Chương 21

Đường Hạo "Ừ" một tiếng: "Tân thành."

Hạ Chí gật đầu: "Không có gì lạ."

Anh nghiêng đầu, một lần nữa ho khan.

Hạ Chí nhíu mày: "Anh bị cảm ?"

"Ừm."

"Không uống thuốc sao?"

Đường Hạo day day mi tâm: "Không cần thiết."

Khi còn đi học, người kiêu ngạo giống như anh, nên bị đặt tại sân thể dục để đánh.

Trong lòng Hạ Chí thở dài.

Không để ý suy nghĩ miên man: Nói không chừng anh ấy khi còn đi học có khi bị đánh không ít lần.

Một vài người lái xe đi dạo xung quanh vừa đi vừa ngắm cảnh, nói thẳng ra là đi dạo thuận tiện hóng gió một chút, sau đó rẽ đường nhỏ đi cảnh khu nhìn xem, thưởng thức một chút khu du lịch đang xây dựng.

Nhóm Tần Dương có vài người, lái rất nhiều xe đến vì thế anh ta chủ động làm tài xế mời các sếp lên xe, sau đó đưa cho Đường Hạo chìa khóa của một chiếc xe nhỏ , ý là: Cậu tiếp cận một chút đi!

Thẩm Tư Nam bị cậu của mình dẫn đi, lúc cô ấy quay đầu tìm Hạ Chí lại không thấy người đâu, Tần Dương cười cười: "Nếu không cô Thẩm lên xe trước đi, Đường Hạo thấy trên xe không có ai nên cậu ấy mang cô Hạ đi trước rồi, kĩ thuật lái xe của cậu ấy không tồi."

Thẩm Tư Nam mắt nhỏ tỏa sáng, điệu bộ hưng phấn xem kịch vui: “Vậy làm phiền các anh rồi cô ấy là dân mù đường đừng để cô ấy một mình!”

Lúc Hạ Chí đi ra mọi người đã đi được một lúc, Đường Hạo dựa vào chiếc xe golf để hút thuốc.



Điếu thuốc không rời tay, Hạ Chí lắc đầu thở dài thầm nghĩ về lời dặn dò của mẹ, yêu cầu của mẹ cô đối với người yêu tương lai của cô không cao, chỉ cần là một chàng trai sạch sẽ không hút thuốc, không uống rượu, không có sở thích xấu là tốt.

Hạ Chí khổ não, tự hỏi đây có phải là duyên phận hay không, hay là có duyên không phận đi.

Đường Hạo lấy điếu thuốc ra, nghiêng đầu ra hiệu: “Lên xe!”

“Tôi?” Hạ Chí chỉ vào mình lại chỉ vào chiếc xe golf: “Cái này?”

Đường Hạo ngước mắt nhìn cô một cái, một bộ dạng không kiên nhẫn nói: “Bằng không thì ai”

Hạ Chí “Ồ”, hỏi:”Vậy tôi nên ngồi phía trước hay phía sau?”

Ngồi bừa ở ghế phụ xe hình như không tốt lắm, ngồi phía sau… người ta cũng không phải lái xe mà.

Đường Hạo hết kiên nhẫn, không hiểu tại sao ngồi xe còn có nhiều vấn đề như vậy: “Tuỳ ý.”

Hạ Chí gật đầu ngồi vào ghế phụ xe.

Nghĩ thầm: Tính tình anh thật là tệ, chắc sau này sẽ khó kiếm được bạn gái.

Hạ Chí một bên ngồi rảnh rỗi, một bên đưa viên thuốc cảm Thẩm Tư Nam vừa đưa cùng chai nước cho anh: “Cho anh”

Đường Hạo hơi sửng sốt rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Không có gì” Hạ Chí cười cười, đối với việc anh nói cảm ơn rất bất ngờ.

Xe nổ máy, liên lạc cũng được bật lên nên người ngồi ở xe phía trước nói bên này đều có thể nghe thấy, Hạ Chí không biết mình nói chuyện đối phương có thể nghe thấy hay không, cho nên vẫn không dám lên tiếng ngược lại Đường Hạo hỏi cô một câu: “Tối hôm qua hơn 10 giờ còn dắt chó đi dạo, hôm nay lại dậy sớm như vậy?”



Rất tùy ý trò chuyện, Hạ Chí nghĩ nó giống như trò chuyện trong nhóm trên Wechat, bên này mic không bật cho nên anh mới tiện hỏi cô.

Cô trả lời một câu:”Trở về thì đi ngủ ngay, không phải anh cũng hơn 10 giờ còn ở bên ngoài đi dạo mà, sẽ không phải do tối hôm qua bị trúng gió mà anh bị cảm chứ?”

Đường Hạo cười nhạo ra tiếng: “Trí tưởng tượng của cô rất phong phú.”

Hạ Chí “A” một tiếng, không cảm thấy bị châm chọc chút nào còn cảm thấy tự hào: “Vẫn ổn.”

Đường Hạo hơi hơi nghiêng đầu, ho khan một tiếng, thuận tiện lấy cái khẩu trang dùng một lần đưa cho cô: “Đeo lên.”

Hạ Chí không vui mang vào, cảm thấy buồn bực liền nói: “Không có việc gì đâu, sức đề kháng của tôi mạnh lắm, không sợ bị truyền nhiễm.”

Đường Hạo khịt mũi một cái, đương nhiên là không tin. Cánh tay bắp chân đều nhỏ, dáng vẻ giống như ăn cơm chưa no bụng còn nói có sức đề kháng mạnh.

Hạ Chí lười tranh cãi nhưng mà vẫn không nhịn được nói một câu: “Anh nói xem anh có không ít cơ bắp, ngày thường cũng xem là tập luyện thường xuyên, tại sao anh lại dễ sinh bệnh như vậy.”

Rõ ràng tối hôm qua còn rất tốt, buổi tối mới bắt đầu bị hạ nhiệt độ, sáng hôm sau đã sinh bệnh.

Đường Hạo nắm được điểm mấu chốt “Cũng biết không ít.” Hẳn là nhìn lén cũng nhiều!

Hạ Chí khịt mũi, ngụy biện nói: “…Anh thử đoán xem”

Đường Hạo hừ một tiếng, ý là: Cô cũng đoán được nhiều quá đó.

Hạ Chí mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu không nói gì.

Xe golf đi chậm rãi, thong dong giữa một đoàn Porsche Rolls-Royce Bentley Ferrari đằng trước.

Đi được nửa đường trời bỗng đổ mưa, tiếng mưa rơi vào kính nghe lốp bốp, tiếng ồn vô cùng lớn, đối với một người như Đường Hạo đã quen lái xe hạng sang mà nói thì lái loại xe này cũng vô cùng kém.