Chương 40: Tôi cho rằng cậu sẽ không tới

——————

Xe đỗ ngoài cửa lục sảng trai, Yến Tư Thời ngồi trong xe châm một điếu thuốc.

Anh giữ điếu thuốc giữa hai ngón tay, lặng lẽ đợi cho nó cháy hết, ấn vào chỗ dập khói, sau đó mở cửa và ra khỏi xe.

Hôm nay, ông của Yến Tư Thời tổ chức sinh nhật lần thứ 80 và đặt toàn bộ khu lục sảng trai này.

Đích thân chủ khách sạn đưa thiệp chúc mừng và gửi một chậu cây tùng bằng ngọc bích, chúc ông thọ tỉ Nam Sơn.

Yến Tư Thời đang đi về phía lục sảng trai thì đυ.ng phải Văn Sơ Bạch đang đi ra.

Văn Sơ Bạch mặc một bộ lễ phục màu xanh đen, cà vạt thắt gọn gàng, chứng tỏ được anh coi trọng như thế nào.

“Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới, ông của cậu cứ bắt tôi gọi điện thoại nhắc nhở cậu.”

Nhìn thấy Yến Tư Thời đến đây, Văn Sơ Bạch thở phào nhẹ nhõm thu điện thoại đang sắp gọi đi.

Yến Tư Thời trông uể oải: "Có những ai đến?"

"Số người nổi tiếng cậu có thể đếm đều đã đến hết rồi."

Văn Sơ Bạch xoay người, cùng Yến Tư Thi đi về phía trước: "Có một chuyện, cậu tìm hiểu một chút trước đi."

"Cái gì?"

Văn Sơ Bạch do dự.

"Cậu cứ nói đi."

"Có người đang đón khách cùng cha cậu."

Yến Tư Thời dừng lại: “Phụ nữ?"

“Ừm.”

Văn Sơ Bạch nhìn vẻ mặt của anh: “Ông nội cậu nhất định sẽ khó chịu, nhưng dù sao hôm nay là sinh nhật, có nhiều người như vậy, làm mất thể diện cũng không tốt.”

Yến Tư Thời hai mắt bình tĩnh, không lên tiếng.

Trước hai cánh cửa chạm khắc cổ bằng gỗ nguyên khối đang mở ra, Yến Tuy Chương đang đứng với một người phụ nữ xa lạ.

Không phải diện mạo "hồ ly" đang nghĩ đến, người phụ nữ đó để mái tóc dài búi cao và mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trông rất ôn nhu và đoan trang, có lẽ khoảng ngoài ba mươi, nhiều nhất không quá ba mươi lăm tuổi.

Người phụ nữ lần đầu tiên nhìn thấy Yến Tư Thời, cô huých nhẹ khuỷu tay vào Yến Tuy Chương.

Yến Tuy Chương đang chào hỏi với một vị khách, ông liếc nhìn anh, vẻ mặt không thay đổi, bảo người dẫn khách vào trong, lúc này nhìn phía Yến Tư Thời, giọng nói ôn hòa: “Tới đây.”

Yến Tư Thời cũng không thèm nhấc mí mắt lên.

Văn Sơ Bạch thay mặt hòa giải, cười nói: "Chú Yến, chú nhìn thấy rồi, cháu đã giục cậu ấy đến đây cho chú, chúng ta đi lên nói chuyện với ông nội một chút trước đã."

Yến Tuy Chương gật đầu: "Đi thôi."

Vừa bước qua cửa, liền có những người quen và không quen mặt chào đón anh, đồng thanh gọi “Yến công tử”, “Yến thiếu gia”.

Có một hương vị phong kiến mục nát ở nơi này, như thể nhặt một cái tên trong xã hội cũ của hai hoặc ba trăm năm trước, rồi đặt lên đầu ai đó, chuyện này khiến Yến Tư Thời rất không vui.

Anh bỏ qua tất cả những phép lịch sự, đi thẳng lên lầu.

Trong đại sảnh trang nhã trên lầu, thoang thoảng mùi trầm hương lẫn với khói trà.

Ngày thường ông nội Yến là người nghiêm khắc và ít cười, giờ được mọi người vây quanh, ông cũng vui lòng tươi cười.

Lúc này, Phương Thư Mộ đang ngồi bên cạnh ông, cô cũng thu lại bộ váy mát mẻ thường ngày, tháo tất cả hoa tai và mặt dây chuyền bạc hình đầu lâu, mặc một chiếc váy sa tanh trắng, trông nghiêm túc đúng kiểu tiểu thư khuê các.

Phương Thư Mộ nhìn thấy Yến Tư Thời bước vào cửa, nhanh chóng nhắc nhở: "Ông nội, xem ai đang tới này."

Đột nhiên, ngoại trừ ông nội Yến và Phương Thư Mộ, mọi người trên chiếc bàn tròn đều đứng dậy và đồng loạt rời đi để nhường chỗ ở bên cạnh ông nội Yến.

Ông nội Yến cũng đứng dậy, kinh ngạc đưa tay về phía Yến Tư Thời: “Tiểu Yến, mau lại đây.”

Đôi mắt của Yến Tư Thời hiện lên một chút chán nản, nhưng cuối cùng anh cũng bước tới và ngồi xuống bên cạnh ông nội Yến.

Ông nội Yến cười nói: "Tiểu Yến vẫn còn nể mặt tôi. Năm ngoái, cha nó tổ chức sinh nhật, nhưng nó lại không tham dự."

Cha của Phương Thư Mộ, Phương Bình Trọng, cười nói: "Năm ngoái Tư Thời không phải vẫn đang ở nước ngoài sao? Nếu thằng bé trở về Trung Quốc, sẽ không có lý do gì nó không tham dự sinh nhật của cha nó, phải không?"

Nhưng thực ra những người có giao hảo với Yến gia, ai không biết Yến Tư Thời đã ra nước ngoài từ năm mười tám tuổi, cho đến nửa cuối năm ngoái mới trở lại, nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa quay về nước dù chỉ một lần.

Bây giờ anh cũng đã quay về nước để phát triển, nhưng anh cũng chưa bao giờ về nhà vào Tết Nguyên đán và Lễ Nguyên Tiêu.

Lần này, nếu không phải là sinh nhật lần thứ 80 của ông nội Yến, thì sợ anh cũng sẽ không bao giờ xuất hiện.

Phương Bình Trọng nhìn Yến Tư Thời, dường như muốn nhận được sự khẳng định cho lời nói của mình.

Yến Tư Thời lạnh lùng liếc nhìn ông, không nhận tình nghĩa.

Tiếng cười của Phương Bình Trọng nhất thời có chút ngượng ngùng, đành phải uống một hớp trà trong cốc để che đậy.

Ông nội Yến cười nói: "Dù sao người tới là tốt rồi."

Phương Thư Mộ cầm ấm trà lên, rót cho Yến Tư Thời một tách trà.

Yến Tư Thời cầm tách trà, cảm ơn một cách vô cảm, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, sau đó cũng không bao giờ sờ đến.

Ngồi ở bàn này đều là họ hàng và bạn bè thân thiết của Yến gia, bọn họ rất quan tâm đến tình hình hiện tại của Yến Tư Thời.

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, Yến Tư Thời trả lời đơn giản, thái độ của anh tự nhiên không nhiệt tình, nhưng ngoại trừ việc không nhiệt tình, thì không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào.

Không lâu sau, Yến Tuy Chương đã tiếp khách xong, cùng người phụ nữ đó lên lầu.

Ngay lập tức, tình hình đã bị Yến Tuy Chương chiếm giữ.

Khi các món ăn được dọn lên bàn, việc đẩy chén đổi ly luôn được coi trọng, kính ai trước, kính ai sau, lý do tại sao,.... nghi thức phức tạp như vậy mà Yến Tuy Chương vẫn có thể giở trò trôi qua trót lọt.

Sau khi uống ba hiệp, bầu không khí trở nên ấm áp.

Phương Bình Trọng nắm tay con gái Phương Thư Mộ, bưng ly rượu đi chúc mừng Yến Tư Thời, tìm một cái lý do vô cùng đẹp: "Tư Thời, con và Mộ Mộ của chúng ta lớn lên cùng nhau, chuyện cũng đã định rồi, bây giờ con quyết tâm phát triển ở Trung Quốc, sau này con cùng Mộ Mộ thường xuyên qua lại, không cần quá xa lạ, kính con một ly, chúc con lập nghiệp...."

“Ai quyết định cái gì?” Yến Tư Thời ngắt lời ông.

Phương Bình Trọng sửng sốt.

Yến Tư Thời nhìn Phương Thư Mộ, như thể lại ném câu hỏi này vào cô.

Phương Thư Mộ lúng túng trong giây lát.

Cô đẩy Phương Bình Trọng về phía chỗ ngồi lúc đầu, nhỏ giọng nói: "Ba, ngồi lại đi, con đã bảo ba đừng nói đến chuyện của người lớn mấy người mà."

Phương Bình Trọng: "Được, được, vậy ba mặc kệ."

Cầm ly rượu, Phương Bình Trọng lại đi chúc rượu ông nội Yến.

Phương Thời Mộ nhẹ nhàng chống tay lên bàn, nhìn Yến Tư Thời, ở nơi ăn uống linh đình như vậy, rượu tỏa ra ánh vàng cũng không chạm đến người anh, từ đầu đến cuối anh vẫn yên lặng và xa cách.

"Xin lỗi. Ba tôi không có ác ý, chỉ là thích xen vào chuyện của người khác một chút thôi."

Giọng nói của Yến Tư Thời cực kỳ bình tĩnh: "Tôi không thích mọi người can thiệp vào quyết định của tôi, đặc biệt là những người lớn tuổi."

Phương Thư Mộ sững sờ trong giây lát.

Cô đã hẹn gặp Yến Tư Thời nhiều lần, nhưng đều vô ích.

Nơi hai người họ làm việc chỉ cách nhau hai cây số, ngay cả một bữa cơm trưa trong ngày làm việc anh cũng từ chối nhận.

Gia đình liên tục thúc giục cô liên lạc với Yến Tư Thời càng sớm càng tốt, nhưng cô phiền đến mức không chịu được, oán giận một câu, vậy cũng phải gặp mặt được rồi nói.

Trong bữa tiệc hôm nay, Phương Bình Trọng mượn danh trưởng bối để bắt đầu trò đùa “thân từ bé” giữa hai nhà Phương - Yến từ hai mươi năm trước.

Nhưng ai mà không biết, đây chính là điều mà Yến Tư Thời ghét nhất.

Anh có thể ngỗ nghịch với cả cha mình.

Phương Thư Mộ cố chấp nói: "Đó cũng là vấn đề của tôi. Tôi không biết tại sao anh lại có ác cảm với cha tôi, dù sao ông ấy cũng là trưởng bối."

Yến Tư Thời liếc cô một cái, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm: "Cô không biết sao?"

Trong giây lát, Phương Thư Mộ mím môi thành một đường thẳng.

Khi bầu không khí trở nên khó xử, một vị trưởng bối đến nói muốn cùng Phương Thư Mộ uống một chén và giải vây cho cô.

Phương Thư Mộ vừa mới ra chỗ khác, Yến Tuy Chương và người phụ kia lại đi tới đây.

Lời của Yến Tuy Chương thẳng thắn hơn nhiều: “Nếu hôm nay đã đến đây, thì đừng tiếp tục kiêu ngạo. Bắc Thành liền lớn như vậy, tự nhiên lại còn muốn làm cho người khác chê cười.”

“Ông cho rằng hôm nay tôi tới đây vì nhìn mặt mũi ông sao?” Âm thanh của Yến Tư Thời lạnh như băng trong đêm dài.

Yến Tuy Chương cau mày.

Lúc này, người phụ nữ bên cạnh Yến Tuy Chương dường như ngửi thấy mùi phong ba sắp đến, vội vàng cười nói: "Mặt mũi của ai nào cũng như nhau, đều là người một nhà"

Yến Tư Thời nở một nụ cười.

Nụ cười kia so với giọng nói còn lạnh lùng hơn: "Cô cùng nhà với ai?"

Vẻ mặt người phụ nữ đông cứng lại.

Yến Tuy Chương có chút tức giận, nhưng ông có chút đắn đo về sự có mặt của khách khứa, mặc dù giọng điệu của ông không vui, âm điệu lại không cao: "Yến Tư Thời, hôm nay anh đến đây để tham dự sinh nhật của ông nội, hay anh đến đây để phá nơi này, cũng không yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ của cháu trai cả, là ông nội nhân từ, anh bày ra cái sắc mặt này cho ai xem, cũng không có ai ăn nói khép nép cầu xin anh đến đây.”

Yến Tư Thời ngay lập tức đứng dậy.

Ông nội Yến nhìn sang, trong giây lát, ánh mắt của mọi người đều quay lại.

Thần sắc Yến Tuy Chương lạnh nhạt.

Sợ Yến Tư Thời không để ý tới hoàn cảnh xung quanh, trước mặt mọi người lại thể hiện rõ cái tính tình thiếu gia quái gở của anh.

Yến Tư Thời đi đến bên cạnh ông nội Yến, giọng nói cực kỳ bình thản: "Con đã nhờ người trực tiếp chuyển quà đến nhà. Sau khi về, ông có thể nhìn xem ông có thích nó hay không. Một người bạn của con tối nay sẽ lên máy bay bay ra nước ngoài, cho nên con sẽ không ở lại tiếp chuyện được với ông nội, qua đó tiếp cậu ấy một chén.”

Ông nội Yến biết rõ, nhưng vẫn cười nói: "Đi đi, ông nội cho phép con, nhưng cũng đừng uống quá nhiều.”

Yến Tư Thời gật đầu, không buồn liếc mắt nhìn Yến Tuy Chương lần nào nữa, anh quay người rời đi.

Văn Sơ Bạch ngồi ở bàn bên cạnh, nhất cử nhất động của bàn chính đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Lúc này, anh mượn cớ đi vệ sinh rồi đi theo.

Yến Tư Thời nghe thấy tiếng bước chân phía trên cầu thang gỗ, anh dừng một lát, quay đầu lại nhìn.

Văn Sơ Bạch đứng ở phía trên cười nói: "Hôm nay cậu thật đúng là cái gai, uống rượu ở đâu, có muốn tôi mời cậu một ly không?"

"Không. Cậu ở lại đây đi."

"Thực sự không cần?"

Yến Tư Thời vẫy tay, quay người và tiếp tục đi xuống lầu.

Trở lại xe, đốt một điếu thuốc, sau khi hút hai hơi liền dập tắt.

Gió chiều oi bức, phả vào da thịt càng khiến người ta cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Yến Tư Thời ngửa đầu ra sau, im lặng dựa vào một lúc rồi xuống xe.

Anh uống rượu, không lái được xe, cũng không muốn gọi tài xế thay thế, liền tạm thời để xe lại nơi này trước.

Đi dọc theo con đường này, sau khi đi qua khu náo nhiệt, tiếng người dần dần tắt hẳn.

Dưới tán cây hoa lá sum suê, ở góc đường phía trước, một chiếc đèn l*иg hình vuông có in tên quán rượu nào đó rơi xuống đất.

Đi vào con hẻm khoảng năm mươi mét, bảng hiệu của quán rượu hiện ra.

Yến Tư Thời đẩy cửa bước vào, chuông cửa vang lên.

Quán nhỏ cỡ như lòng bàn tay, nằm khuất như vậy, nhưng cũng không phải vắng tanh, bên trong đã có người ngồi hết một nửa quán.

Những bài hát tiếng Quảng Đông từ thời hoàng kim đang được phát trong cửa hàng, với tiếng người thì thầm và thỉnh thoảng có tiếng gõ nhẹ của thành cốc, rất là yên tĩnh.

Thấy anh là gương mặt xa lạ, ông chủ muốn tiếp đón kỹ hơn một chút, nhưng thấy anh có vẻ không muốn nói chuyện với mọi người, phục vụ rượu xong liền tự động tránh mặt.

Yến Tư Thời ngồi ở quầy bar và uống hết một ly rượu whisky với đá.

Anh vẫn cảm thấy sự ồn ào náo nhiệt của bữa tiệc sinh nhật bên tại vẫn chưa dứt, trên người dường như bị bao phủ bởi mùi rượu nhớp nháp.

Anh lấy điện thoại di động ra, nghĩ nơi này cách lục sảng trai cũng không xa, hay là gọi Văn Sơ Bạch đến uống rượu.

Nhưng không hiểu sao khi tin nhắn sắp được gửi đi, lại cảm thấy tẻ nhạt.

Xóa tin nhắn, thoát khỏi WeChat.

Dừng một chút, anh lại bấm vào danh bạ điện thoại.

——————

Hiếm khi Hạ Ly không làm thêm giờ, cô ở nhà ngồi dưới điều hòa xem các chương trình tạp kỹ với Từ Ninh, nghe cô buôn chuyện về làng giải trí sau khi cô trở thành biên kịch.

Điện thoại reo.

Cô liếc nhìn người gọi, bỏ nửa quả anh đào còn đang ăn dang dở xuống, ngay lập tức đứng dậy và đi về phía phòng ngủ của mình.

Từ Ninh cười nói: "Chỉ cần nhìn phản ứng là có thể biết ai đang gọi."

Hạ Ly đóng cửa lại, nghe điện thoại.

Giọng nói trong trẻo thường ngày có chút khàn khàn, anh trực tiếp hỏi cô, "Đang tăng ca sao?"

"Không. Đang ở nhà xem video." Hạ Ly ngồi xuống mép giường.

"Có rảnh ra ngoài uống một chén không?"

"Bây giờ?"

"Ừm."

Hạ Ly hạ điện thoại xuống xem giờ: "Ở đâu? Nếu như xa quá...”

Đầu dây bên kia có một khoảng im lặng.

Sau đó, cô tựa hồ nghe được một tiếng khẽ thở dài, nói: "Hơi xa một chút...thôi bỏ đi, xin lỗi."

Hạ Ly liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm ở Bắc Thành vẫn có cảm giác rực rỡ và náo nhiệt.

Vẫn chưa muộn lắm.

Cô không thể từ chối giọng nói trầm thấp đó.

Cho nên, cô nói: "Vậy thì cậu gọi giúp tôi một chiếc xe."

Tạm thời ra ngoài, Hạ Ly không có thời gian trang điểm, chỉ là thay một bộ quần áo, cầm theo một cái túi nhỏ, điện thoại di động cùng chìa khóa.

Đi ra khỏi phòng ngủ, Từ Ninh ở trong phòng khách liếc cô một cái: "Đi ra ngoài à?"

"Ừm."

"Khi nào cậu về?"

"Không biết, nếu như quá muộn, cậu đi ngủ trước đi, đừng chờ mình."

Bình thường Từ Ninh có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài, tất cả các mối quan hệ xã hội của cô đều được duy trì trên mạng xã hội.

Thật khó hiểu, loại sức mạnh nào có thể gọi người ra ngoài vào ban đêm, chẳng phải nằm ở nhà sẽ càng vui vẻ hơn sao.

Sau khi Hạ Ly đợi ở tầng dưới một lúc, chiếc xe mà Yến Tư Thời gọi cho cô cũng đã đến.

Thực sự rất xa, gần bốn mươi phút để lái xe đến đó.

Tài xế căn khoảng cách thì thấy chỉ dẫn dừng xe lại, Hạ Ly xuống xe, chỉ nhìn thấy chiếc đèn l*иg rơi trên đất, lại không có phát hiện cửa quán rượu.

Cô gửi cho Yến Tư Thời một tin nhắn WeChat, cô nói rằng cô không thể tìm thấy địa điểm.

Yến Tư Thời yêu cầu cô đợi ở đó.

Giữa tiết trời tháng sáu, đứng một lúc trong gió đêm đã khiến lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hạ Ly nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại.

Sau đó, cô mới nhận ra trong bóng tối có một con hẻm, Yến Tư Thời cũng đang bước ra từ đó.

Cô bước nhanh hai bước tới gặp anh, vừa đến nơi đã ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Chiếc áo sơ mi anh đang mặc trang trọng hơn bình thường, nhưng nó lại khiến anh lúc này mang một phong thái “núi ngọc sắp đổ”.

Bọn họ cùng nhau đi vào trong.

Trong ngõ sâu, chỉ có biển hiệu quán rượu phát ra ánh sáng yếu ớt.

Hạ Ly nghe thấy Yến Tư Thời nói: "Trên đường kẹt xe sao?"

"Có một chút."

“Thời gian rất lâu.”

Bởi vì đang đi bộ, giọng nói Yến Tư Thời giống như sương mù, có chút cảm giác chìm chìm nổi nổi: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới.”

Tim Hạ Ly đập mạnh loạn nhịp .

Câu nói này không hiểu sao lại khiến lòng cô nổi lên một chút sóng triều.