Chương 30

Thực chất có hai cây nhân duyên, nhưng không hiểu vì sao hai cây lại hợp thành một, xoắn như hình bánh quai chèo, cành lá sum suê.

Nghe rằng cái cây này đã hơn bốn trăm năm tuổi.

Bởi vì vẻ ngoài kì lạ có đôi có cặp đó, nên thường xuyên có khách hành hương buộc những dải ruy băng đỏ trên cành cây để cầu nguyện cuộc hôn nhân của mình được thuận lợi, không biết sao sau này nó lại trở thành thánh địa cầu nhân duyên.

Dưới tàng cây là hàng rào cẩm thạch lớn được bao phủ bởi giấy ước nguyện.

Mọi người ném rất nhiều tiền xu xuống bể, giữa mặt nước dựng một bức tượng người phụ nữ, biểu cảm bốn phía rất sinh động. Nghe nói đây là La Nữ, thần bảo hộ của La An.

Phần bệ của bức tượng cao hơn mặt nước khoảng một mét, mấy con rùa già nằm sấp dưới đài nghỉ ngơi.

Trời còn nhiều mây, gió lớn trên núi lạnh hơn chút so với dưới chân núi.

Trong chùa yên tĩnh hơn ngày thường nhưng người đến kẻ đi vẫn nhiều không đếm xuể.

Hạ Chí cảm thấy rất mệt mỏi, bèn ngồi lên băng ghế cạnh hồ để nghỉ ngơi, người cô nho nhỏ nên ngồi nơi đó giống như một đứa trẻ. Cô ngủ gà ngủ gật, buổi sáng phải dậy sớm để đứa hai đứa nhỏ đến trường, đối với một con cú đêm đúng là khổ muốn chết. Sau đó lại leo núi, đầu óc cô bây giờ rất hỗn độn.

Thẩm Tư Nam cố tình đem theo camera, biết thần tượng của mình thích văn hóa dân gian nên cô ấy phá lệ để ý hơn chút. Những năm này đi chơi, cô ấy sẽ chụp lại một vài tấm ảnh, sưu tầm một số truyền thuyết và văn hóa dân tộc rồi lưu vào một cuốn sổ lưu niệm, lưu giữ lại để không chừng sau này có thể có cơ hội đưa cho người ấy.

Trình Tử Vực tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng đã ra mắt từ lúc nhỏ, hơn mười tuổi đã vô cùng nổi tiếng, hai mươi tuổi đã nhận được danh hiệu Ảnh đế, được đề cử những giải thưởng quốc tế. Có lẽ vì nhận được thành công từ quá sớm, nên sau này không còn quá mặn nồng với danh lợi, một lòng muốn làm những chuyện mình muốn, mấy năm nay chơi xe nhiều hơn, tham gia vài trận đấu, lúc rảnh rỗi thì đi khắp nơi du lịch, một năm không đóng một bộ phim nào.

Người đó không xuất hiện nhiều nữa, sợ rằng điều ước của Thẩm Tư Nam sẽ không bao giờ thành.

Nhưng mà có một việc có thể kiên trì thực hiện, dù không thể giao cho Trình Tử Vực, cô ấy vẫn rất vui vẻ!

Thẩm Tư Nam chụp phong cảnh mọi nơi, Hạ Chí cầm điện thoại chụp cô ấy.

Tách tách tách....

Thao tác một vài cái, sau đó cô cúi đầu chọn ảnh, định gửi cho cô ấy vài tấm…

Khi lướt đến tấm ảnh thứ sáu, đột nhiên Hạ Chí nhìn thấy một sườn mặt rất quen thuộc. Cô phóng to để nhìn kỹ...

Thật đúng là ôi chao!

Thậm chí bức thứ bảy còn có toàn thân.

Tấm thứ chín nhìn rõ chính diện khuôn mặt....



Hạ Chí lướt một lần nữa, sau đó mới nhớ ra rồi ngẩng đầu lên.

Lúc này Đường Hạo đã nhìn thấy cô từ trước, bây giờ anh đang nhìn cô với vẻ mặt suy sụp, sau đó hỏi Trình Tử Vực đứng bên cạnh: "Anh tin tà không?"

Trình Tử Vực không hiểu sao bị hỏi như thế, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự trả lời: "Tôi khá tin vào duyên số."

Tần Dương đi đến muộn, nhìn theo tầm mắt của Đường Hạo thấy bộ dạng ngớ người của Hạ Chí, như là đang kinh ngạc, do dự giơ tay lên: "Chào?"

Tần Dương không nhịn được, không chịu nổi nữa cười ngã nghiêng ngã ngửa, mẹ nó đúng là trùng hợp mở cửa trùng hợp về đến nhà.

Hắn dùng mu bàn tay vỗ vào ngực Đường Hạo: "Người anh em, cậu đoạt mạng cô bé nhỏ ngọt ngào rồi!"

Đường Hạo: "...."

Thẩm Tư Nam ngớ người, đờ đẫn đến mức suýt té khỏi lan can. Hạ Chí nhìn Đường Hạo, cô cũng liếc mắt thấy Trình Tử Vực.

Trình Tử Vực không đeo khẩu trang, chỉ đội mũ lưỡi trai và mặc một bộ quần áo bình thường. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhưng khí chất như thiếu niên, trông trẻ trung và sạch sẽ.

Hôm đó ở câu lạc bộ xe Karting thấy nhóm người bọn họ, lúc đó trời tối, cô ấy chỉ chăm chăm chú ý đến Hạ Chí, nhưng cô ấy vẫn mơ hồ nhớ ra một bóng lưng mà mình rất quen thuộc. Người mà mình luôn nghĩ đến mỗi ngày đang ở ngay trước mắt sao?

Chuyện này còn đau lòng hơn mất vài chục triệu. Bây giờ đương sự rất hối hận, vô cùng hối hận.

Đường Hạo đột nhiên đi về phía Hạ Chí, Trình Tử Vực và Tần Dương đứng nói chuyện, bên cạnh có ba người đàn ông, hai người trong số đó là trợ lý và vệ sĩ của Trình Tử Vực, người còn lại có lẽ là bạn bè.

Bọn họ trò chuyện câu được câu mất, thuận tiện thích thú quan sát Đường Hạo đột nhiên chủ động muốn làm gì.

Thẩm Tư Nam hít thở sâu vài hơi, sau đó lấy hết can đảm bước qua.

Cô ấy vừa đi vừa nghĩ: Mình không cố ý làm phiền thần tượng, mình chỉ đang đột nhập vào hang ổ của địch, không tiếc mạng sống giúp người chị em tốt của mình.

Lúc chào hỏi cả người Hạ Chí choáng váng, mệt mỏi nói ba từ trùng hợp quá. Đầu óc cô hỗn độn, cho rằng mình tự tưởng tượng ra!

Sao có thể trùng hợp đến như vậy!

Sau đó cô trơ mắt thấy Đường Hạo bước từng bước đến chỗ mình.

Anh vẫn cau mày, ấn đường nhăn chặt tạo thành một nếp gấp sắc bén, thoạt nhìn trông rất lạnh lùng và hung dữ.



Hạ Chí cười với anh: "Thật là trùng hợp quá!" Cô chưa bao giờ nghĩ rằng hai người có thể gặp nhau ở một nơi như thế này. Nhìn kiểu nào cũng thấy anh không phải là loại người đến cầu trời vái Phật, chẳng lẽ cũng đến cầu nhân duyên hay sao? Cô vốn không định đến cầu, nhưng lúc này suy nghĩ lại, mình đây cũng đi cầu một chút.

Đường Hạo nghiêng người ngồi xuống ghế bên cạnh cô, hai người cách nhau một nắm tay. Đường Hạo thuần thục lấy một điếu thuốc, chợt nhớ ra đây là nơi công cộng nên đành bỏ xuống, kẹp giữa hai ngón tay: "Đến đây một mình à?"

Bây giờ Hạ Chí mới nhớ tới Thẩm Tư Nam, vừa quay đầu tìm thì thấy Thẩm Tư Nam đang đi về phía Tần Dương và Trình Tử Vực với vẻ mặt thấy chết không sờn.

Hạ Chí cũng nhìn thấy Trình Tử Vực, nhưng cô không hiểu rõ anh ta như Thẩm Tư Nam nên không dám xác nhận, lúc này thấy phản ứng của Thẩm Tư Nam cô mới dám chắc chắn. Cô chỉ vào Thẩm Tư Nam: "Tôi đến cùng một người bạn." Nói xong, hai mắt cô sáng ngời hỏi anh: "Người đó có phải là Trình Tử Vực không?"

Đường Hạo trả lời "Ừm", nói: "Cô thích anh ta à?"

Có vẻ như cô gái nhỏ rất thích anh ta, sự say mê đó thật sự rất thái quá. Không phải tất cả đàn ông đều có hai mắt với một miệng sao, có gì khác nhau chứ.

Hạ Chí lắc đầu, cô chỉ đang mừng cho Thẩm Tư Nam, ước nguyện cả đời của cô ấy là gặp được Trình Tử Vực, nhưng vì lúc trở thành fan của Trình Tử Vực thì Trình Tử Vực đã lùi về phía sau, hơn nữa cũng không thích bị quấy rầy, cho nên dù biết Trình Tử Vực tới La An, Thẩm Tư Nam có nhân mạch có năng lực cũng không dám hỏi thăm, không ngờ lại có thể tình cờ gặp nhau ở nơi này.

Ánh mắt của Hạ Chí dán chặt vào bên đó. Cô nhìn thấy Thẩm Tư Nam cứng ngắc bước qua đó, nói gì đó với thần tượng, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhe nanh múa vuốt thường ngày, kích động giống như một tên ngốc. Cô không quên trả lời vấn đề của Đường Hạo: "Không, tôi thích anh hơn."

Không biết vì nguyên nhân bị cảm hay vì lời nói của cô, Đường Hạo nghiêng đầu ho dữ dội.

Mẹ nó, mấy cô gái nhỏ bây giờ đều thẳng thắn như vậy sao?

Hạ Chí thu hồi ánh mắt hả hê khi người khác gặp họa, lấy chai thủy tinh từ trong túi xách ra đưa cho anh, lo lắng nói: "Anh không sao chứ?" Cô nén giận nói: "Bị cảm còn dám đi lên núi!" Trên núi gió vừa lớn lại vừa lạnh, muốn cầu nhân duyên cũng không nên cầu như vậy!

Đường Hạo cầm chai nước, ngẩng đầu uống một hớp, giơ tay yếu ớt nói: "Không sao."

Vẻ mặt của Hạ Chí vẫn chân thành và đơn giản như vậy. Nếu không phải đã quen biết lâu rồi, cô bé ngốc này một lòng một dạ đến già, thì chính anh sẽ nghi ngờ cô là một kẻ tâm cơ.

Anh không hỏi, cô cũng không có ý muốn giải thích, giống như mọi lần, rất thẳng thắn nhưng lại khiến anh không thể nào hiểu.

Đường Hạo "À" một tiếng, ép hỏi cô: "Cô nói, cô thích tôi sao?"

Hạ Chí gật đầu: "Ừ."

Cô ngừng bốn năm giây, không hề có ý định nói tiếp.

Đường Hạo: "..."

Là người nào thích người nào vậy? Tôi nghe cô nói một câu "Ừ" thôi sao? Nói thêm vài từ nữa mệt lắm à?

Tác giả có lời muốn nói: Đường Hạo: Kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì chứ!