Chương 7: Hạ mình tới tìm anh

[Ký chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?][Đi làm nhiệm vụ.] Nguyễn Thịnh hoàn toàn có thể tiếp nhận chuyện này, dù sao bọn họ cũng sẽ không quay lại với nhau.

Nguyễn Thịnh vẫn chưa biết những lá cờ cậu dựng lên là để tát vào mặt cậu.

[Ký chủ, ngài đi lạc hả?] Hệ thống 886 nhìn xung quanh hồi lâu mới dám hỏi, nó đã nhìn thấy Nguyễn Thịnh đi qua một ngã tư ba lần.

[Im đi.] Nguyễn Thịnh khó chịu, nơi này tồi tàn đến mức không định vị được.

Cậu lấy địa chỉ từ cô Đường, đây là lần đầu tiên cậu tới đây, không ngờ Giang Thành lại có một thôn trang tồi tàn như vậy, cứ đi một đoạn lại có một ngõ, ai biết nhà Kỳ Mặc ở đâu?

Nếu biết sớm hơn thì cậu đã không đến, ở đây bắt taxi cũng không được, chiếc xe duy nhất đi qua đây lại là một chiếc xe buýt khởi hành không thường xuyên. Cậu kiểm tra trên điện thoại di động thì biết xe đang tới, nhưng cậu đã đợi cả nửa tiếng nữa mà vẫn chưa thấy.

Nếu bây giờ cậu quay về, làm sao xứng đáng với những khổ cực mà cậu đã phải chịu suốt chặng đường?

Điều hệ thống 886 thật sự muốn nói là từ khi lên xe, nó cảm thấy tâm trạng của ký chủ không ổn chút nào. Cảm xúc của con người quá phức tạp, những cảm xúc chủ yếu mà nó có thể phát hiện được là lo lắng, tức giận, bất an và rụt rè?

Nhưng có thể là vì điện tử giác quan thứ sáu cảnh báo nên hệ thống 886 không dám nói.

Khu dân cư cũ ở đây có tối đa năm tầng, dây điện màu đỏ, xanh, vàng, xanh lộ ra ngoài, khắp nơi đều có cọc trái phép trên đường. Trên đường còn có vũng nước, đôi giày trắng của Nguyễn Thịnh đã lấm lem vài vết bùn. Những người cậu nhìn thấy hầu hết đều là người già, họ nhìn Nguyễn Thịnh như một sinh vật hiếm có, đặc biệt là khi cậu đang mặc băng bó thạch cao và di chuyển khó khăn.

Vào giây cuối cùng khi Nguyễn Thịnh hết kiên nhẫn, cậu cũng nhìn thấy mười một tòa nhà liên tiếp mà mình đang tìm kiếm.

Khu dân cư cũ ở đây tối đa là năm tầng, dây điện màu đỏ, xanh, vàng, xanh lộ ra ngoài, khắp nơi đều có cọc trái phép trên đường.

Trên đường có nhiều vũng nước, đôi giày trắng Nguyễn Thịnh đã lấm lem vài vết bùn, những người cậu nhìn thấy hầu hết đều là người già, họ nhìn Nguyễn Thịnh như nhìn thấy một sinh vật lạ, đặc biệt là khi cậu đang băng bó một lớp thạch cao và di chuyển khó khăn.

Vào giây cuối cùng khi Nguyễn Thịnh hết kiên nhẫn, cậu cũng nhìn thấy mười một tòa nhà mà mình đang tìm kiếm.

Tất nhiên ở đây không có thang máy, trời đã tối và đèn ở hành lang có lẽ đã cũ, chúng cũng không sáng hơn bên ngoài bao nhiêu ngay cả khi có điện. Trên tường đầy những lỗ, hố, còn có những đường nét đầy màu sắc được trẻ em vẽ bằng bút màu. Nguyễn Thịnh dùng nạng để bước lên một cách khó khăn, vừa bước vừa phàn nàn về ngôi nhà cũ kỹ này.

Nhà của Kỳ Mặc ở tầng không cao nhưng cũng không thấp, có hai phòng một tầng, nằm ở số 301.

Hệ thống 886 liên tục cổ vũ: [Cố lên ký chủ, ngài là người giỏi nhất!]

Nguyễn Thịnh chưa bao giờ phải chịu nhiều khổ cực như vậy, hôm nay cậu nhất định phải gặp Kỳ Mặc!

Có tiếng bước chân, Nguyễn Thịnh tránh sang một bên nhường đường, cậu không dám quay đầu lại, hô hấp cũng trở nên thận trọng hơn, giống như đang cầu nguyện. Cậu chưa nghĩ đến việc sẽ nói gì khi gặp nhau, cậu vẫn đang suy nghĩ nên nói gì khi gặp nhau để bản thân không rơi vào thế bất lợi.

Suy cho cùng bây giờ dù có nhìn thế nào đi chăng nữa, khi đối diện với anh, cậu vẫn cảm thấy như mình đã lạc lối, cậu hối hận.

Tuy nhiên ý nghĩ này rất nhanh đã bị phá vỡ, người phía sau nhanh chóng đi ngang qua Nguyễn Thịnh, người này là một ông chú 40 tuổi.

Trái tim treo lơ lửng lặng lẽ rơi xuống, lộ ra một tia thất vọng, Nguyễn Thịnh nhận ra điều này, cậu tức giận với chính mình.

[886, thanh tiến trình có thay đổi không?]

Hệ thống 886 xác nhận một cách cẩn thận, sau khi chắc chắn thanh tiến trình vẫn như cũ. Nó lo lắng điều này sẽ làm giảm đi sự nhiệt tình của ký chủ nên nó đổi lời và nói: [886 tin ngài có thể làm được!]

[Mẹ kiếp.] Nguyễn Thịnh chửi thề, lại một lần nữa đặt câu hỏi về tiêu chuẩn phán đoán của hệ thống bị phá vỡ này.

Tại tầng ba.

Nguyễn Thịnh vừa bước lên cầu thang đã nhìn thấy số nhà 301, cậu tức giận đi tới gõ cửa, dùng hết sức lực gây ra một tiếng vang lớn.

Tòa nhà cũ cách âm kém, chẳng bao lâu lại có người bắt đầu chỉ trích, thắc mắc ai lại vô ý thức như vậy.

Có người ở phòng 302 tức giận mở cửa thò đầu ra, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Thịnh, một thanh niên cao 1m8 với khuôn mặt thiếu kiên nhẫn và cả người đầy vết thương, người đó ngừng chửi bới: “Không có ai ở phòng bên cạnh cả.” Nói xong, người đó đóng cửa lại.

Nguyễn Thịnh nghĩ, mọi chuyện thật sự không ổn chút nào.

Bên cạnh là một cái bàn bày các thứ linh tinh, cũng không quá sạch sẽ, nhưng bây giờ Nguyễn Thịnh không thể kén chọn, cậu ngồi xuống, cậu sẽ ngồi chờ ở đây.

Có lẽ vì quá mệt, cậu ngủ thϊếp đi.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Nguyễn Thịnh nghe thấy tiếng bước chân nhưng lại thờ ơ, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Người lên lầu mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh giống như Nguyễn Thịnh, dáng người rất cao, khí chất trầm tĩnh, hòa quyện hoàn hảo với bóng tối xung quanh. Khuôn mặt sắc sảo, nghiêm nghị và đẹp trai của anh rất dễ bị bỏ qua vì khí chất của anh.

Kỳ Mặc im lặng nhìn người xuất hiện trước cửa nhà mình.

Đợi một lúc lâu, cậu không nghe thấy tiếng bước chân nào nữa.

Nguyễn Thịnh mở mắt ra, nhìn thấy người mình chờ đợi bấy lâu nay xuất hiện trước mặt, nhìn thấy anh, cậu nhíu mày và quên mất tất cả những lời mình đã nghĩ ban nãy.

Lời nói trong lòng cậu tuôn ra ào ạt, cậu tự tin tố cáo anh: “Sao bây giờ mới chịu về? Anh có biết tôi đã đợi bao lâu không?”