Chương 32: Cảm giác bỏng rát đau đớn

Địa điểm ăn là một nhà hàng khác do Văn Sơ Bạch giới thiệu lần trước, phải xếp hàng chờ đến lượt nên Yến Tư Thời đã gọi điện đặt chỗ trước rồi mới đi ra ngoài.

Xe vừa lăn bánh thì nhà hàng gọi điện báo chỗ đặt trước chỉ giữ chỗ đến bảy giờ ba mươi phút, hiện tại đã quá giờ, nên nhà hàng gọi điện hỏi xem liệu anh có đến hay không.

Yến Tư Thời giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, kêu đối phương chờ tầm nửa tiếng nữa.

Có lẽ do nhà hàng khá đắt đỏ, lượng người lại ít nên đồng ý.

Hạ Ly nghe thấy có chút ngại ngùng.

Khi họ đến nhà hàng, có người đến dẫn họ tới một khu riêng tư và yên tĩnh.

Hạ Ly chưa vội lật mở thực đơn, cô cởϊ áσ gió để trên ghế, đi vào nhà vệ sinh trước.

Khi cô quay lại chỗ ngồi, Yến Tư Thời đang xem thực đơn ngẩng đầu lên nhìn, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng kem với thiết kế đơn giản, cổ áo lật, để lộ xương quai xanh rõ ràng. Màu trắng rất hợp với cô, giống như một nắm tuyết mịn trên cành thông.

Hạ Ly mở thực đơn, hỏi Yến Tư Thời đã gọi món gì rồi, sau đó thêm một món chay và một món tráng miệng.

Sau khi gọi món xong, cô cầm thực đơn trên tay và đưa cho người phục vụ bàn.

Hạ Ly nâng chén nhấp một ngụm trà, mải ngắm nhìn hơi nóng từ tách trà lượn lờ trước mắt, ánh mắt vô thức bị đôi tay đang cầm thực đơn của anh hấp dẫn. Thật sự là một đôi tay rất đẹp, ngón tay thon dài đều đặn, làn da trắng nõn nà, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh ngọc, trên cổ tay còn đeo đồng hồ màu bạc, bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.

Trong khi chờ đồ ăn được bưng ra, Yến Tư Thời hỏi thăm về chuyến công tác của Hạ Ly.

Hạ Ly không nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy hứng thú với việc này, cô giới thiệu công việc lần này là kết nối với các bộ phận tiếp thị ở nước ngoài và chịu trách nhiệm về một số hoạt động quảng bá hình ảnh thương hiệu, bao gồm cả việc lập kế hoạch và thực hiện. Hầu hết phương án lần này đều do bộ phận ở nước ngoài phụ trách, bọn họ chủ yếu làm về mảng hỗ trợ công việc hơn.

“Có một vài thị trường được tập trung như châu Á, châu Phi, châu Mỹ, mà tôi phụ trách kết nối với bên Mỹ và Canada, cho nên sẽ thường bay đến đó để công tác, ít nhất ba lần trong một năm.”

Hạ Ly liếc nhìn Yến Tư Thời, cô thấy anh đang cầm tách trà, chăm chú lắng nghe cô thật cẩn thận, lúc này cô mới tiếp tục nói: “New York, Washington ở phía đông, Seattle, San Francisco ở phía tây....”

Cô cụp mắt xuống, nhấp một ngụm trà: “Và Los Angeles nữa. Tôi đều đã đi qua.”

Yến Tư Thời ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu đã đến Boston chưa?”

“Chưa.”

Boston rất gần New York, đi xe buýt mất tầm bốn tiếng, còn đi máy bay thì một tiếng.

Cô đã bay đến New York rất nhiều lần, nhưng thật trớ trêu, cô chưa bao giờ đi đến Boston.

Yến Tư Thời đột nhiên không nói gì.

Hạ Ly liếc nhìn anh, lúc anh im lặng, cô giống như đang nhìn núi xuyên qua sương mù.

Chỉ có một điểm khác biệt là trước đây, cô luôn muốn thăm dò bộ mặt thật đằng sau gương mặt lạnh lùng kia, nhưng bây giờ cô dường như không còn bị ám ảnh về việc đó như vậy nữa.

Trong khi cô đang cúi đầu tiếp tục uống trà, Yến Tư Thời lại hỏi chuyên ngành đại học của cô là gì.

Cô trả lời theo bản năng, giọng nhỏ nhẹ: “Tiếng Anh...”

Rồi cô nhận ra rằng, đây chỉ là hỏi về chuyên ngành thôi, có thể tiết lộ được bí mật gì.

Khi đó, cô dành nửa năm để nghe sách gốc tiếng Anh, khi đăng ký chuyên ngành, cô vẫn phân vân giữa việc nên chọn tiếng Anh hay lịch sử....

Trong đó mới cất giấu bí mật của cô.

Hạ Ly tiếp lời thuận theo chủ đề này: “Cậu học chuyên ngành về máy tính đúng không? Tôi nhớ rõ thời trung học cậu rất có hứng thú với mấy việc lập trình.”

“Ừ.”

Yến Tư Thời kể cho cô nghe, sau khi học xong đại học ở MIT, anh tiếp tục học lên cao hơn, lấy bằng CSEMS, hay còn gọi là thạc sĩ khoa học và kỹ thuật (Master of Sputational SdEngineering).

Hạ Ly hơi ngạc nhiên khi Yến Tư Thời không tiếp tục học lên tiến sĩ. Theo như cô được biết, Vương Sâm vẫn đang theo học lấy bằng tiến sĩ.

Một lát sau, người phục vụ bắt đầu bưng đồ ăn ra bàn.

Hạ Ly lại nói về chuyện mua sách giúp anh: “Hiệu sách cậu gửi tôi đã hết hàng rồi, nên tôi đi tìm hiệu sách khác để mua cho cậu.”

Yến Tư Thời nghe vậy hơi ngạc nhiên, giơ tay lên ấn nhẹ vào trán: “ ....Xin lỗi.”

Vì anh tự nhiên muốn mua đồ, nên đã cố gắng tìm một hiệu sách gần chỗ cô ở nhất, không nghĩ rằng đến cuối cùng vẫn gây thêm phiền phức cho cô.

Hạ Ly lắc đầu, cười nói: “Không sao đâu, hiệu sách đó thực ra cũng khá gần.”

Hai người vừa ăn vừa tiếp tục nói chuyện, mặc dù chủ đề nói chuyện không quá thâm sâu, nhưng Hạ Ly cảm thấy bầu không khí giữa hai người đã thoải mái và nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với hai lần trước đó.

Trong số những món họ gọi, có một chai rượu bưởi do Yến Tư Thời gọi, nghe nói là đặc sản của nhà hàng này.

Bởi vì Yến Tư Thời phải lái xe, nên anh chỉ uống nước chanh đá, còn chai rượu thì một mình Hạ Ly uống.

Rượu bưởi đã được ướp lạnh, có vị ngọt dịu, giống như một trái bưởi mới vắt.

Uống vào tựa như mùa hè đang đến sớm.

Cả hai đang ăn được một nửa, thì Yến Tư Thời nhận được một cuộc gọi.

Anh liếc nhìn số máy đang gọi, đứng dậy nói: “Cậu ăn trước đi, tôi đi nghe điện thoại đã.”

Khoảng mười phút sau, Yến Tư Thời quay lại.

Anh ngồi xuống, nói “xin lỗi”, giải thích là phải nghe điện thoại ở chỗ làm, đầu dây bên kia là một vị đồng nghiệp đang tăng ca, muốn hỏi anh về một số tài liệu tham khảo cơ sở tham số.

Hạ Ly lắc đầu: “Không sao.”

Yến Tư Thời nhìn chằm chằm cô, mơ hồ cảm thấy hai gò má của cô so với trước hơi đỏ.

Ánh mắt anh chuyển từ ly rượu thủy tinh trong tay cô sang chai rượu thủy tinh mờ bên cạnh cô.

Anh vươn tay ra cầm lấy bình rượu, thấy dung lượng là 300ml nhưng đã vơi đi một nửa.

Yến Tư Thời nhìn cô hỏi: “Tửu lượng của cậu thế nào?”

“Khoảng hai chai bia nhỏ. Sao thế?”

Yến Tư Thời không biết có nên nói với cô không: “Rượu này tận 30 độ.”

Cũng là lỗi của anh, lúc Hạ Ly vào nhà vệ sinh, anh có gọi rượu, người phục vụ đã đặc biệt nói rằng mùi vị của loại rượu này rất ngon, giống như nước ép trái cây, nhưng độ không hề thấp.

Anh đã quên không nhắc nhở Hạ Ly.

Hạ Ly mở to mắt.

Quả nhiên, còn chưa kịp ăn xong, Hạ Ly đã cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, vừa đi tới cửa bước chân đã xiêu vẹo, suýt chút nữa vấp ngã.

“Cẩn thận.” Yến Tư Thời vươn tay, kịp nắm lấy cánh tay của cô.

Anh không dám buông tay ra nữa, cứ như vậy dìu cô lên xe.

Cũng may tửu lượng của Hạ Ly không quá tồi, không hay uống say lắm, khi say cũng không khóc lóc làm loạn, chỉ buồn ngủ.

Lần này cũng vậy, vừa bước lên xe, không khí ấm áp cùng ghế ngồi thoải mái đã khiến tâm trí cô thả lỏng, dần dần buông xuôi.

Yến Tư Thời nhắc nhở: “Thắt dây an toàn.”

Cô dựa vào ghế ngồi bất động, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ.

Yến Tư Thời chống tay vào ghế, nghiêng người vòng qua cô kéo dây đai an toàn cài vào.

Hơi thở ấm nóng thơm mùi rượu hoa quả phả ra, cọ nhẹ vào một bên cổ anh.

Anh dừng lại một chút, hơi mất tự nhiên mà quay đầu lại: "cạch” một cái thắt dây an toàn.

Giống như đang đến gần đống lửa vào mùa đông, dù ở rất xa, nhưng hơi nóng vẫn còn lưu lại trên da.

Anh nhịn không nổi mà đưa tay lên lau đi một bên cổ.

Xe đi xuyên qua ánh đèn rực rỡ, nhưng trong xe lại âm u không một tiếng động, giống như một chiếc tàu ngầm dưới đáy biển sâu.

Thỉnh thoảng Yến Tư Thời quay đầu lại nhìn sang phía Hạ Ly.

Hiếm khi anh trải qua cảm giác này, vô cùng bình yên thanh khiết, nhưng không cô đơn, cũng không ẩn giấu lo lắng.

Chỉ đơn giản là bình yên.

Cả hai đã tới cổng khu dân cư, Yến Tư Thời cố gắng đánh thức Hạ Ly và hỏi cô ấy sống ở tầng nào.

Người đang say đương nhiên sẽ không cho anh một câu trả lời.

Sau khi suy nghĩ một chút, Yến Tư Thời lấy điện thoại di động ra và nhấp vào WeChat của Đào Thị Duyệt: Xin lỗi đã làm phiền cậu. Cậu có số điện thoại của Từ Ninh không?

Nửa phút sau, Đào Thi Duyệt đáp lại anh bằng một dãy dấu ba chấm.

Một lúc sau, Đào Thi Duyệt trả lời: Tôi đã tạo một nhóm, cậu vào nhóm hỏi xem...Yến Tư Thời, lần này cậu nợ tôi một ân tình đấy, đừng có biện minh rằng bản thân không mời nổi tôi một bữa cơm nhé?

Yến Tư Thời trả lời: Nhất định rồi.

Sau khi thoát khỏi khung trò chuyện, anh thấy trên trang chủ hiện ra một nhóm trò chuyện, nhóm có bảy thành viên và tên là “Các bạn học cũ ơi đến xem xác chết vùng dậy nè.”

Đào Thi Duyệt đăng bình luận đầu tiên trong đó: Bạn bè mà cậu biết đều ở đây, cậu tự hỏi đi @YAN.

Nhϊếp Sở Hàng tiếp lời: Đây là nhóm gì thế?

Yến Tư Thời nhấp mở danh sách thành viên nhóm, đoán rằng nickname “XN” chắc hẳn là Từ Ninh.

Anh liền gửi tin nhắn lên nhóm: Cậu có phiền không nếu như cho tôi số điện thoại @XN.

XN: Tôi đây.

XN: 131XXXXXXXX.

XN: Bạn học Yến tìm tôi có chuyện gì?

Nhϊếp Sở Hàng ngay sau đó đã gửi tin: Yến Tư Thời?!! @YAN.

Yến Tư Thời đã gửi lời mời kết bạn cho Lâm Thanh Hiểu, Nhϊếp Sở Hàng và Từ Ninh, sau đó quay số gọi điện thoại cho Từ Ninh.

Cả ngày hôm nay Từ Ninh đều cùng mấy nhà biên kịch lớn tán gẫu về đại cương của một cuốn sách, đầu óc choáng váng nên lấy điện thoại di động ra lướt lướt một chút, vừa đúng lúc đọc được tin nhắn trên nhóm.

Hôm nay Đào Thi Duyệt đã giúp anh hỏi các bạn trong lớp bảy để xin số của Hạ Ly, điều này gây ra không ít xôn xao.

Chính cô ấy đã cho Đào Thi Duyệt số điện thoại của Hạ Ly.

Bây giờ Yến Tư Thời lại hỏi số điện thoại của cô ấy, khiến Từ Ninh hơi lo rằng không biết Hạ Ly có phải đã xảy ra chuyện gì không.

Thấy có dãy số lạ gọi đến, Từ Ninh chào các biên kịch rồi đứng dậy đi ra ban công.

Sau khi nhấc máy, cô hỏi: “Là Yến Tư Thời sao?”

“Ừ. Là tôi.”

“Có chuyện gì vậy? Có phải Hạ Hạ đã xảy ra chuyện gì không?”

“Cậu ấy uống say rồi. Cậu có đang ở nhà không?”

“Tôi không. Chắc hôm nay tôi sẽ về trễ...”

“Các cậu sống ở tầng nào? Để tôi đưa cậu ấy lên lầu.”

Từ Ninh báo số tầng cùng số nhà, hỏi thêm: “Cậu ấy có mang chìa khóa không?”

“Để tôi hỏi cậu ấy.”

Từ Ninh nghe thấy giọng nói xa xa vang lên trong điện thoại di động, hình như là Yến Tư Thời đang nhỏ giọng gọi tên Hạ Ly, gọi vài lần, Hạ Ly mới “Hả?”.

Yến Tư Thời hỏi cô chìa khóa để ở đâu, anh gọi tới hai ba lần, lúc này Hạ Ly mới lẩm bẩm “Để ở trong túi.”

Một lát sau, Yến Tư Thời lại nghe điện thoại: “Có mang theo.”

“Vậy cảm phiền bạn học Yến đưa cậu ấy lên nhà giúp tôi nhé? Tôi nghĩ mình sẽ về trước mười hai giờ.”

Yến Tư Thời nói: “Đến lúc đó có thể tôi sẽ mượn dùng phòng bếp của các cậu, mong là cậu không để ý.”

Từ Ninh nói: “Không sao không sao! Cậu cứ việc dùng thoải mái.”

Từ Ninh nghĩ Yến Tư Thời quả nhiên vô cùng chu đáo, anh không đưa Hạ Ly về nhà anh, cũng không tùy tiện thuê khách sạn bên ngoài.

Anh biết cô ở chung nhà với Từ Ninh, muốn sử dụng phòng bếp, thì trước tiên cũng phải xin phép cô ấy.

Sau khi cúp điện thoại, Yến Tư Thời ra khỏi xe với chiếc điện thoại di động và chùm chìa khóa lấy từ trong túi áo khoác gió của Hạ Ly.

Anh vòng ra phía ghế lái phụ, mở cửa.

Anh nhẹ nhàng đẩy vai Hạ Ly, cô nhíu mày “hừ” một tiếng.

Lúc này dưới ánh đèn đường lờ mờ lọt vào trong xe, khuôn mặt cô đỏ bừng, cho dù không tới gần, anh cũng có thể cảm nhận được sự nóng hổi.

Cánh tay anh dừng lại trên bả vai cô, sau đó giơ tay lên, cúi xuống nhìn cô thật lâu, cuối cùng ngón tay hơi cong lại, nhẹ nhàng chạm vào gò má cô.

Làn da mỏng manh ửng hồng, nóng đến lạ thường.

Anh chắc chắn rằng cảm giác bỏng rát đau đớn khi ngón tay anh chạm vào không chỉ là do sức nóng truyền từ làn da của cô.

Anh chỉnh lại chiếc áo gió đang mở cho cô, dừng lại một lúc.

Sau đó, anh lấy chìa khóa nhà cô từ trong túi ra, siết chặt trong tay, nắm lấy cánh tay cô và khoác lên vai.

Các hành động tiếp theo, anh đều thực hiện vô cùng dứt khoát.

Anh với một tay vòng qua eo cô, bế cô ra khỏi ghế, cánh tay còn lại nâng đầu gối cô lên cách một lớp áo gió, cứ như vậy mà ôm cô bế ra ngoài.

Anh xoay người sang một bên, đóng cánh cửa xe lại bằng khuỷu tay.

Khi anh đi bộ đến cổng khu dân cư, chiếc xe cũng đã tự động khóa lại.

Hầu hết những người sống trong khu dân cư này đều là những người trẻ tuổi đã đi làm, không có bảo vệ ở cổng.

Sau khi đi vào, số tầng của tòa nhà cũng không được liệt kê theo thứ tự, anh phải mất một lúc mới tìm ra tầng nhà Hạ Ly.

Anh chạm vào thẻ cửa điện tử hình tròn màu xanh trong tay, cánh cửa sắt ở dưới cùng của tòa nhà đã được mở khóa.

Anh dùng tay đẩy cửa ra, bên trong là một tòa nhà cũ không có thang máy.

Người con gái nằm trong l*иg ngực anh rất nhẹ, cho dù bế lên tầng bốn cũng không cảm thấy mệt.

Nhưng trọng lượng cơ thể này khiến cho bước chân của anh dường như có cảm giác nặng nề.

Là do hơi thở nóng hổi của cô liên tục phả vào gáy anh.

Khi đến cửa tầng bốn, Yến Tư Thời đặt chân cô xuống trước, sau đó vòng tay qua eo cô, để toàn bộ trọng lượng của cơ thể cô tựa lên người anh.

Anh lấy chìa khóa để mở cửa, chạm vào công tắc đèn bên cạnh, lập tức trong nhà sáng đèn.

Anh lại bế cô lên, bước vào bên trong, cởi giày ra và đi tất vào nhà.

Ngôi nhà rất cũ, nhưng được họ bài trí vô cùng cẩn thận, bộ bàn ghế gỗ gụ kiểu cũ được sắp xếp gọn gàng.

Trong nhà có mùi cam quýt, hình như không phải là hương liệu dùng lửa để đốt.

Cửa hai phòng ngủ đều đóng kín, Yến Tư Thời không biết phòng nào của Hạ Ly, anh sợ bất ngờ xông vào sẽ mất lịch sự, nên bế cô đặt lên ghế sofa trong phòng khách.

Anh đi ra ngoài đóng cửa lại, rồi quay trở về ghế sofa.

Chiếc áo khoác trên người Hạ Ly trông không thoải mái lắm, nên anh giúp cô cởi ra.

Anh thấy trên lưng ghế có phơi một cái chăn, bèn đem qua đắp cho cô.

May mắn là phải hai ngày nữa mới cần tắt máy sưởi, trong nhà cũng đủ ấm áp, sẽ không đến mức bị cảm lạnh.

Sau đó, anh vào phòng bếp lấy ấm đun nước nóng, đặt lên bàn cà phê đối diện với ghế sofa.

Anh rót ra cốc, để nguội.

Anh không có kinh nghiệm trong việc chăm sóc người khác, nhưng lại có nhiều kinh nghiệm trong việc sống một mình, mọi việc đều cân nhắc đến người khác trước.

Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi việc, Yến Tư Thời ngồi xuống mép ghế sofa ngắm nhìn người con gái đang say giấc bên cạnh.

Anh vươn tay ra, gạt đi sợi tóc lòa xòa trước trán cô.

Nhiệt độ và cảm xúc trên làn da cô truyền đến đầu ngón tay khiến anh sững người.

Anh không biết mình đang nhìn chằm chằm vào cô, hay đang nhìn chính mình nữa.

Anh ngồi im lặng một lúc lâu, cho đến khi nhận ra rằng nếu anh ở lại lâu hơn nữa thì thật là bất lịch sự, lúc này mới đứng dậy đi về.

Anh gửi tin nhắn WeChat cho Từ Ninh, thông báo cho cô ấy rằng người đã được đưa về an toàn, anh sẽ rời đi.

Yến Tư Thời không nhận ra bước chân của anh có phần nhanh hơn, hô hấp cũng có chút không ổn định so với ngày thường.

Khi anh đến bên đường, anh thấy một tờ giấy được gài lên cần gạt nước ô tô, gỡ ra thì thấy hóa ra đó là giấy phạt đỗ xe quá giờ.

Anh bước lên xe, ném tờ giấy lên bảng điều khiển trung tâm.

Dường như trong xe vẫn thoang thoảng hương thơm, mùi thơm mát lạnh của rượu gạo và quả bưởi.

Nó giống như những sợi vải mỏng, dính vào quần áo anh.

Trong không gian im lặng, anh liếc qua ghế lái phụ trống không và thấy một món đồ màu trắng.

Anh nghiêng người qua lấy.

Thì ra đó là chiếc mũ nồi mà cô đã làm rớt lại.