Chương 18: Thời tiết hôm nay thật đẹp. Tôi chúc cậu có một tâm trạng tốt

"Tôi là một kẻ hèn nhát. Ngay cả khi viết liền tên của anh, tôi cũng sợ bị lộ tẩy."

——"Sau giấc mộng năm thứ 9"_Sherry Lab.

Sau ngày đó, thời gian đã hơn hai tuần, Hạ Ly chưa từng gặp lại Yến Tư Thời trong vườn trường.

Ngẫu nhiên gặp được Vương Sâm, hỏi về anh. Vương Sâm nói Yến Tư Thời xin nghỉ, cụ thể khi nào về trường, cậu ấy cũng không biết.

Hỏi nguyên nhân xin nghỉ, Vương Sâm càng không biết. Bản thân cậu ấy hoàn toàn không hứng thú với chuyện riêng tư của bạn học, huống chi Yến Tư Thời lại là người có tính tình xa cách như vậy.

Trời tháng tư là lúc sáng sủa tươi đẹp nhất, nhưng Hạ Ly lại không vực dậy được chút tinh thần nào.

Thể chất của cô vốn rất ít nổi mụn, nhưng trong khoảng thời gian này trên trán và cạnh khóe môi lại có hai cục mụn, vừa sưng vừa đau vừa ngứa.

Cô biết bản thân không có lập trường gì, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng.

Nhớ năm trước nghe lén cuộc nói chuyện của Yến Tư Thời và mẹ Đào Thi Duyệt, cùng với lời nói của bà ngoại Yến Tư Thời ngày thành lập trường đó. Hạ Ly suy đoán, có lẽ mẹ Yến Tư Thời đã mắc bệnh.

Trong tình cảnh bi thảm quẩn quanh không rời đó, kỳ thi tháng tư đã kết thúc.

Điểm số rất nhanh đã có, ngày hôm sau ngày thi kết quả xếp hạng đã công bố. Ban thực nghiệm cạnh tranh kịch liệt, điểm số giữa các thí nghiệm khác biệt rất nhỏ. Hạ Ly đứng thứ chín trong ban, cơ bản không khác mấy những lần kiểm tra gần đây.

Buổi trưa, khi kết thúc giờ nghỉ, Hạ Ly rời khỏi khu ký túc xá học sinh, đi đến trường.

Đi qua cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường, cô thấy bên ngoài tiệm có số mới nhất của báo《 Xem điện ảnh - buổi chiếu lúc nửa đêm》 lại tiện tay chọn vở và bút mới.

Đang thử ngòi bút mới, chợt bên ngoài có tiếng linh linh lang lang vang lên, rồi có người hỏi ông chủ đã bán hết số mới nhất《 Xem điện ảnh - buổi chiếu lúc nửa đêm》rồi sao?

Hạ Ly ngẩn ra, vội ngẩng đầu nhìn qua.

Bên ngoài trước sạp báo, người đang cúi đầu lựa tạp chí, chính là Yến Tư Thời đã hơn hai tuần không gặp mặt.

Anh mặc áo hoodie đen có dây rút liền mũ, chiếc áo khiến anh có vẻ gầy đi. Vẻ mặt vẫn đạm mạc như cũ, nhưng nhìn tổng thể lại cảm thấy lạnh nhạt hơn trước, khí chất người sống chớ lại gần đặc biệt rõ ràng.

Ông chủ nói: “Không có, quyển cuối cùng vừa bán hết rồi.”

Hạ Ly đang chuẩn bị lên tiếng gọi anh, Yến Tư Thời đã rời mắt, xoay người bỏ đi.

Hạ Ly vội tính tiền đồ cô vừa lấy, rồi đuổi theo.

Bước chân Yến Tư Thời thật nhanh, Hạ Ly muốn đuổi theo thế nào cũng phải chạy chậm, nhưng như vậy tất sẽ khiến anh chú ý.

Cô đi theo không gần không xa, qua dãy hành lang, quẹo vào một góc, thấy bóng anh đi vào lớp học ban 20.

Đi qua ban 20, xuyên qua cửa sổ trong suốt, thấy mọi người hình như đang tò mò quan sát Yến Tư Thời, nhưng không một ai đến gần.

Chỉ có Vương Sâm đến cạnh bàn của anh, cô không nghe thấy cậu ấy nói cái gì, nhưng đại khái là hỏi chuyện của mấy ngày xin nghỉ này.

Hạ Ly không rõ tâm trạng lúc này của cô ra sao.

Thấy anh xuất hiện, dường như cô yên tâm. Nhưng khi thấy trạng thái của anh, cô lại thêm lo lắng.

Tiết buổi chiều, giáo viên giảng cuốn kỳ thi tháng.

Hạ Ly lấy sách giáo khoa che cuốn tạp chí mua hồi trưa, tốn thời gian hai tiết học, cơ bản đã đọc hết quyển tạp chí.

Một tiết cuối của buổi chiều, Từ Ninh gọi cô cùng đi ăn cơm chiều, cô nói tạm thời chưa đói, từ từ rồi đi.

Chờ khi hơn phân nửa học sinh rời khỏi lớp, Hạ Ly ôm tạp chí ra ngoài.

Dọc đường đi tâm trạng tựa hồ như ăn trộm.

Tới lầu một, trước hết cô nhìn tình huống lớp hai mươi.

Yến Tư Thời và Vương Sâm đều không ở, chắc đi ăn cơm chiều.

Đào Thi Duyệt cũng không có ở đó.

Trong lớp không còn mấy người, chỉ có hai ba học sinh, vừa ăn gì đó, vừa lấy mp4 ra xem phim.

Hạ Ly lấy hết dũng khí, lén chui vào từ cửa sau.

Đến chỗ ngồi của Yến Tư Thời, cô nhìn lướt qua mặt bàn, trên đó là ba quyển sách đặt chỉnh tề, một hộp bút màu đen và một cặp tai nghe được vứt cạnh đó.

Không dám nhìn kỹ.

Cô mở trang đầu tiên trong quyển tạp chí ra, xác định giấy ghi chú của mình không mất, liền đặt tạp chí lên bàn anh, rồi phóng ra cửa sau, chạy như bay trốn đi.

Chữ trên giấy ghi chú là cô dùng tay trái viết, viết hết nửa tiết, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Nếu là trước kia, có lẽ cô sẽ thử giáp mặt nói với Yến Tư Thời. Nhưng hôm nay, chứng kiến thái độ lãnh đạm của Yến Tư Thời ở cửa tiệm văn phòng phẩm, cô mạnh mẽ ấn râu ốc sên của mình về.

Nếu giáp mặt bị từ chối, cô không biết mình còn đủ dũng khí để lần sau dùng trăm phương ngàn kế đến gần anh không?

Không bằng cứ nặc danh như vậy vẫn còn cứu vãn được chút đường sống.

Bạn học Yến:

Vừa rồi ở cổng trường vô tình nghe cậu nói chuyện với ông chủ tiệm văn phòng phẩm. Là tôi đã mua quyển tạp chí cuối cùng.

Tôi đọc xong rồi, cho cậu mượn đó.

Chỉ là muốn chia sẻ với người cũng sở thích, hy vọng sẽ không khiến cậu hiểu lầm. Nếu cậu không cần, xin hãy đưa đến nơi trả đồ thất lạc của trường, tôi sẽ chọn ngày đến lấy.

P/s (tái bút).

Điện ảnh là thuốc giải cho cuộc sống.

Thời tiết không tồi, chúc cậu có một tâm trạng vui vẻ.

Ký tên một chữ “S”. Chữ S trong "Sherry".

——————

Hôm nay, mãi đến tiết tự học buổi tối, Hạ Ly vẫn thất thần, lo không biết quyển tạp chí kia có bị Yến Tư Thời đưa về nơi trả đồ thất lạc không? Hay là anh dứt khoát lười đi, mà ném thẳng vào thùng rác.

Ngoài ra, còn có một chuyện khác khiến cô phiền lòng. Sắp đến kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5, cô phải đến thành phố máy tính mua cho ba mẹ một cái.

Chuyện này trước đó cô đã hỏi một số bạn học nữ quan hệ khá tốt với mình, nhưng mọi người đều không hiểu lắm, chỉ đề cử nhãn hiệu nhà mình dùng cho cô.

Cô lại nhờ Lâm Thanh Hiểu hỏi Nhϊếp Sở Hàng. Đối với cái này, Nhϊếp Sở Hàng cũng cái biết cái không, không dám tùy tiện đưa ý kiến.

Lúc nghỉ xả hơi trong tiết tự học buổi tối, Hạ Ly hỏi bạn học nam cô khá quen, Tiêu Vũ Long.

“Cấu hình máy tính?” Tiêu Vũ Long gãi đầu nói tiếp: “Nhà tôi mua trực tiếp ở Lenovo... Người mới tự lắp dễ bị gài lắm. Nếu không tôi kiếm bạn tôi học ban khoa học tự nhiên hỏi giùm cậu xíu nha?”

“Thôi... Tôi chỉ hỏi đại thôi, tạm thời không cần phiền vậy đâu.”

Tiêu Vũ Long cười nói: “Vậy có chuyện gì có thể nói với tôi.”

Hạ Ly gật đầu.

Thấy thời gian nghỉ xả hơi còn, Hạ Ly lại chạy xuống lầu một chuyến.

Vừa đến của lớp ban 20, liền đυ.ng phải Vương Sâm vừa từ toilet trở về.

“Vương Sâm!”

Vương Sâm người này lúc đi đường thường chìm đắm trong thế giới của riêng cậu ấy, nghe có người gọi, mới dừng bước quay đầu lại.

“Có thể làm phiền cậu một chuyện không?”

Vương Sâm gật đầu.

Qua nhiều lần nói chuyện, cuối cùng Vương Sâm cũng nhớ mặt cô.

“Cậu biết lắp máy tính không? Tôi muốn lắp một bộ, muốn phiền cậu đề cử thùng cpu, bộ nhớ với card màn hình gì đó.”

Vương Sâm nói: “Không hiểu gì hết.”

“A...” Hạ Ly: “Tôi cứ nghĩ cậu rất thạo chứ.”

“Vì sao? Tôi có nói vậy hả?”

“Không, không phải.” Hạ Ly dở khóc dở cười đáp.

Cậu ấy không nói, chỉ là trông cậu ấy giống như sẽ biết mọi thứ về lĩnh vực này.

Vương Sâm đẩy mắt kính: “Cậu hỏi tôi làm gì? Yến Tư Thời thạo cái này, cậu hỏi Yến Tư Thời đi...”

Thậm chí Hạ Ly còn không kịp cản lại, Vương Lâm đã quay người về phía lớp học, hô một tiếng tên Yến Tư Thời.

Hạ Ly liền thấy Yến Tư Thời đang ngồi dựa người vào cửa sổ tháo tai nghe xuống, liếc mắt nhìn ngoài cửa một cái.

Sau đó, anh đứng dậy, tiện tay đóng quyển tạp chí— Thị lực Hạ Ly rất tốt, một lát đã nhìn ra đó chính là quyển tạp chí cô cho anh “mượn”.

Yến Tư Thời đi về phía cửa.

Hạ Ly cảm thấy trái tim trong ngực nhảy nhót liên tục.

Yến Tư Thời dừng lại trước cửa, liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Vương Sâm.

“Chuyện gì?”

“Bạn học Hạ muốn lắp máy tính, chuyện này cậu biết, mình hỏi giùm thôi.”

Thật ra mà nói, muốn nói Hạ Ly không nghĩ đến việc nhờ Yến Tư Thời giúp đỡ, là giả.

Anh thường xem《 Phần mềm đại chúng》, còn tự mình viết code, lại xem một đống sách chuyên ngành liên quan đến lập trình máy tính, anh biết mấy chuyện này khả năng rất cao.

Nhưng thích một người, theo bản năng sẽ tránh vào thẳng vấn đề như vậy, muốn đi một vòng thật lớn, giống như làm vậy mới có thể phủi sạch ý đồ của mình vậy.

Yến Tư Thời hơi cúi đầu hỏi Hạ Ly: “Có yêu cầu chức năng gì không?”

“Giải trí là chủ, xem phim, chơi game gì đó thôi.”

Đến gần xem, Hạ Ly nhận ra anh thật sự gầy hơn trước nhiều. Là do phải chăm sóc người bệnh sao? Trên mặt anh là quầng thâm mắt nhàn nhạt, giống như bị thiếu ngủ.

“Dự tính bao nhiêu tiền?”

Hạ Ly trả lời: “Hơn 10... 10 triệu thôi, không quá 12 triệu.”

Nói ra chỉ thấy không đủ tự tin.

Số tiền này cũng không tính là nhiều, cầm mua máy tính có nhãn hiệu, tất nhiên chỉ có thể mua series cấp thấp.

Yến Tư Thời gật đầu: “Khi nào mua?"

“1 tháng 5, thành phố máy tính chắc sẽ mở hoạt động vào kỳ nghỉ...”

“Tôi về lập danh sách, ngày mai..."

Vương Sâm cắt ngang lời anh nói: “Cuối tuần nghỉ rồi, trực tiếp đến thành phố máy tính xem đi. Vừa lúc mình muốn đổi con chuột, cậu giúp mình xem chừng.”

Yến Tư Thời đáp: “Ừ.”

Hạ Ly sửng sốt một hồi, giống như thình lình có viên kim cương rớt xuống đầu, ngẩn ra: “..Vậy làm phiền rồi.”

Vương Sâm đã bắt đầu xem xét thời gian cụ thể.

“Sáng cuối tuần hoặc chiều tôi đều rảnh, xem thời gian của hai người thôi.” Hạ Ly giả vở trấn tĩnh nói, thật ra vẫn chưa tiêu hóa hết sự bất ngờ lớn lao này.

Yến Tư Thời hỏi: “Buổi sáng?”

Vương Sâm nói: “Sáng mình đi được.”

Hạ Ly liền nói: “Vậy sáng 9 giờ, gặp ở thành phố máy tính?”

“Ừ.” Yến Tư Thời đáp.

Một đường đi như đạp trên mây, Hạ Ly mơ mơ màng màng trở về lớp của mình.

Giáo viên toán tiếp tục sửa bài thi, căn cứ vào đề mục ra mấy đề cùng loại để mọi người giải.

Hạ Ly cầm bút, chép lại đề xuống giấy nháp, rồi ghi một chữ “giải”.

Chờ khi hoàn hồn, bài hàm số lượng giác, không biết vì sao đã biến thành bài “Yến Tư Thời”.

Cô vội gạch bỏ.

——————

Ngày 1 tháng 5, Hạ Ly dậy thật sớm.

Tối hôm qua cô ngủ trễ, rõ ràng lo lắng thức đêm sẽ có có quầng thâm mắt, nhưng nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được.

Thật vất vả mới ngủ được, đến bốn giờ sáng lại tỉnh giấc một lần.

Cô kiểm tra đồng hồ báo thức trên di động vô số lần, vẫn lo lắng lúc chuông báo thức reo lại không hay.

Một đêm chờ mong và thấp thỏm kéo dài thật lâu.

7 giờ rời giường, rửa mặt, thay quần áo... 7 giờ rưỡi đúng giờ ra ngoài, ăn sáng, đón xe buýt.

Đến thành phố máy tính, còn chưa đến 8 giờ rưỡi.

Đợi nửa tiếng, cũng chỉ cảm thấy thoáng qua.

Không bao lâu, ước chừng khoảng 8 giờ 50. Trước mắt một chiếc xe đen chạy băng băng rồi dừng ở ven đường.

Hạ Ly bước xuống hai bậc thang, thấy Yến Tư Thời xuống xe.

“Chào buổi sáng!” Hạ Ly chào hỏi.

Yến Tư Thời ngước mắt nhìn: “Chào.”

Anh vừa đi đến, vừa cầm điện thoại xem thời gian, tựa hồ đang xác định bản thân có đến trễ không.

Đợi khi anh đã đến trước mặt, Hạ Ly đưa chai nước vừa mua đến: “Cậu ăn sáng chưa?”

“Rồi.” Yến Tư Thời nhận chai nước, tay khác lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho Hạ Ly.

Khi Hạ Ly nhận lấy, còn thầm liếc mắt nhìn anh một cái.

Ánh mặt trời màu cam trong veo, phủ một tầng tuyết mỏng mát lạnh trên gương mặt anh.

Tờ giấy A4 trong tay, được gấp làm tư.

Mở ra, phía trên là danh sách Yến Tư Thời ghi, tổng cộng có hai phương án. Một bộ tầm 10 triệu, một bộ gần 12 triệu. Mỗi bộ đều ghi chi tiết giá cả, đến cả con chuột cũng tính vào.

Yến Tư Thời mở chai nước, uống một ngụm: “Có mấy cái linh kiện không nhất định có hàng, giá cả thực tế cũng có thể thay đổi. Chỉ tham khảo thôi.”

“... Cảm ơn. Cậu nhất định tốn nhiều sức lắm.”

“Cũng không tốn lắm.”

Hạ Ly lại lén nhìn anh một cái.

Trong lòng có loại cảm giác “Mình có tài đức gì”.

“Trưa nay, tôi mời cậu với Vương Lâm ăn.” Hạ Ly nói.

Cô siết chặt tờ giấy A4, khẩn trương đến đổ mồ hôi.

Yến Tư Thời vừa muốn nói chuyện, Hạ Ly lại nói: “Nếu không phải không có thời gian, đừng từ chối, nếu không tôi rất bối rối.”

Yến Tư Thời im lặng một lúc, rồi nói: “Được.”