô Đường xuống đón cậu, nhờ người khác cô cũng không yên tâm.Trong ban 9, Kỳ Mặc là người cô ấy ít lo lắng nhất, còn Nguyễn Thịnh là người cô ấy lo lắng nhất, từ khi nhận lớp này, cô chưa từng thấy lớp được nhận cờ thi đua bao giờ.

Nhưng gần đây cô ấy lo lắng về cả hai, lo đến nỗi tóc bạc đầy đầu. Cô ấy thầm hứa với lòng rằng sau khi hết kỳ chủ nhiệm, ai thích làm chủ nhiệm thì cô sẽ nhường cho người đó.

Cô Đường cau mày khi nhìn thấy Nguyễn Thịnh, không ngờ tình trạng của em ấy nghiêm trọng như vậy: “Em đánh nhau sao?”

“Không, em ngã cầu thang.”

“Sức khỏe em không tốt, lại còn bị ngã, vết thương nghiêm trọng không em? Em về nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe.” Cô Đường sợ cậu đυ.ng trúng vết thương, vội vàng tới đỡ Nguyễn Thịnh.

Cậu muốn né nhưng rồi vẫn chấp nhận để cô ấy dìu mình.

“Em không cần nghỉ ngơi.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, cô Đường vội nói: “Được rồi, em cứ đợi ở đây, cô sẽ tìm hai bạn đến giúp em.”

“Không nghiêm trọng đến thế đâu cô, em có thể tự mình đi được.”

Cô Đường biết cậu là một học sinh bướng bỉnh, cô buồn rầu nói: “Kỳ Mặc không có ở đây, nếu không cô sẽ nhờ em ấy giúp em. Hai em ngồi cùng bàn, còn cùng nhau nghỉ học mà không thông báo trước làm cô thật sự rất lo.”

“Cậu ấy không đến lớp à?”

“Ừ, may là hôm qua em ấy gọi lại cho cô, nếu không cô liền tới tìm em. Hai em mới mười mấy tuổi, đã có ý định nghỉ học rồi.”

Chú Chu nhìn hai người rời đi và mỉm cười.

Nguyễn Thịnh bước vào lớp, vết thương trên người cậu thu hút sự chú ý của rất nhiều bạn cùng lớp, nhưng Nguyễn Thịnh lại không quan tâm, ai cũng sợ cậu, ít người dám công khai nhìn thẳng vào cậu, vì vậy cậu chỉ giả vờ không biết.Trên bàn của Cậu không có gì, vốn dĩ sách trong ngăn kéo đều để đầy trên bàn vì cậu không muốn nhìn thấy giáo viên và giáo viên cũng không muốn nhìn thấy cậu, đó là một bức tường tốt nhưng nó đã bị Kỳ Mặc thu dọn sạch sẽ.

So với bàn học trống trải của cậu, bàn của Kỳ Mặc có rất nhiều vở bài tập và bài kiểm tra, nó bừa bộn hơn rất nhiều. Vì việc đưa bài kiểm tra hay bài tập về nhà luôn ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu nên cả lớp mặc định đưa cả hai bản cho kỳ Mặc, Kỳ Mặc đã sắp xếp chúng trước khi đưa cho cậu.

Nguyễn Thịnh không nói gì, cậu lấy sách và bài kiểm tra trên bàn của Kỳ Mặc. Nguyễn Thịnh ngẫu nhiên nhét những tờ có ghi tên mình vào bàn, còn những bài kiểm tra mới phát chưa viết thì để sang chỗ Kỳ Mặc vì cậu cũng không biết viết như thế nào.

Cậu càng dọn dẹp thì nó càng bừa bộn, cậu khó chịu, không dọn dẹp nữa, cậu nằm trên bàn.

Cậu hỏi hệ thống 886: [Nhiệm vụ có tiến triển gì không?]

Hệ thống 886 liếc nhìn thanh tiến độ bằng 0, thậm chí đang trên bờ vực sụp đổ, lắc đầu nhỏ giọng nói: [Không có.]

[Không có chút nào sao? Không phải chỉ cần đến tìm Kỳ Mặc sao?] Cậu đã hạ mình rồi nhưng thanh tiến trình vẫn bất động.

Thôi quên đi, đi ngủ.

Có thể là do ghế ngồi trong lớp có bùa thôi miên, cũng có thể là do cơ thể Nguyễn Thịnh cần ngủ để hồi phục, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không ai trong lớp dám quấy rầy Nguyễn Thịnh, giáo viên trong lớp cũng để cậu nghỉ ngơi theo lời của cô Đường.

Nguyễn Thịnh không ăn trưa, cậu ngủ đến chạng vạng.

Cuối cùng, khi tiếng chuông tan trường vang lên, cậu chợt bật dậy, cả người mỏi mệt. Cậu đứng dậy, ngước mắt lên, tình cờ bắt gặp ánh mắt ngập ngừng của một bạn học, tay cậu ấy mới giơ ra được một khoảng ngắn, cậu ấy thu tay lại, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi nói: “Tan học rồi.”

“Ừ, cảm ơn.” Nguyễn Thịnh ngả người ra sau, liếc nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, cậu đã ngủ quá lâu.

“Không có gì.” Bạn học đó nghĩ thầm, Nguyễn Thịnh cũng không đáng sợ lắm.

Trước đây, mỗi khi Nguyễn Thịnh ngủ quên, Kỳ Mặc luôn là người đánh thức cậu, và khi bị gọi dậy, áp suất không khí xung quanh cơ thể Nguyễn Thịnh thấp đến mức đáng sợ.

Tan học, cậu ấy thường nhìn thấy Nguyễn Thịnh u ám đi phía trước, phía sau là Thần học tập - Kỳ Mặc đeo ba lô như con dâu.

Cậu ấy đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chửi nhưng không ngờ lại nhận được một lời cảm ơn!

Theo một nghĩa nào đó, cậu ấy cảm thấy mình đã đánh bại Thần học tập!