Chương 29

Hạ Chí nghiêm túc lắng nghe.

"Cậu tưởng tượng một chút, tớ cõng cậu lên núi, viết đoạn tựa đề như vậy thì là chuyện gì?"

Hạ Chí lắc đầu.

Thẩm Tư Nam kỳ thị cô ngu dốt, lười hướng dẫn từng bước, đành nói thẳng: "Hai ta là một đôi yêu nhau, hai đứa con gái thì yêu nhau kiểu gì? Thế nên đây chính là thứ tình ái bị thế tục chối bỏ, sau đó trong đó còn có một người đang mắc nan y nguy kịch, không nên đến Dũng Tuyền Tự cúi đầu bái lạy, trở lại vấn đề vừa rồi, Dũng Tuyền Tự nổi tiếng nhất với cái gì? Kết duyên đó! Người con gái mắc bệnh nan y này muốn đến cúi lạy cầu nhân duyên, nhưng cô ấy sắp nghẻo rồi còn cầu cái gì, chắc chắn là cầu cho kiếp sau rồi, người biết ý định của cô, nhưng lại bất lực, chỉ còn biết khóc. Mà quan trọng nhất là, tựa đề không hề nói gì, mọi người có thể phát huy trí tưởng tượng, cái kiểu toàn dân dự cuộc này là dễ phát hỏa nhất, ai biết sẽ lưu truyền thành cái gì."

Hạ Chí lau lau nước mắt: "Thật cảm động ~"

Chủ yếu là nhạc nền quá thương tâm.

Thẩm Tư Nam "hầy" một tiếng: "Nhất thời nghĩ ra, chưa được chỉnh sửa trau chuốt, còn bừa bãi còn bừa bãi."

Lúc này Hạ Chí mới phản ứng kịp: "Vậy cậu cũng tới Dũng Tuyền Tự cầu nhân duyên?"

"Không phải, tớ nghe nói Tử Vực của chúng ta có đến núi La Nữ, tớ đến bước trên con đường anh ấy đi qua một chút. Tiện thể cầu chút nhân duyên." Thẩm Tư Nam nhấn mạnh hai chữ "tiện thể", ý tứ là tớ cũng đâu quá nóng vội.

Hạ Chí không hiểu, lắc lắc đầu, tiếp tục lê lết bước.

Thẩm Tư Nam không nhịn được cảm thán: "Thế nên có mấy thứ trên mạng, xem cho vui là được, không thể tin."

Bà của Tần Dương là một Phật tử lâu năm, hằng năm cứ vào thời điểm cố định sẽ đến chùa bái lạy, mỗi lần quay lại đều phải đi bộ ba nghìn bậc thang, sau đó mới có thể tới đây, còn bảo phải như vậy mới thành tâm.



Người trong nhà không lay chuyển được cụ bà, lần nào cũng phải để Tần Dương hộ tống bà đến.

"A ma" chính là cách nói từ bà trong tiếng địa phương La An*. Tần Dương từng không ít lần giở trò giương oai ở trên núi này, hồi còn nhỏ tính tình bướng bỉnh, chơi bắt ba ba ở trong ao, ba ba trong chùa sao có thể tự ý bắt, nếu không phải Phật không sát sinh, hẳn bà đã cho mông anh nở hoa ngay tại trận rồi.

*Ở bản gốc luôn viết “a ma” với ý là “bà”. Đoạn này đang giải thích từ “a ma” chính là “nãi nãi” (bà) - từ phổ thông hơn.

Tần Dương đã quá quen thuộc nơi này, dẫn theo bốn năm người, tìm sư phụ nhỏ muốn ăn cơm chay, tiện thể khen ngợi một câu: "Cơm chay ở Dũng Tuyền Tự là tuyệt nhất. Trước đây động lực để tôi tới chỗ này chính là cơm chay. Cơm thơm ngon không nơi nào sánh bằng, tôi mò tìm lâu lắm mà không mua được thứ cơm thơm ngon như vậy, muốn hỏi sư phụ chỗ mua, người ta lại không bán cho tôi, là đồ tự trồng."

Đường Hạo trợn mắt khinh bỉ, sau đó nhếch môi tự chất vấn bản thân: Vì sao mình! Rốt cuộc! Vì sao! Lại đến!!!

Trình Tử Vực thích rất nhiều thứ, say sưa tốc độ và hưng cảm, lại cũng hay nghiên cứu phong tục tập quán và văn hóa, Dũng Tuyền Tự là một điểm cột mốc của La An, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua, vậy nên cố tình gọi Tần Dương dẫn hắn đi tham quan.

Nhưng vì sao Đường Hạo đến, Tần Dương lại có chút tò mò: "Không ngờ anh Hạo có hứng thú với cái này?"

Vừa dứt lời, Tần Dương lại đột nhiên bật cười, ôm Trình Tử Vực nén cười nói: "Cậu ta nói gần đây cậu ta rất kỳ quái! Đến trừ tà."

Trình Tử Vực không hiểu lắm: "Gặp phải cái gì dơ bẩn hả?"

Tần Dương mau chóng không nhịn được, lắc đầu, ngả sang nhìn Đường Hạo: "Hạo gia, kết duyên ở Dũng Tuyền Tự cũng rất nổi tiếng, nghe nói cực kỳ linh nghiệm, không thì cậu đến bái đi? Có những việc... Nếu không thoát được, thì cứ thản nhiên đón nhận! Có số cả, thật sự là có số."

Anh ta còn nhớ hôm qua, sau khi Hạ Chí trả lại bật lửa, Đường Hạo hỏi rằng có phải anh ta vẫn luôn làm máy bay yểm trợ mật báo không, để Tần Dương phải thề đến mấy lần là không có xong, Đường Hạo lại bày ra vẻ mặt khổ tận thù sâu: "Thật sự quá kỳ quái! Kiếp trước tôi đã làm gì có lỗi với cô ấy à?"

Tần Dương lập tức cười đến tắc thở.