Chương 31: Tôi còn đang ở cửa tiểu khu của cậu

Đã qua tháng ba, thời tiết dần dần ấm áp.

Yến Tư Thời rảnh rỗi, sẽ tới nhà Văn Sơ Bạch.

Cha mẹ của Văn Sơ Bạch nghe tin Yến Tư Thời trở về nước, họ cứ liên tục nhắc nhở Văn Sơ Bạch, phải mời anh đến nhà ăn bữa cơm.

Khi Yến Tư Thời còn học cấp hai, mỗi khi chơi bóng sau giờ tan học với Văn Sơ Bạch xong, sẽ thường ghé qua nhà anh ta ăn cơm tối.

Mẹ Văn rất nhiệt tình, ghi nhớ rõ những món ăn yêu thích của anh, quả anh đào mới hái từ quê lên, người thân từ Bắc Thành mang thịt về bằng máy bay chỉ khoảng mười cân, cũng muốn chia một nửa kêu anh mang về cho người nhà ăn ngon.

Thời gian đó Văn Sơ Bạch khá ghét anh, luôn nói anh chính là “con nhà người ta” phiền phức nhất.

Vì trong ký ức của anh có sự nhiệt tình tiếp đón của nhà họ Văn, nên Yến Tư Thời đã chuẩn bị tinh thần trước, mới đồng ý lời mời này.

Anh rất sợ bản thân làm phụ lòng người khác.

Sau khi gặp mặt, mẹ Văn hỏi han ân cần rất nhiều, Yến Tư Thời hỏi gì đáp nấy, nên anh không cảm thấy chán ghét lắm.

Anh tin rằng Văn Sơ Bạch đã nói qua mọi chuyện với mẹ Văn từ trước, nên khi bà hỏi về những vấn đề đó, tuy nhiệt tình nồng hậu nhưng không chạm đến giới hạn của anh.

Đôi bên trò chuyện một hồi, mẹ Văn đứng dậy đi vào trong bếp, nói muốn đích thân xem nồi canh, hơn nữa cũng muốn kiểm soát thời gian nấu cùng nêm nếm gia vị, đã hầm cả một buổi trưa rồi, không thể thất bại được.

Văn Sơ Bạch nhún vai nói: “Mẹ tôi vẫn luôn như vậy, hay thích dông dài lủng củng lắm.”

Yến Tư Thời nhấp một ngụm trà, không nói gì.

Lúc này Văn Sơ Bạch mới ý thức được mình đã nói sai, kiểu chán ghét mà nói với người ngoài thì có phần hơi vô ý thức.

Anh ta liếc nhìn Yến Tư Thời, không thể trực tiếp nói lời xin lỗi, lạnh lùng chuyển chủ đề.

Một lát sau, ba Văn về nhà.

Cha của Văn Sơ Bạch ngoài chuyện công việc thì là một người rất dễ tính, đây cũng là lí do Văn Sơ Bạch có thể sống cùng gia đình.

Trong vòng bạn bè này, Văn Sơ Bạch gần như là người duy nhất có cha mẹ yêu thương và có một gia đình hạnh phúc.

Những gia đình khác đằng sau cánh cửa nhà, đều có một khoản nợ khó đòi của riêng họ.

Tình yêu giữa hai người cũng thể hiện trên bàn ăn tối, khi bát canh đầu tiên được dọn lên, mẹ Văn nhất định sẽ đưa cho ba Văn trước.

Chén thứ hai sẽ đưa cho Yến Tư Thời.

Yến Tư Thời uống một ngụm, khen ngợi một cách chân thành.

Mẹ Văn cười ngoác miệng đến tận mang tai: “Vẫn là Tiểu Yến chu đáo.”

Văn Sơ Bạch: “Ồ, như này không phải nói con không chu đáo sao?”

“Con chu đáo? Con chỉ biết mỗi năm đều tặng Hermes cho mẹ, lần nào cũng chỉ thay đổi mỗi màu sắc và kiểu dáng, không có gì mới mẻ cả.”

Mẹ Văn khoe với ba Văn: “Anh đoán xem hôm nay Tiểu Yến tặng em cái gì? Ghim cài áo bằng phỉ thúy, màu xanh ngọc mướt mắt, thiết kế giống như nước, thật sự rất đẹp. E còn đang lo lắng mấy hôm nữa đi dự tiệc, mà bộ đồ vẫn thiếu điểm nhấn.”

Yến Tư Thời nói: “Dì thích là được rồi ạ.”

“Thích chứ. Tại sao lại không thích.”

Mẹ Văn cười tủm tỉm: “Khó trách Tiểu Yến từ nhỏ đã được các bạn gái yêu thích, chỉ riêng việc để tâm đến việc tặng quà, ai có thể so bì được....Tiểu Yến này, hiện tại con có bạn gái không?”

Yến Tư Thời chưa kịp phản ứng với việc đột nhiên thay đổi chủ đề: “Con chưa có, thưa dì.”

Văn Sơ Bạch xen vào: “Mẹ, đừng nghĩ đến việc tự ra chủ trương giới thiệu đối tượng nữa, mẹ cũng biết tính tình của Yến Tư Thời mà.”

Mẹ Văn trừng mắt nhìn: “Mẹ giống như kiểu người sẽ xen vào việc người khác sao? Mẹ không thèm để ý đến con, con nhìn xem con cả ngày chỉ biết lông bông, cũng không biết lo xa gì cả, ba ngày đánh cá thì hai ngày phơi lưới, cô gái mình thích cũng không dám theo đuổi. Ba con khi còn bằng tuổi này thì đã có con rồi...”

“....” Văn Sơ Bạch bị chọc trúng nỗi đau, không nói nên lời.

Anh ta nhìn sang Yến Tư Thời, muốn xin anh giúp chuyển chủ đề, ai ngờ Yến Tư Thời chỉ chăm chú vào ăn canh, không buồn lên tiếng.

Cơm nước xong xuôi, Yến Tư Thời cùng mẹ Văn ngồi uống trà nói chuyện phiếm, còn cùng cả ba Văn chơi vài ván cờ tướng.

Đã đến chín giờ rưỡi, Yến Tư Thời xin phép trở về.

Mẹ Văn đưa Yến Tư Thời ra đến tận cổng.

Bà tươi cười nói: “Dì cũng chỉ nghe được mọi chuyện của con từ Sơ Bạch, hôm nay chính mắt nhìn thấy, cũng yên tâm rồi. Về sau rảnh rỗi hãy thường xuyên tới ăn cơm, cứ gọi điện thoại trước cho dì là được.”

Yến Tư Thời gật đầu: “Cảm ơn vì bữa cơm hôm nay của dì.”

“Đừng khách sáo. Con cũng giống như Sơ Bạch, đều là những đứa trẻ mà dì chăm sóc từ nhỏ tới lớn, chỉ tiếc rằng…”

Mẹ Văn vỗ vỗ cánh tay của anh, nuốt xuống những lời còn lại, chỉ cười nói: “Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, ăn uống đầy đủ, dì nhìn sức ăn của con mà thấy buồn lòng.”

Sau khi từ biệt mẹ Văn, Yến Tư Thời quay người đi về phía trước lấy xe.

Anh quay đầu nhìn lại, ở cửa, ba Văn đi tới, choàng áo khoác cho mẹ Văn, sau đó khoác vai bà đi vào nhà.

Cạch một tiếng, cánh cửa sơn màu đen từ từ đóng lại.

Những ngọn đèn màu vàng cam ấm áp trong khoảng sân nhỏ lập tức bị tắt.

Chủ yếu bởi vì hôm nay là cuối tuần, cuộc sống về đêm mới bắt đầu, con đường về lấp đầy xe cộ qua lại.

Một dãy đèn sau xe ô tô màu đỏ trong tầm nhìn trở thành một dòng sông đèn lững lờ trôi.

Yến Tư Thời hơi mất kiên nhẫn.

Anh lấy chiếc điện thoại di động trong hộc đựng đồ ở bên hông, bấm vào ảnh đại diện hình đầu cá.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở ngày sinh nhật của anh.

Từ đó cho đến hôm nay, anh chưa một lần gặp lại Hạ Ly trong khuôn viên.

Anh gọi cà phê, mỗi ngày sẽ đi xuống lầu vào một giờ cố định, trong khuôn viên này chỉ có một quán Starbucks, theo lý không thể nào không gặp được.

Anh chạm vào hộp gửi tin nhắn, dừng tay trên bàn phím ảo.

Cuối cùng anh vẫn không gửi tin, mà lại nhấp vào ảnh đại diện để tiến vào vòng bạn bè.

Lần cập nhật cuối cùng là ba ngày trước.

Đó là một video, tuyển tập các cuộc thi đấu trên không, nhà tài trợ ở cuối là một thương hiệu camera thể thao nào đó.

Anh lướt lên phía trước, thông tin cập nhật cách video này tận một tuần trước.

Ảnh chụp cửu cung, nội thất trong sân bay, hai bên ven đường, bữa ăn đầu tiên sau khi hạ cánh....

Nguyên văn kèm theo là: Làm việc sau khi ăn [cổ lên].

Không có địa điểm, nhưng Yến Tư Thời ngay lập tức nhận ra là New York.

Lúc này anh mới biết được cô đi công tác.

Anh trở về giao diện trò chuyện, tính toán chênh lệch múi giờ, gửi một tin nhắn.

——————

Hạ Ly dành cả buổi sáng để họp với Jerry và những người khác nhằm phục vụ cho mục đích tuyên truyền lần này, cho đến buổi trưa, cô tìm một quán ăn nhỏ xung quanh khách sạn, gọi một phần Taco, vừa ăn vừa xử lý đống tin nhắn WeChat tồn đọng cả buổi sáng.

Cô lướt qua danh sách cuộc trò chuyện, ngạc nhiên khi thấy rằng, một tiếng rưỡi trước, Yến Tư Thời đã gửi cho cô một tin nhắn.

YAN: Cậu đi công tác sao?

Hạ Ly vội vàng cắn mấy miếng bánh, phần còn lại để trên đĩa, lấy khăn giấy lau tay rồi trả lời tin nhắn.

Sherry: Xin lỗi tôi vừa mới xong việc.

Sherry: Vâng. Tôi đang đi công tác ở New York.

Sau khi gửi tin nhắn xong, cô mới nhớ ra chênh lệch múi giờ, lúc này ở Trung Quốc là khoảng 0:40 phút sáng, có lẽ giờ này Yến Tư Thời đã đi ngủ rồi.

Cô không ngờ rằng, tin nhắn mới gửi đi chưa đầy một phút, Yến Tư Thời đã trả lời.

YAN: Công việc của cậu có vẻ phải đi lại thường xuyên.

Hạ Ly sửng sốt một lát.

Làm sao mà anh biết được? Chẳng lẽ anh đã xem qua vòng kết nối bạn bè của cô?

Sherry: Đúng vậy. Lần nào cũng trở thành đại lý đi mua đồ giùm bạn bè.

YAN: Vậy thì tôi muốn nhờ cậu mua giúp tôi một số thứ có được không?

Hạ Ly còn chưa kịp trả lời, Yến Tư Thời đã gửi tin nhắn tiếp theo.

YAN: Cậu ở khách sạn nào?

Hạ Ly nhắn tên khách sạn và tên đường.

Một lúc sau, Yến Tư Thời chia sẻ định vị.

YAN: Ở gần khách sạn có một hiệu sách, cách đó khoảng 500m. Nếu tiện, cậu có thể cầm về giúp tôi một quyển sách được không.

Để dễ nhận biết, anh còn đính kèm theo hình ảnh bìa sách.

Hạ Ly chuyển sang trình duyệt web và tìm kiếm tên sách.

Đó là cuốn sách về lĩnh vực máy tính và khoa học thần kinh não bộ mới được phát hành vào tháng trước, ở trong nước còn chưa nhập hàng.

Sherry: Không thành vấn đề.

YAN: Làm phiền cậu rồi.

Sherry: Không sao đâu!

Ăn xong cơm trưa, cô tranh thủ đi tìm hiệu sách mà Yến Tư Thời nhắc đến, nhưng hóa ra lại không có.

Cô mở bản đồ ra tìm hiệu sách khác, thế nhưng nơi gần nhất cũng cách đây 1.5km, vì không muốn mất công đi lại, cô gọi vào số điện thoại đăng ký trên Google, biết được có sách mới đi đến nơi.

Sau khi hoàn thành tất cả các công việc, Hạ Ly trở về nước vào thứ sáu.

Cô bị jet lag* khiến thời gian làm việc và nghỉ ngơi bị rối loạn. Hạ Ly cả đêm không ngủ được, cho đến tận buổi trưa ngày hôm sau, cô không chịu được liền đánh một giấc, khi tỉnh dậy đã là chạng vạng tối.

*Jet lag- rối loạn phản lực máy bay là một vấn đề về giấc ngủ tạm thời có thể ảnh hưởng đến bất kỳ ai nhanh chóng di chuyển qua nhiều múi giờ khiến cơ thể rơi vào trạng thái lệch múi giờ. Cơ thể bạn có đồng hồ nhịp sinh học để báo hiệu khi nào thì thức và khi nào nên ngủ.

Cô với lấy chiếc điện thoại di động bên cạnh gối, gửi tin nhắn cho Yến Tư Thời, báo rằng cô đã về nước, thứ hai đi làm sẽ mang sách cho anh.

YAN: Cậu có ở nhà không?

Sherry: Có.

YAN: Để tôi qua lấy. Sẵn tiện mời cậu đi ăn tối.

Bình thường, Hạ Ly sẽ từ chối lời mời đột ngột như vậy.

Nhưng hôm nay Từ Ninh không ở nhà, trong nhà quá yên tĩnh, cô đã ngủ một giấc dài, giống như chìm vào đáy biển, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi rèm cửa bay phất phơ, một tia hoàng hôn lặng lẽ chiếu xuống thềm.

Không biết tại sao, cô lại nhắn một chữ “Được.”

Sau khi buông điện thoại xuống, bầu không khí im lặng lại khiến mí mắt Hạ Ly nặng trĩu.

Cô nghĩ, ngủ thêm mười phút nữa chắc vẫn được...

Cô đột nhiên tỉnh dậy, bởi vì mơ thấy bản thân ngã xuống cầu thang.

Cô bàng hoàng mở mắt, lúc này mới nhận ra điện thoại đang rung, trong phòng hoàn toàn tối den.

Cô vội vàng mò mẫm tìm điện thoại di động, là cuộc gọi từ số lạ của Bắc Thành.

Cô liếc nhìn đồng hồ, nhận ra rằng bây giờ đã bảy giờ rưỡi tối.

Lúc cô gửi xong tin nhắn WeChat hình như chưa đến sáu giờ.

"Alo..."

"Hạ Ly?"

Bên kia đầu dây điện thoại là giọng nói của Yến Tư Thời.

Hạ Ly sửng sốt, lúc sau mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Rất xin lỗi! Tôi gửi xong tin nhắn liền ngủ thϊếp đi luôn! Vừa mới về nước nên thời gian làm việc và nghỉ ngơi có chút rối loạn...”

“Không sao. Cậu không việc gì là tốt rồi.”

Từ trong điện thoại, cô nghe ra giọng nói của Yến Tư Thời bình tĩnh hơn.

Cô mở loa ngoài của điện thoại và chuyển sang giao diện WeChat để kiểm tra.

Có ba tin nhắn chưa đọc của Yến Tư Thời, thứ nhất là thông báo anh đã đến nơi, thứ hai là hỏi cô có rảnh không, còn thứ ba là một cuộc gọi thoại bị lỡ.

Chắc anh nghĩ đã có chuyện gì xảy ra với cô.

Hạ Ly rất ít khi mất liên lạc như vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, bình thường tôi cũng không vô duyên vô cớ mất liên lạc đâu...”

Yến Tư Thời vẫn nói, không sao cả.

Hạ Ly hỏi: “Cậu đi về rồi sao?”

“Chưa.”

Cô không nghe ra được Yến Tư Thời đang nghĩ gì.

Hạ Ly: “Vậy cậu....”

“Tôi đang đứng ở trước cửa khu dân cư.”

Anh dừng lại một chút: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi về...”

Hạ Ly ngắt lời: “Đợi tôi đã, tôi lập tức xuống dưới ngay.”

Hạ Ly không để ý nhiều, tìm đại một chiếc váy dài để mặc vào, khoác thêm một chiếc áo gió bên ngoài.

Cô soi gương, nhìn thấy mái tóc tối qua lười biếng chưa gội của mình, lúc ngủ lại còn rối tung rối mù lên, lấy lược chải vài cái, rồi đội một chiếc mũ nồi.

Cô cầm lấy túi xách, mang theo di động và chìa khóa nhà, xỏ một đôi giày bệt, đóng cửa vội vàng chạy xuống lầu.

Cô chạy một mạch đến cổng khu dân cư, nhìn thấy Yến Tư Thời đang đứng ở bên kia đường.

Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, một tay đút túi đứng đó, dáng người cao ráo mảnh khảnh, tóc bị gió thổi hơi rối.

Yến Tư thời nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu nhìn sang.

Hạ Ly vội vàng chạy tới trước mặt anh, thở hổn hển nói: “Rất xin lỗi cậu...”

Yến Tư Thời vẫn nói: “Không sao đâu.”

Cô đưa túi giấy cho anh: “Sách của cậu.”

Yến Tư Thời nhận lấy, nói cảm ơn, nhìn cô: “Cậu thấy ổn hơn chưa?”

Hạ Ly xấu hổ gật đầu: “Để tôi mời cậu bữa này.”

“Để tôi mời.”

Yến Tư Thời nói xong, bèn quay người đi về phía bãi đậu xe.

Hạ Ly không còn cách nào khác đành phải đi theo.

Trước cổng khu dân cư chỉ có thể đỗ xe tạm thời, Yến Tư Thời buộc phải đậu xe ở bãi đỗ xe của khu mua sắm gần đó, đi bộ mất tầm năm phút.

Hạ Ly thiếu chút nữa chạy rơi cả mũ, cô đội lại, chỉnh ngay ngắn. Lúc này cô dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi: “Cậu biết số điện thoại của tôi sao?”

Yến Tư Thời: “Tôi hỏi một vài người bạn học.”

“Ai vậy?”

“Vương Sâm, Đào Thi Duyệt.” Giọng anh bình thản.

Anh từ chỗ Vương Sâm hỏi WeChat của Đào Thi Duyệt, rồi kết bạn với Đào Thi Duyệt.

Mà Đào Thi Duyệt chỉ có WeChat của cô, cũng không có số điện thoại di động, vì vậy cô ấy đã đi hỏi các bạn trong lớp bảy.

Sau khi đi lòng vòng như vậy, cuối cùng anh cũng hỏi được.