Chương 39: Cậu sẽ thấy rằng yêu đương với những người như Yến Sơ Thời sẽ rất mệt mỏi

Sau khi tắt chuông đồng hồ báo thức, Hạ Ly mở mắt nhìn ngơ ngác một lúc, cô mới bắt đầu dần dần tỉnh táo.

Lúc này cô nhận ra rằng mình đang ở nhà của Yến Tư Thời, cô đột ngột bật dậy.

Thay quần áo xong, cô gấp gọn bộ đồ ngủ cho vào vali rồi mở cửa ra.

Cô cứ nghĩ bản thân đã dậy sớm, không ngờ Yến Tư Thời còn dậy sớm hơn.

Yến Tư Thời đứng ở khu quầy bar, anh mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu xám, tông màu khá đơn giản, không màu mè.

Anh đang cầm một chiếc bình bằng bạc cổ cao, đổ đầy nước qua giấy lọc vào phin cà phê.

Trong không khí có một mùi hương cà phê thật thơm.

“Chào buổi sáng.”

Hạ Ly đi tới: “Cậu thức dậy sớm thật đấy.”

Yến Tư Thời ngước mắt lên nhìn, ánh mắt anh chỉ dừng lại trên khuôn mặt cô trong một khoảng thời gian rất ngắn.

“Chào buổi sáng.”

Yến Tư Thời thản nhiên nói: “Ăn sáng nhé?”

Hạ Ly nhìn túi giấy được đóng gói cẩn thận ở trên bàn ăn: “Tôi đi rửa mặt trước.”

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hạ Ly mang đồ ra khỏi phòng tắm, trở về phòng dành cho khách.

Sau khi thu dọn hành lý xong, Hạ Ly trở lại phòng ăn.

Đồ trong túi giấy đã được lấy ra, được bày đẹp đẽ trên hai đĩa ăn màu trắng, bánh mì nướng kèm trứng và thịt xông khói cùng bánh bao trứng hải sản phô mai.

Yến Tư Thời rót một cốc cà phê đưa đến bên tay cô: “Có muốn thêm đường không?”

“Không cần.”

Hạ Ly cầm cốc lên, nhấp một ngụm: “Đắng một chút cũng tốt, để cho tỉnh táo, người làm công không cần thêm đường.”

Cô nghe thấy có tiếng cười nhẹ trong không khí.

Cô ngước mắt lên, thoáng thấy nụ cười nhàn nhạt trong mắt anh, mới biết đây không phải ảo giác.

Sau khi ăn sáng xong, Hạ Ly tình nguyện rửa bát đĩa và tách cà phê, nhưng Yến Tư Thời đã từ chối, kêu cô cứ đi thu dọn hành lý của bản thân là được.

Cô đã sắp xếp xong từ lâu, lúc này mới đẩy ra, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chờ đợi.

Cô nhìn về gian bếp phía sau nhà ăn lấp ló dưới ánh nắng vàng nhẹ, nghe tiếng nước chảy cảm thấy thật vui tai.

Chưa đầy hai mươi phút sau, chiếc xe đã lái đến khuôn viên, tiến vào bãi đậu xe ngầm, dừng lại chỗ để xe gần thang máy trong tòa nhà công ty của Hạ Ly.

Xe dừng lại, Hạ Ly tháo dây an toàn, nhờ Yến Tư Thời giúp cô mở cốp xe.

Yến Tư Thời nói: “Cậu có thể để ở trên xe, khi nào tan làm thì đến lấy cũng được.”

“Hôm nay chắc tôi phải tăng ca, cũng không biết làm muộn đến tầm nào.”

Hạ Ly cười nói: “Thật sự không thể làm phiền cậu thêm được.”

Yến Tư Thời nhìn cô một lúc, cuối cùng cũng không ép cô nữa.

Yến Tư Thời đi ra phía sau, xách vali giúp cô.

Hạ Ly nhận lấy, đi được hai bước, dường như cô nhớ ra điều gì đó bèn vội xoay người lại, mở cửa ghế sau xe.

Bó hoa đã để trên xe cả đêm, không còn tươi như trước nhưng vẫn đẹp như một mỹ nhân.

Hạ Ly ôm lấy bó hoa, Yến Tư Thời thấy thế giúp cô xách vali.

Hai người đi về phía thang máy, bó hoa hồng để cả một đêm, hương thơm càng nồng hơn.

Hạ Ly liếc nhìn Yến Tư Thời đang đứng bên cạnh, trong lòng cô có một câu hỏi, cô cứ muốn tránh né nó suốt, cuối cùng quay đi quay lại vẫn về chỗ cũ, làm cô do dự không biết nên nói hay không.

Cô vừa đi đến cửa thang máy vừa cân nhắc một hồi.

Cả hai tiến vào thang máy, Hạ Ly bấm số tầng, cô liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của người đứng bên cạnh, hít sâu một hơi, cuối cùng nói: “Tôi có vấn đề muốn nói.”

Yến Tư Thời cúi đầu nhìn cô: "Hả?"

“Cậu tặng tôi bó hoa này, có phải là bởi vì tôi đã tặng hoa cho Đái lão sư không?”

Yến Tư Thời dừng lại.

Trong không gian chỉ có hai người, sau khi hỏi xong câu này, cô cảm thấy bầu không khí dường như có chút gượng gạo.

“Đây chỉ là một trong những lý do...."

Không kịp chờ đến lúc anh nói ra “lý do thứ 2”, thang máy đã tới tầng một.

Cánh cửa mở ra, đưa hai người họ trở lại thực tại của buổi sáng làm việc trong tuần.

Bên ngoài có bảy tám người đang đợi vào trong thang máy, trong đó có Tống Kiệu An.

Cảnh tượng trong thang máy khiến Tống Kiệu An kinh ngạc.

Yến Tư Thời không đi làm ở khu nhà này, anh cúi đầu chào Hạ Ly rồi bước ra khỏi thang máy.

Anh đi qua Tống Kiệu An, không nhìn lấy một lần.

Tống Kiệu An bước vào thang máy, chen đến chỗ bên cạnh Hạ Ly, cúi đầu nhìn bó hoa cô đang cầm trên tay cùng chiếc vali màu bạc bên cạnh.

“...Hai người cùng nhau đi làm sao?” Tống Kiệu An cười hỏi.

Hạ Ly không nghĩ, cũng không cảm thấy cần phải giải thích gì với Tống Kiệu An, chỉ nói “ừm.”

Tống Kiệu An cũng không nói gì thêm....vừa rồi lúc Yến Tư Thời bước ra khỏi thang máy, anh ta ngửi thấy một mùi hương giống y hệt mùi hương trên tóc Hạ Ly lúc này.

Suốt cả một ngày hôm đó, bó hoa mà Hạ Ly đặt cạnh bàn máy tính khiến rất nhiều người thắc mắc.

Cô luôn trả lời rằng đó là do các bạn cùng lớp tặng, cô không tiết lộ thêm bất cứ điều gì nữa.

Về phần Tống Kiệu An, cô biết anh ta nhất định đã hiểu lầm, thậm chí còn tự động đi xác nhận điều gì đó, bởi vì anh ta đột nhiên không tỏ ra quan tâm quá mức khiến cô xấu hổ như trước nữa.

Cũng không phải đặc biệt đột ngột như thế...

Kể từ lần lập nhóm lúc trước, Tống Kiệu An đã không còn nhiệt tình với cô nữa.

Cô không biết có chuyện gì đã xảy ra vào hôm lập nhóm, mà cô cũng không buồn hỏi đến.

Bây giờ cả hai đã trở lại trạng thái chỉ đơn thuần là đồng nghiệp, đó chính là điều cô luôn mong muốn.

——————

Vào cuối tháng, khi Hạ Ly lướt qua vòng bạn bè, cô thấy trạng thái mới của Đào Thi Duyệt, định vị là ở sân bay Bắc Thành.

Cô vẫn nhớ mình nợ Đào Thi Duyệt một bữa ăn, vì vậy cô chủ động gửi tin nhắn, hỏi cô ấy sẽ ở lại Bắc Thành bao nhiêu ngày, nếu rảnh rỗi thì gặp mặt.

Đào Thi Duyệt nhắn lại, đúng lúc cũng có người muốn mời cô ấy ăn cơm, nếu không thì đi cùng nhau.

Đào Thi Duyệt nói xong, lập tức mở một nhóm.

Ba người hợp thành một tổ, người còn lại không làm Hạ Ly ngạc nhiên lắm, chính là Yến Tư Thời.

Đào Thi Duyệt gửi một tin nhắn trong nhóm: Tôi chỉ ở lại có ba ngày, hơn nữa lịch trình còn rất gấp, xin lỗi vì không thể hẹn riêng từng người được. Buổi tối ngày mai tôi không có việc bận gì, không biết mọi người có rảnh không.

Hạ Ly nói cô có thời gian, hỏi Đào Thi Duyệt có muốn đi tới nhà hàng nào để check-in không.

Đào Thi Duyệt nói, có thì có, nhưng sợ không đặt được chỗ.

Ngay sau đó cô ấy gửi định vị của nhà hàng lên nhóm.

Khoảng vài phút sau, Yến Tư Thời, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ, trả lời trong nhóm: Đã đặt chỗ xong rồi.

SayaTAO: ......Cậu đúng là người luôn im lặng mà làm việc lớn.

Sherry: Vậy hẹn gặp lại tối mai nhé?

SayaTAO: Cậu có phiền nếu tôi đưa ai đó đi theo cùng không?

Sherry: Bạn trai cậu sao?

SayaTAO: Ừ.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện nhóm, Hạ Ly nhận được tin nhắn riêng của Yến Tư Thời.

YAN: Tối mai đi cùng nhau đi.

Sherry: Ừ.

Ngày hôm sau là ngày làm việc, Hạ Ly phải tăng ca, vì vậy cô định ăn tối với Đào Thi Duyệt trước, sau đó về nhà làm việc tiếp.

Sau giờ tan sở không lâu, cô nhận được tin nhắn từ Yến Tư Thời trên WeChat, nói rằng anh đã đến bãi đậu xe ngầm và chuẩn bị lái xe đến cổng khuôn viên.

Hạ Ly nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy xuống dưới tầng.

Lúc này trước cửa có rất nhiều người và xe, vô cùng hỗn loạn.

Cô tìm thấy chiếc SUV màu đen* của Yến Tư Thời và bước nhanh đến mở cửa.

Một luồng hơi lạnh phả vào mặt cô.

*Xe thể thao đa dụng, hay xe SUV là một loại xe dành cho gia đình với khung xe là khung xe tải. Loại xe này rất được chuộng bắt đầu từ Mỹ và sau đó lan truyền qua châu Âu và các nước khác.

Yến Tư Thời thấy cô ngồi xuống thắt dây an toàn xong xuôi, trên đùi cô ngoài chiếc túi xách ra còn có một túi quà gói ghém tinh xảo, bèn hỏi cô: “Quà tặng cho Đào Thi Duyệt sao?”

“Đúng vậy. Chỉ là một món đồ nhỏ thôi.”

Cô luôn luôn chu đáo như vậy.

Buổi chiều tan tầm đúng giờ cao điểm, đi đường mất tầm bốn mươi phút.

Khi hai người đỗ xe và bước vào nhà hàng, Đào Thi Duyệt và bạn trai của cô ấy đã đến.

“Rất xin lỗi, trên đường bị kẹt xe.”

Hạ Ly ngồi xuống, thuận tiện đưa túi quà nhỏ qua tặng cho Đào Thi Duyệt.

“Ôi, còn có quà nữa!”

Đào Thi Duyệt có chút bất ngờ, đưa tay ra nhận lấy.

Sau khi mọi người đã yên vị, Đào Thi Duyệt giới thiệu bạn trai cô ấy với Hạ Ly và Yến Tư Thời.

Bây giờ Đào Thi Duyệt trông rực rỡ tươi sáng, tính cách của cô ấy cũng bớt đi vài phần kiêu ngạo thời còn đi học, vừa hào phóng lại vừa rộng rãi.

Cô ấy và bạn trai rất xứng đôi, cả hai đều làm việc ở Hong Kong, bạn trai cô ấy là một nhà đầu tư chứng khoán, tên tiếng anh là Dev, tính cách và ngoại hình đều rất ưu tú.

Tính cách cũng thuộc về kiểu vui vẻ rộng rãi, mặc dù đây là lần đầu tiên mọi người gặp nhau, nhưng chỉ mới trò chuyện mấy câu đã khiến bầu không khí trở nên thân thiện hơn.

“Đây là Hạ Ly, bạn trung học của em, trước khi em chuyển qua lớp quốc tế thì bọn em là bạn cùng lớp.”

Đào Thi Duyệt chuyển hướng sang phía Yến Tư Thời, giới thiệu với Dev: “Người này em đã nói qua với anh, đây là Yến Tư Thời, người em thầm thích lúc còn học trung học.”

Dev vươn tay ra phía Yến Tư Thời, cười nói: “Rất hân hạnh được gặp cậu.”

Yến Tư Thời bắt tay nói: “Rất vui được gặp.”

Hạ Ly chỉ cảm thấy cảnh tượng này rất thần kỳ.

Chẳng lẽ những người đã từng đi du học về đều dễ tính dễ gần vậy sao?

Dường như chỉ có một mình cô, khi nghe thấy Đào Thi Duyệt giới thiệu với bạn trai “Đây là người nổi tiếng trong trường mà em từng thích” một cách bình thản, đã suýt sặc nước trà nóng.

Cô nghĩ, có lẽ trong mười năm nữa, nếu Yến Tư Thời cũng ngồi ở đây, cô sẽ không thể giới thiệu với người thứ ba: Đây là người cô từng thích thầm.

Cô làm không được.

Bữa cơm này do Đào Thi Duyệt và Dev tạo bầu không khí, họ đều rất vui tính, có thể nói về các chủ đề chán ngắt cũng được.

Tình hình dạo gần đây, những tin đồn, những bí mật trong ngành....cái gì cũng nói được.

Đào Thi Duyệt nghe mẹ cô ấy nói rằng Đái Thụ Phương đã đến Bắc Thành để phẫu thuật trước đó, còn cố ý hỏi Yến Tư Thời tình hình sức khỏe gần đây của Đái Thụ Phương.

Một bữa cơm kéo dài đến gần hai tiếng đồng hồ.

Cuối cùng Yến Tư Thời đứng lên thanh toán, đi ra bãi đậu xe lấy xe, ba người còn lại đứng ở cửa chờ đợi.

Lúc này, Đào Thi Duyệt mới ghé sát Hạ Ly, cười hỏi: “Hai người dạo này thế nào rồi?”

“...Khó nói lắm.”

“Có gì đó không ổn hay sao?”

Hạ Ly mỉm cười, không phủ nhận.

“Sau này có thời gian, cậu tới Hong Kong chơi đi, lại cùng tôi nói chuyện phiếm một chút. Tôi rất tò mò, hai cậu thế nào mà âm thầm qua lại với như thế nào?”

Đào Thi Duyệt đã ở nước ngoài được một thời gian, hiện giờ cách nói chuyện cũng có chút khác với bình thường, khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Hạ Ly nói: “.....Nếu phải nói thì đó là sự tình cờ.”

Đào Thi Duyệt nhìn cô một lúc: “Tôi có một câu hỏi, nếu thấy hơi đường đột thì cậu không cần trả lời đâu. Đến bây giờ cậu vẫn còn thích cậu ấy, hay là bắt đầu lại từ con số không?”

Hạ Ly cười nói: “Cô Đào của tôi ơi, cậu hỏi câu hỏi này khó trả lời quá. Dù sao tôi biết cậu có lẽ đã sớm không thích nữa rồi.”

Cô cũng gián tiếp nghe nói rằng Đào Thi Duyệt chưa bao giờ để bản thân phải chịu thiệt, thay đổi bạn trai cũng rất dễ dàng.

Giống như bạn học nữ đã từng hát “Em cũng rất nhớ anh, chúng ta đều giống nhau” kia, đã sớm đi trên một con đường khác với cô rồi.

Đào Thi Duyệt nhún vai: “Đều tan biến hết rồi, chẳng lẽ tôi lại đi thích không khí sao? Hơn nữa từ góc độ hiện tại mà nói, cậu sẽ thấy thích một người như Yến Tư Thời rất mệt mỏi. Nếu cậu ấy không nói cái gì, cậu sẽ không bao giờ đoán ra được tâm tư của cậu ấy, chuyện yêu đương không thể chỉ dựa vào thần giao cách cảm được.”

Hạ Ly mỉm cười.

“Với một người như cậu ấy, dường như các cô gái đều là tình nguyện từ một phía. Hơn nữa, cậu ấy còn có “tiền án”, lỡ một ngày nào đó cảm thấy không vui vẻ mà cắt đứt liên lạc rồi biến mất thì sao?”

“Sẽ như vậy sao?” Hạ Ly cười hỏi.

“Tôi nói bừa thôi, đừng tin là thật.” Đào Thi Duyệt cười.

Xe của Yến Tư Thời tấp vào lề đường.

Khách sạn nơi Đào Thi Duyệt và Dev ở cách nhà hàng không xa, vì vậy Yến Tư Thời đưa bọn họ về trước.

Xe đã đến sảnh khách sạn, Đào Thi Duyệt và bạn trai cô ấy xuống xe, nói lời cảm ơn với Yến Tư Thời.

Yến Tư Thời bật đèn pha nhấp nháy, mở cửa xe, nói với Đào Thị Duyệt muốn mượn của cô ấy một phút, muốn hỏi riêng cô ấy điều này.

Đào Thi Duyệt liếc nhìn Dev, nói đùa: “Trời ạ, không phải bây giờ cậu tỉnh ngộ rồi, muốn tỏ tình đẩy chứ.”

Yến Tư Thời xuống xe, kêu Đào Thi Duyệt đi riêng với anh, đứng cách xe ô tô một khoảng khá xa.

Đào Thi Duyệt cười hỏi: “Cậu muốn hỏi tôi điều gì?”

Yến Tư Thời nói: "Có thể là tôi tự phụ khi hỏi điều này. Nhưng mà năm đó, cậu có phải đã tặng cho tôi một quyển tạp chí không?"

"Tôi không phải cái gì cũng đều công khai đưa cho cậu sao."

Đào Thi Duyệt dừng lại một chút, "Tôi lén lút đưa sao?"

Yến Tư Thời gật đầu.

“Tôi lén lút đưa cho cậu hồi nào, tôi làm gì cũng quang minh chính đại hết nhé....Vì cái gì mà lại nghi ngờ tôi?”

Yến Tư Thời không nói gì.

Đó là cuốn “Xem phim lúc nửa đêm” được bí mật đặt trên bàn học của anh khi anh không ở trong lớp.

Có một mẩu giấy ghi chú kẹp ở giữa.

Anh vẫn nhớ nội dung tin nhắn đó: Phim ảnh là liều thuốc giải độc cho cuộc sống.

Thời tiết rất đẹp, chúc cậu luôn luôn vui vẻ.

Chữ ký ở dưới phần tin nhắn, là chữ “S”.

Trước mắt, trong số những người anh biết, chỉ có hai bạn học cấp ba có tên tiếng anh bắt đầu bằng chữ “S”…tất nhiên, có thể không phải, “S” cũng có khả năng là chữ cái đầu tiên trong họ của ai đó.

Nếu không phải là Đào Thi Duyệt.

Chẳng lẽ là cô sao? Anh liếc nhìn về phía chiếc xe với hai đèn pha nhấp nháy phía trước.

Hoặc là.

Anh hy vọng người đó là cô.