Chương 15: Chúc anh, may mắn tìm được cho mình một bông hồng dại

"Chào buổi sáng, chào buổi chiều, chúc ngủ ngon. Và cả, sinh nhật vui vẻ."

——"Sau giấc mộng năm thứ 9"_Sherry Lab.

Minh Trung thường không hay xảy ra chuyện như vậy.

Mọi người không xúm lại tụ tập xung quanh, mà chỉ tò mò đứng quan sát từ xa.

Hạ Ly đứng ở hành lang lầu trên, không đi xuống dưới.

Trong bóng tối, cô chỉ thấy Âu Dương Tịnh tiến lên phía trước nửa bước, hơi nghiêng người với thái độ háo hức và chân thành.

Cô không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng có vẻ như cuộc nói chuyện khá dài.

Yến Tư Thời ở đối diện im lặng, chờ cô ấy nói xong thì anh lên tiếng.

Âu Dương Tịnh đưa tay lên che mặt, quay người bỏ chạy.

Cô ấy chạy đến con đường rợp bóng cây bên cạnh khoảng đất trống, bỗng có một người đi ra từ phía gốc cây, ngăn cô ấy lại rồi ôm lấy vai cô ấy. Đó là Lâm Thanh Hiểu.

Lại nhìn về phía Yến Tư Thời.

Anh không đứng yên tại chỗ nữa, mà quay người đi về con đường rợp bóng cây.

Anh đi qua Lâm Thanh Hiểu với Âu Dương Tịnh mà không hề nhìn họ dù chỉ một lần.

Trong bóng tối không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt anh, chỉ cảm thấy bóng hình có chút lạnh lẽo đơn côi.

Hạ Ly không rõ tâm tình của bản thân lúc này.

Cô nhìn chằm chằm Lâm Thanh Hiểu và Âu Dương Tịnh một lúc rồi xuống lầu.

Dưới bóng cây, Âu Dương Tịnh gục mặt trên vai Lâm Thanh Hiểu, giọng nghẹn ngào.

Chiếc áo khoác cô ấy đang mặc có lớp cổ lông vũ, gió lạnh làm lay động những chiếc lông run lên, giống như chính bản thân cô ấy.

Hạ Ly từ trong túi lấy ra một bịch khăn giấy, cầm lấy một tờ rồi im lặng đưa cho cô ấy.

Lâm Thanh Hiểu nhận lấy rồi nhét vào tay Âu Dương Tịnh.

Có người đi qua liếc nhìn vào đây.

Hạ Ly đẩy Lâm Thanh Hiểu và Âu Dương Tịnh vào sâu bên trong chỗ gốc cây, một mình đứng về phía trước chặn những ánh nhìn trộm kia.

Lúc này, Đào Thi Duyệt cùng hai nữ sinh lớp 20 đi tới.

Bọn họ chắc cũng đang bàn tán chuyện vừa rồi, Đào Thi Duyệt nói với hai nữ sinh kia: “.....Cũng chưa có mối quan hệ gì mà đã thổ lộ, so với tự sát thì khác gì nhau.”

Kỳ thật giọng nói của Đào Thị Duyệt cũng không lớn đến vậy.

Nhưng Lâm Thanh Hiểu lại ngẩng đầu nhìn lên, “Cậu nói ai?”

Đào Thi Duyệt dừng lại, có vẻ sửng sốt, chắc cô ấy không chú ý đến rằng có người đang đứng dưới gốc cây tối.

Cô ấy nhún vai, “Tôi không nói cậu, cậu kích động cái gì?”

“Nói xấu sau lưng thì có bản lĩnh gì chứ.”

“Dù nói thẳng tôi cũng dám. Tôi nói có sai sao?”

Lâm Thanh Hiểu cười lạnh, “Cậu có quen biết với người ta, cũng biết rõ về người ta, vậy tại sao lại không có dũng khí đi thổ lộ?”

“.....” Đào Thi Duyệt cứng họng.

Hai người này vốn không quen nhìn nhau, Lâm Thanh Hiểu tính tình bộc trực ngay thẳng, bây giờ cục diện hoàn toàn là cuộc đối chọi gay gắt.

Âu Dương Tịnh kéo áo Lâm Thanh Hiểu, nói nhỏ: “Hiểu Hiểu, quên đi, đừng nói về nó nữa...”

Lâm Thanh Hiểu không khỏi tức giận, “Không phải là nam sinh đẹp nhất trường, có gì đặc biệt đâu chứ. Cậu xinh đẹp như vậy, không xứng với anh ấy ở điểm nào. Đúng là mắt chỉ để trên đầu...”

“Đừng nói anh ấy như vậy.” giọng Âu Dương Tịnh đứt quãng.

Lâm Thanh Hiểu trợn mắt nhìn Đào Thi Duyệt, không thèm nói chuyện với cô ấy nữa, chỉ nhẹ nhàng an ủi Âu Dương Tịnh.

Đào Thi Duyệt tỏ vẻ khinh bỉ, rồi rời đi cùng với mấy người bạn kia.

Một lúc lâu sau, Âu Dương Tịnh mới bình tĩnh lại được.

Lớp phấn trang điểm trên mặt côn ấy đã bay hết, nhưng vẫn mỉm cười với Lâm Thanh Hiểu và Hạ Ly, nhún vai nói: “Thật ra như vậy cũng tốt, bằng không mình sẽ luôn nghĩ về điều này, không tập trung học hành được. Bây giờ bị từ chối, liền có thể buông tay rồi.”

“Anh ấy nói cái gì? Anh ấy nói có khó nghe không?” Lâm Thanh Hiểu như đang chờ đợi nếu Âu Dương Tịnh nói “có”, cô ấy sẽ tự mình đi gặp Yến Tư Thời để tính sổ.

“Không” Âu Dương Tịnh vội vàng nói, “Anh ấy nói rất cảm kích vì mình đã coi trọng anh ấy, thực ra anh ấy rất tệ, không tốt như mình nghĩ. Hiện tại trước mắt anh ấy còn có chuyện quan trọng hơn, nên không có thời gian và tâm tư để nghĩ về những chuyện khác...”

Hạ Ly lắng nghe, cảm giác như cơn gió lạnh đêm nay đã thổi vào trái tim cô.

Cô cảm thấy bản thân khổ sở giống như đã bị từ chối một lần.

Đó là phong cách của Yến Tư Thời, khéo léo nhưng lại lạnh lùng đến mức không ai có thể vượt qua ranh giới.

Lâm Thanh Hiểu hỏi: “Chuyện gì là quan trọng? Không phải đi du học sao?”

“Không phải đâu. Mình cảm giác anh ấy rất chân thành.”

Âu Dương Tịnh thở phào nhẹ nhõm như vừa trút đi được gánh nặng, “Mình sẽ trở về lớp, Hiểu Hiểu, còn cậu thì sao?”

Lâm Thanh Hiểu nói: “Có lẽ mình phải đi sửa sang lại trang phục của lớp trước đã. Một lát nữa xong sẽ đến tìm cậu, mời cậu đi ăn kem.”

“Được.” Âu Dương Tịnh xua tay chào, “Tạm biệt.”

Hạ Ly nhìn theo bóng lưng Âu Dương Tịnh rời đi, trong lòng nhất thời có chút ghen tị.

Cô ghen tị với lòng dũng cảm của cô ấy, ghen tị rằng sau này nghĩ lại, cô ấy cũng đã từng có một thời nồng nhiệt.

Tuổi trẻ đâu phải thế này, làm sao có nhiều suy nghĩ tính toán cặn kẽ đến thế.

Gặp nhiều chuyện buồn, khóc lớn một hồi, hôm sau mắt sưng húp như quả óc chó vẫn có thể đi học đúng giờ.

Quay trở lại lớp học trên lầu.

Đào Thi Duyệt đang tổ chức hát karaoke suốt đêm để ăn mừng buổi biểu diễn thành công, vừa khéo hôm sau là ngày nghỉ, đây là cơ hội hiếm có. Có người phối hợp, cũng có người nói rằng nhà quản nghiêm, không cho.

Nếu là bình thường, Lâm Thanh Hiểu nhất định sẽ kéo Nhϊếp Sở Hàng đi cùng.

Nhưng cô ấy vừa cãi nhau với Đào Thi Duyệt.

Cô thấp giọng nói với Hạ Ly: “Tiểu Hạ, muốn đi thì cứ đi, không cần lo cho mình.”

Hạ Ly lắc đầu: “Mình không đi, mình chỉ muốn về đi ngủ.”

Yến Tư Thời đã đi rồi.

Hạ Ly mất hứng thú, không còn muốn tham gia vào trận náo nhiệt này nữa.

Mọi người đều thay trang phục, sau khi kiểm tra xác nhận không có lỗi, lớp trưởng và ủy viên ban lao động sẽ mang về, ngày mai Lâm Thanh Hiểu và ủy viên ủy ban nghệ thuật sẽ cùng nhau đem trả lại.

Lâm Thanh Hiểu đã rời đi cùng với Âu Dương Tịnh rồi.

Từ Ninh luôn ít tỏ ra quan tâm đến ca hát và các hoạt động khác, nên không tham dự cuộc vui chơi do Đào Thi Duyệt tổ chức, trực tiếp đi về nhà.

Hạ Ly đi cùng cô ấy ra ngoài.

Xuống đến dưới lầu, Hạ Ly bị Vương Sâm chặn lại.

Cậu ấy giống như chưa tỉnh nổi: “Cậu nhìn thấy Yến Tư Thời không? Tại sao lúc tôi đi toilet đã biến mất rồi, bây giờ còn chưa vê."

Hạ Ly cố ý trêu chọc, “Cậu biết tôi sao?”

Câu hỏi này làm cho Vương Sâm nhất thời không hiểu, cậu đẩy mắt kính lên, cẩn thận nhìn cô: “Tôi nhận nhầm người rồi sao? Không phải chiều hôm kia còn vừa ăn cơm với nhau sao.”

Hạ Ly lúc nãy còn buồn bã, bây giờ đã cười lớn, “Yến Tư Thời đi rồi.”

“....Thật là thiếu tôn trọng! Còn không nói với tôi một tiếng.”

“Mấy người Đào Thi Duyệt muốn đi hát, cậu không đi sao?”

Vương Sâm: “Không đi. Loại hình giải trí này làm gì có tính xây dựng? Nhàm chán.”

"......"

Sau khi Hạ Ly nói lời tạm biệt với Vương Sâm, liền đi bộ cùng Từ Ninh tới cổng trường.

Cha của Từ Ninh đã lái xe tới đón và rời đi trước.

Hạ Ly đi loanh quanh trong hiệu sách chưa đóng cửa trước cổng trường, mua một ít bút nước mới.

Khi cô vừa ra cửa thì nhìn thấy Đào Thi Duyệt và nhóm của cô ấy đang đi về hướng phố Thiên Tinh.

Tiếng cười rộn rã trong đêm.

Cô đi trên đường, lấy điện thoại di động ra, tìm chữ “Y” trong danh bạ.

Chỉ là nhìn chữ cái đó, không hành động gì thêm.

Cô nắm chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn ánh trăng lưỡi liềm vàng nhạt treo trên ngọn cây, thở hắt ra một làn khói trắng.

Trong lòng cô cảm thấy mất mát, giống như còn nhiều điều muốn nói, hoặc là cảm thấy hụt hẫng sau khi lễ hội kết thúc.

Trong đêm nay, có người vui, có người buồn, có người biến mất không rõ, có người lạc lối.

Chỉ thuộc về năm mười sáu tuổi của năm 2008, cứ như vậy mà kết thúc.

——————

Kỳ thi cuối học kỳ này, Hạ Ly lần đầu đứng trong top 10, xếp hạng 8.

Vì giúp chấm thi và thống kê, nên từ sớm cô đã biết rõ điểm số và thứ hạng của bản thân.

Lão Trang chủ nhiệm lớp đến xem điểm, còn giáo viên địa lý Ngô cố ý từ trong xấp bài rút ra tờ của cô để khoe khoang với lão Trang: “Lớp trưởng bộ môn của tôi, sự tiến bộ trong môn địa lý học kỳ này thực sự có thể nhìn thấy bằng mắt thường.”

Lão Trang gật đầu: “Đúng vậy. Chọn lớp trưởng này là đúng rồi.”

Lão Trang không thích cười, khi khen người khác luôn làm một bộ mặt như không có gì, khiến Hạ Ly trong lòng thầm trách, còn không bằng phê bình hai câu.

Giáo viên Ngô nói: “Cố gắng giữ vững trạng thái này và tiếp tục học tập chăm chỉ nhé.”

Nhiều học sinh cùng với giáo viên trong lớp có thể thân thiết như bạn bè, chẳng hạn như lớp trưởng, chẳng hạn như Tiêu Vũ Long, nếu đổi thành bọn họ, đều có thể đùa giỡn hai ba câu với giáo viên.

Cô không giỏi việc này lắm, luôn luôn xấu hổ và chỉ nói ra được một câu: “....Em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Một lúc sau trở lại lớp, Lâm Thanh Hiểu và Từ Ninh ném cho cô một tờ giấy nhỏ, yêu cầu cô hé lộ điểm số.

Lâm Thanh Hiểu mỗi ngày đều thích tám chuyện với các bạn nữ, tán tỉnh Nhϊếp Sở Hàng, còn muốn xem phim, xem kịch và đọc truyện.....Cô ấy hoàn toàn không chú tâm vào việc học hành.

Nhưng cô ấy rất thông minh, dù chơi nhiều nhưng vẫn duy trì thứ hạng hợp lý trong các bài kiểm tra.

Lần này Lâm Thanh Hiểu xếp hạng 14, còn Từ Ninh đứng thứ 22, không khác mấy so với bảng xếp hạng của các kỳ thi tháng lần trước.

Mới năm hai, mọi người cũng không quá khẩn trương, hơn nữa kỳ nghỉ đông đang đến gần, đầu óc có chút xao nhãng.

Hạ Ly tự hỏi không biết có phải bản thân là người duy nhất không trông mong kỳ nghỉ này không.

Một khi rời trường, Hạ Ly sẽ hoàn toàn không liên lạc với Yến Tư Thời.

Quê hương của Hạ Ly ở một thị trấn nhỏ trong quận, vì cả ông bà nội và ông bà ngoại đều còn khỏe mạnh nên hàng năm đều phải về.

Cô học tiểu học ở quê, đến Sở Thành vào năm nhất trung học cơ sở, càng ngày càng rời xa các bạn tiểu học cùng thị trấn, nên về quê không có người chơi cùng, nhàm chán muốn chết.

Thú vui duy nhất là sử dụng điện thoại nói chuyện cùng Lâm Thanh Hiểu và Từ Ninh trên QQ.

Vào thời điểm đó, QQ vẫn còn là một chương trình JAVA và tín hiệu ở những nơi nhỏ thường không tốt, kết nối hay bị rớt. Phí lưu lượng đắt đỏ, vì thế lên mạng chỉ dám mở chế độ không hình ảnh.

Internet không tốt, khi không có việc gì làm, cô sẽ đọc sách tiếng anh, như thể đang ganh đua với chính mình, rằng trong ba tháng nhất định sẽ đọc xong.

Đến mùng 6 trở về Sơ Thành, Hạ Ly phải cùng cha mẹ đi chúc Tết từng đồng nghiệp và lãnh đạo.

Nhà La Vệ Quốc ở trung tâm thành phố, hè năm ngoái mới sửa xong nhà và vừa chuyển đến vào tết âm lịch.

Ba phòng ngủ hai phòng khách, rộng rãi sáng sủa.

Hạ Kiến Dương rất ghen tị.

La Vệ Quốc nói, vài năm nữa Sở Thành muốn làm thế vận hội cấp tỉnh, đến lúc đó giá nhà nhất định sẽ tăng vọt, nếu muốn mua một căn thì phải từ bây giờ luôn.

Hạ Kiến Dương ngượng ngùng cười nói “Đúng vậy.”

Hạ Ly mỗi lần thấy cảnh này đều cảm thấy khó chịu, thầm nghĩ có gì hay họ cơ chứ.

Trên bàn ăn tối, La Vệ Quốc hỏi Hạ Ly về kết quả kỳ thi cuối kỳ.

Hạ Ly còn chưa nói, Hạ Kiến Dương đã mở mồm trước, “Lần này đứng thứ 8.”

La Vệ Quốc nghe xong, liền quay sang tát vào mặt đứa con trai đang ăn đùi gà, “Mày như thế này thì bao giờ mới được thành tích như vậy!”

La Uy suýt chút nữa úp mặt vào bát cơm, ngẩng đầu trừng mắt, “Làm sao đấy!”

La Vệ Quốc ở các phương diện khác đều vẻ vang, duy chỉ có cậu con trai La Uy, đang theo học lớp ba ở trung học cơ sở, là vấn đề duy nhất: Yêu đương, hút thuốc, đánh nhau, đi chơi net, chơi với bọn xã hội đen....ngoại trừ học hành, cái gì cũng từng thử qua.

Mặc dù như vậy, La Vệ Quốc vẫn có một cảm giác trên cơ không thể nói thành lời so với Hạ Kiến Dương: Con gái của cậu dù thành tích có tốt thế nào, thì cũng vẫn chỉ là con gái.

Hạ Ly rất ghét những nam sinh lưu manh, tất cả đều bắt nguồn từ La Uy.

Cô thực sự ghét con người này.

Ngày đầu tiên của trung học CƠ sở khi cô vừa chuyển đến Sở Thành, La Uy, khi đó vẫn còn là học sinh tiểu học, đã làm bẽ mặt và chế giễu cô là đồ quê mùa.

La Vệ Quốc biết cô có thành tích tốt, liền kêu cô giúp La Uy học bù. Khi đó La Vệ Quốc vừa mới giúp Hạ Ly giải quyết chuyện chuyển hộ khẩu, Hạ Ly không cách nào từ chối.

Kỳ nghỉ hè năm đó, là cơn ác mộng suốt đời cô.

Mọi người ăn xong, liền ra phòng khách ngồi.

Hạ Ly rút điện thoại ra trả lời tin nhắn của Từ Ninh.

La Uy ngồi bên cạnh nheo mắt nhìn cô, tóc mái che đi đôi mắt làm ánh nhìn vô cùng u ám, “Cậu còn dùng cái di động hỏng này sao?”

Hạ Ly không thèm trả lời.

“Nói chuyện với ai đấy? Bạn trai cậu à?”

“Liên quan quái gì đến cậu.” Hạ Ly nói nhỏ nhưng lời lẽ đanh thép.

La Uy hừ một tiếng, trợn mắt nói, “Đồ quê mùa.”

Tốt xấu gì thì lên trung học cơ SỞ La Uy cũng không trẻ con như hồi tiểu học, sẽ không đem con gián bỏ vào sau cổ áo cô.

——————

Học kỳ hai của năm hai cao trung, sau khai giảng không bao lâu chính là Lễ tình nhân.

Lâm Thanh Hiểu tặng socola cho Nhϊếp Sở Hàng, tự cô ấy đun cách thủy để làm tan chảy socola rồi đổ khuôn đông đặc lại thành hình trái tim. Từ Ninh cười phì vì trông cô ấy quá mức nữ tính.

Hạ Ly thì lại không chuẩn bị gì cả, cô không muốn trở thành người tiếp tay cho loại hành vi lãng phí này — ngăn kéo bàn học của Yến Tư Thời nhét đầy thư tình cùng socola, kết cục tất cả đều vào thùng rác, không có ngoại lệ.

Sau những náo nhiệt của ngày tựu trường, phòng phát thanh lại phải rục rịch chuẩn bị cho nhiệm kỳ mới.

Ngày hôm đó Hạ Ly lật giở tờ lịch phía trước cuốn nhật ký của cô, nhìn thấy ngày 19 tháng 2 đã được khoanh tròn và đánh dấu “Y”.

Ngày 19 tháng 2, là sinh nhật của Yến Tư Thời.

Cô đang suy nghĩ về thời gian cho nhiệm kỳ mới thì chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Ngày 19 tháng 2 hôm đó là thứ năm.

Tiết học cuối cùng kết thúc, sau khi giáo viên rời đi, Hạ Ly lập tức cầm lấy MP3 của cô cùng với hộp cơm tối đã mua từ sớm lao ra khỏi phòng học.

Cô tới phòng phát thanh, mở cửa, điều chỉnh thiết bị.

Một lát sau, MC phụ trách chương trình hôm nay đã tới.

MC là học sinh năm nhất cao trung, nhìn thấy Hạ Ly bỗng có chút khó hiểu: “Hôm nay đến phiên chị biên đạo sao?”

Hạ Ly giải thích: “Chị đã đổi với bạn khác. Không phải tối mai có cuộc họp bình bầu nhiệm kỳ mới hay sao, hôm nay chắc hẳn là lần cuối cùng chị làm việc ở phòng phát thanh.”

Đàn em gật đầu, “Vậy hôm nay em sẽ nghiêm túc phát sóng, để cho chị có một kết thúc có hậu.”

Hạ Ly cười nói: “Vậy phiền em nhiều rồi.” Hạ Ly kết nối máy MP3 của cô và nhấp vào thư mục “Y” được tạo riêng ở đó.

Sau khi MC phát xong tiêu đề, cô nhấn nút âm lượng.

Bên ngoài căn phòng âm nhạc được phát vang hành lang.

Đó là bài hát trong playlist của Yến Tư Thời, “Farewell Dear Ghost” của Monta.

Yến Tư Thời thích những ca sĩ và ban nhạc không mấy nổi tiếng lắm, ví như Monta, MattDuke, SonicYouth, Hồng Trác Lập...cô đã phải mất rất nhiều công sức mới tìm được nguồn để tải về.

Thư mục bài hát này cô đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, đặc biệt lúc ăn tết ở quê không có gì làm liền nghe.

Cuối cùng tiếng địa phương nào cô cũng hát được, thậm chí có thể bắt chước được cả tiếng Quảng Đông.

Mà bài hát yêu thích nhất của cô chính là “Cậu bé nhìn thấy hoa hồng dại” của Hồng Trác Lập.

Cô cố tình để dành bài hát này đến phút cuối.

Bên ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông xuống.

Tiếng nhạc vang lên, Hạ Ly không nói nữa, đi đến bên cửa sổ, chống tay lên khung cửa rồi yên lặng nghe hát trong ánh hoàng hôn cô quạnh lạnh lẽo.

Lúc này trong một góc khuôn viên trường, chắc hẳn Yến Tư Thời cũng đang lắng nghe.

“Có hàng ngàn vạn bông hồng,

nhưng ta biết anh ấy sẽ luôn sẵn sàng đi tìm ba bốn lần.

Chỉ để tìm đúng lấy một cành.”

Yến Tư Thời.

Chúc anh, tìm được bông hồng dại của mình.

Sinh nhật vui vẻ.

Sau khi chương trình kết thúc, Hạ Ly bảo đàn em đợi cô một chút, cô tranh thủ vào phòng vệ sinh rồi quay lại dọn dẹp khóa cửa.

Hạ Ly đi vệ sinh ở tầng một xong, bèn quay trở lại phòng phát thanh.

Đàn em hưng phấn đi tới: “Chị, chị đoán xem vừa rồi ai đã tới đây?”

“Ai vậy?”

“Yến Tư Thời!”

Yến Tư Thời không chỉ nổi tiếng với hội học sinh năm hai cao trung, với vẻ đẹp không nhiễm chút bụi trần như vậy, cả Minh trung đều biết đến anh, bất cứ ai để ý một chút đến những chuyện phiếm trong trường đều không tránh khỏi biết tên của anh.

Hạ Ly sửng sốt, “...Cậu ấy tới làm cái gì?”

“Anh ấy hỏi những bài hát vừa được phát là do ai chọn.”

Tim của Hạ Ly như ngừng đập, “Vậy em nói thế nào?”

“Em nói bài hát đều là do học sinh trong trường yêu cầu, có hộp thư đặt yêu cầu bài hát ở ngay bên ngoài tầng một, nếu anh ấy muốn nghe bài gì cũng có thể gửi.”

“Rồi sao?”

“Sau đó anh ấy đi luôn.” Đàn em nghĩ đi nghĩ lại một lúc mới thấy mình phản ứng có phần không ổn, “....Chúng ta có nên nói thêm với anh ấy về cơ chế yêu cầu bài hát không?”

Hạ Ly không nói gì, tim đập loạn xạ.

Đàn em còn nói tiếp, nhìn kỹ mới phát hiện Yến Tư Thời so với mọi người miêu tả còn đẹp hơn rất nhiều, tiếc là không nắm chặt cơ hội mà nói thêm vài câu....

Hạ Ly lơ đãng trả lời.

Tâm trạng cô mâu thuẫn kinh khủng.

Rõ ràng cô sợ bị phát hiện nên mới phải lén lút làm.

Nhưng khi chỉ còn một chút nữa là bị phát hiện, cô lại có chút thất vọng.

Đàn em ra về trước.

Hạ Ly ở lại trong phòng phát thanh thêm một lúc nữa.

Đúng là hôm nay cô lấy việc công làm việc tư, đã làm cho trường được một năm nên đối với phòng phát thanh này ít nhiều cũng có cảm tình.

Tiết mục cuối cùng trong sự nghiệp của cô, trở thành món quà dành tặng cho chàng trai mà cô thích.

Một điểm dừng hoàn hảo.

Cô kiểm tra thiết bị rồi tắt nguồn.

Cô nhìn quanh một lượt phòng phát thanh lần cuối, rồi lui ra ngoài khóa cửa lại.

Rời khỏi tháp chuông, cô đi xuyên qua hành lang phía ngoài phòng học lớp 20.

Hạ Ly theo thói quen mà liếc nhìn một cái, không thấy bóng dáng của Yến Tư Thời.

Vương Sâm ôm một đống quà trước ngực, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm, “...Các cậu có thể trực tiếp đưa cho cậu ấy được không, tôi không phải là cái micro truyền lại thông tin!”

Các nữ sinh nhao nhao nói: “Nhưng cậu ấy không có ở đây! Nhờ cậu để lên bàn giúp chúng mình với.”

Vương Sâm thở dài não nề.

Kêu một kẻ mọt sách như cậu ấy đi ứng phó mấy loại chuyện này thì hơi khó.

Vương Sâm trừng mắt nhìn cô, “Cậu cũng tới đây để tặng quà à? Nói cậu đừng lãng phí thời gian nữa, cậu ấy sẽ không nhận đâu, toàn ném hết vào thùng rác thôi, còn không thèm mở ra.”

Hạ Ly lắc đầu.

Cô biết ngay từ đầu sẽ như vậy nên không hao phí sức lực vào mấy việc này, “Cậu ấy không ở trong lớp học sao?”

“Vừa tan học đã có mấy nữ sinh tới đây tìm cậu ấy, cậu ấy chế phiền nên tìm một nơi yên tĩnh không ai biết để trốn.”

Một nơi không có ai.

Trái tim Hạ Ly lỡ một nhịp.

Hạ Ly liếc nhìn đồng hồ treo ở phòng học, cách tiết tự học buổi tối còn hơn hai mươi phút.

Hạ Ly quay người bỏ chạy.

Lúc này ở phía đông bắc vườn trường không có ai.

Ở tháp chuông lại càng vắng vẻ.

Hạ Ly đi một lèo lên tầng bốn, cô hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay nắm cửa, dừng lại một chút rồi đẩy vào trong.

Bên trong có đèn sáng, nhưng hơi mờ ảo.

Nam sinh đứng bên cửa sổ bỗng nghe thấy tiếng động, liền quay đầu lại.

Hạ Ly thở nhẹ.

Đây là căn cứ bí mật của cô, cô đã chia sẻ với Yến Tư Thời.

Quả nhiên anh ở đây.

Mới vừa rồi cô hát cho anh nghe, anh đang ở trên tầng với cô.

Sự thừa nhận này khiến Hạ Ly cảm thấy choáng váng, có chút không chân thực.

“À...Xin chào. Tôi cứ nghĩ nơi này không có ai nên muốn đến đây ở một mình một lúc....có phải đã làm phiền cậu rồi không?”

“Không có.” Yến Tư Thời lắc đầu, “Tôi mượn nơi này của cậu một chút.” Hạ Ly cười, “Không phải chỗ của tôi, mà là chỗ tôi khám phá ra thôi.”

Gió từ bên ngoài thổi vào khá lạnh, Yến Tư Thời mặc một chiếc áo khoác đồng phục học sinh với áo sơ mi trắng bên trong, thoạt nhìn có chút mỏng manh.

Nhưng lại rất hợp với anh. Trông anh có chút trong trẻo giống như sương mai như ánh trăng.

“Cậu ăn cơm chưa?” Hạ Ly hỏi.

“Chưa.”

Hạ Ly bước tới, đưa chiếc bánh mì nhân đậu đỏ còn chưa mở ra cho anh, “Vậy cậu ăn đi. Bánh mì ngon nhất trong quầy đồ ăn của trường đó.”

Yến Tư Thời đang chống tay bên bệ cửa sổ, dừng lại một chút rồi vươn tay ra nhận: “Cảm ơn”

Anh dùng tay gỡ bao bì nhựa, phát ra âm thanh sột soạt.

Hạ Ly đứng bên cạnh, trầm mặc một hồi.

Yến Tư Thời ăn uống rất từ tốn, không giống như đám học sinh thi nhau ngấu nghiến từng món ăn ở trong khu nhà ăn.

“Lúc cậu qua đây có đi qua lớp hai mươi không?” Yến Tư Thời vừa xé một mẩu bánh mì vừa hỏi.

“Có.”

“Có thấy Vương Sâm không?”

“......Tôi không để ý lắm, hình như là có.” Không biết là do nói dối hay do đứng quá gần anh, mà hai bên tai cô nóng bừng, cô hận không thể lao vào trong gió để hạ nhiệt bớt đi.

Yến Tư Thời “ừ” một tiếng.

Hạ Ly không nói gì nữa.

Chỉ lặng lẽ ở cùng nhau trong một không gian như thế này đã khiến cô xúc động đến mức khó nói thành lời, sợ hãi thổ lộ.

Yến Tư Thời cũng không nói lời nào, lặng lẽ ăn bánh mì.

Anh ăn xong liền rút điện thoại ra xem giờ.

Hạ Ly bỗng bừng tỉnh, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sắp đến giờ tự học buổi tối rồi.”

“Ôi, tôi phải về lớp học...”

Yến Tư Thời nói: “Vậy đi thôi.”

Hạ Ly gật đầu, nhìn Yến Tư Thời quay người liền đi theo.

Công tắc ở cạnh cửa, Hạ Ly ấn xuống, vừa đi ra khỏi cửa phòng học đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Cái này......”

“Hả?” Yến Tư Thời giữ cửa để cô đi ra trước.

“Vào giờ tự học buổi tối đến đây thì không được bật đèn, nếu giáo viên nhìn thấy có ánh đèn từ bên ngoài thì sẽ tới kiểm tra.”

“Bị kiểm tra sao?”

“Ừ...tôi đã trốn tiết tự học buổi tối một lần.”

Đèn ở cầu thang là loại cảm ứng, Yến Tư Thời vỗ tay đèn liền sáng lên, anh nói, “Trông cậu không giống kiểu người sẽ trốn học.”

“Cậu cũng không giống kiểu người sẽ hút thuốc.”

“Vậy sao.”

Cô luôn cảm thấy giọng điệu và trạng thái của Yến Tư Thời hôm nay, so với bình thường nhẹ nhàng đi hai phần, một câu “vậy sao” lại thấy anh cười nhạt hơn.

Nhưng cô chưa bao giờ thấy anh cười.

Trái tim cô giống như ấm nước sôi, chuẩn bị đạt tới cực hạn.

Cô rất muốn quay đầu lại nhìn để tự xác nhận, nhưng cô không dám.

Bọn họ đã xuống đến tầng dưới.

Trên bức tường cạnh tháp chuông có một cây lài đông, hoa vàng nhạt nở rất đẹp.

Hạ Ly đi về phía lớp học, cô liếc nhìn Yến Tư Thời, lại thấy anh dường như đang đi về phía cổng trường.

“Cậu không về lớp sao?”

“Tôi về nhà.”

Hạ Ly đoán anh cũng không muốn về xử lý đống quà cáp cùng thư tình, đến lúc hết giờ tự học, kiểu gì cũng sẽ có người chặn anh ở cửa, nên tốt nhất là trốn học cho nhanh.

Hạ Ly nói: “Vậy tôi về lớp đây. Tạm biệt.”

“Cảm ơn bánh mì của cậu nhé.”

Một lời cảm ơn khách sáo như vậy khiến Hạ Ly không biết nên nói gì.

Cô sững sờ gật đầu, rồi nói lời tạm biệt.

Đang muốn tiến lên một bước, Hạ Ly bỗng do dự.

Cô nhìn chàng trai trước mặt đang chìm dần trong ánh sáng mỏng manh, “Cái kia....”

“Hả?”

Cô vẫn rất quan tâm nên muốn mạo hiểm một lần

“Hôm nay tâm trạng của cậu không tệ lắm.”

“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Yến Tư Thời nói, “Còn được nghe bài hát tôi thích nhất.”

Hạ Ly bật cười.

Trong lòng cô giống như có hàng vạn con bồ câu trắng tung cánh bay lên trời theo làn gió.

“....Chúc mừng sinh nhật.”

Cuối cùng cô cũng đã có thể đứng trước mặt anh mà nói ra.