Chương 41: Hô hấp có ý nghĩa

——————

Khi bước vào quán rượu, một cặp đôi tình cờ đẩy cửa ra, chiếc chuông trên cửa vang lên giòn giã.

Sau khi hai người đi ra, Yến Tư Thời lấy tay chặn cửa, để Hạ Ly đi vào.

Ngồi xuống quầy bar, ông chủ kiêm luôn vai trò bartender đưa danh sách rượu cho hai người.

Hạ Ly nhìn lướt qua danh sách rượu, quay đầu cười nói: "Cậu thật đúng là rất có ý tưởng, gọi một người tửu lượng hai chén rượu như tôi đến uống rượu cùng cậu."

Yến Tư Thời hơi nghiêng người, cầm lấy danh sách rượu trong tay cô, liếc nhìn rồi chỉ vào phía dưới: "Uống cái này đi."

Hàng đó có đầy đủ các loại cocktail không cồn.

Hạ Ly không cố tỏ ra dũng cảm, gọi một ly mojito không côn.

Thức uống hỗn hợp gồm chanh, nước có ga, đá viên và bạc hà, nhấp một ngụm là sự mát lạnh chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Hạ Ly dùng ngón tay nhẹ nhàng nắm thành cốc, một tay chống cằm, dựa vào ánh đèn lờ mờ trợ giúp nhìn người bên cạnh.

Trong trí nhớ, cô chưa từng thấy qua anh có loại cảm xúc không ổn định lớn như vậy. Cảnh tượng anh không khống chế được, nghĩ lại thì chỉ có hai lần.

Có một lần là lễ kỷ niệm của trường năm đó, anh nhận một cuộc điện thoại, cũng không biết là có chuyện gì, vẻ mặt ngưng trọng giống như một góc trời sụp xuống.

Một lần khác là đêm hôm đó ở tháp đồng hồ, anh gọi điện thoại cho một người không quen biết, giọng điệu lạnh lùng, có một chút cãi vã.

Trạng thái hôm nay của anh càng giống cái thứ hai, lạnh lùng không vui, cũng không trực tiếp biểu hiện lên trên mặt, chỉ là khí thế kia, giống như một cơn mưa lạnh tạt vào người trong một ngày mùa đông xám xịt.

Trong cửa hàng có một bài hát tiếng Quảng Đông rất cổ, cô chưa từng học qua, cũng có thể ngân nga vài câu.

Em thật may mắn làm sao, khi không có ai ở trong suy nghĩ của em tốt đẹp như anh.

"Tâm trạng cậu hình như không tốt." Hạ Ly lên tiếng.

Ngọn đèn trên đầu anh giống như ánh trăng đã cạn từ nửa đêm, khiến mọi thứ đều mang một âm điệu sâu xa, giọng nói của anh còn vang lên: “Tôi đi đến một bữa tiệc mà tôi không thích lắm.”

Hạ Ly lại nghĩ đến cái đêm ở tháp chuông, câu trả lời của anh cũng rất mơ hồ.

Uống còn một nửa, Hạ Ly đặt ly xuống: "Uống rượu chỉ càng thêm buồn bực. Đi thôi, tôi đưa cậu đi một nơi."

Yến Tư Thời không hỏi đi đâu.

Anh rất hợp tác mà thanh toán hóa đơn rồi đứng dậy đi theo cô.

Cả hai bước ra khỏi quán rượu và quay trở lại đường chính.

Hạ Ly lấy điện thoại di động ra gọi taxi, nghĩ tới điều gì liền hỏi Yến Tư Thời: “Hôm nay cậu không lái xe đến đây à?”

"Có. Đang đậu ở phía trước."

"Vậy làm sao lái xe về?"

"Tôi không biết. Để xem đã."

Hạ Ly trầm tư một lát: "Tôi có bằng lái xe, nhưng tôi không thường xuyên lái xe."

"Cậu dám đi trên đường lớn không?"

"Cứ thử một chút."

Lần trước thuê một chiếc xe hơi, đưa Từ Ninh, người vạn năm không chịu ra khỏi cửa, đến vùng núi ngoại ô để ngâm mình trong suối nước nóng.

Dù chậm nhưng đã đến một cách suôn sẻ.

Nếu không nắm chắc tám phần, cô sẽ không nói "thử" một cách nhẹ nhàng.

Sau khi đi qua một con phố rất đông đúc, đến bãi đậu xe của Yến Tư Thời.

Cách đó không xa là một tòa nhà nhỏ kiểu cổ, liếc mắt một cái nhìn thấy ngọn đèn dầu sáng rực rỡ, mang theo hương vị cổ kính, trên đó viết to chữ "Lục Sán".

Trong bãi đậu xe trước cửa, có những chiếc xe hơi sang trọng hoặc những chiếc xe Audi kiểu cũ màu đen.

Hạ Ly đoán Yến Tư Thời đã trốn thoát khỏi bữa ăn này.

Cô nhận ra mặc dù cô hoàn toàn không biết gì về tình hình thực tế, nhưng cô đã sử dụng từ "trốn thoát" theo bản năng.

Có vẻ như đây là từ phù hợp với tính cách của Yến Tư Thời.

Yến Tư Thời lấy chìa khóa xe ra và ném nhẹ về phía cô.

Hạ Ly bấm chìa khóa mở khóa xe, mở cửa ngồi vào ghế lái.

Yến Tư Thời đang đứng ngoài cửa xe, cánh tay chống lên cửa sổ xe đang mở, anh dùng tay trái ấn một nút “M” trên cửa xe, sau đó chỉ cho cô chỗ nút điều chỉnh vị trí và độ cao của ghế.

"Vị trí vô lăng có thể điều chỉnh được không?"

"Có thể."

Lúc này, phía sau có người gọi "Yến Tư Thời".

Yến Tư Thời quay lại.

Hạ Ly cũng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Thay đổi trang phục, Hạ Ly thoạt nhìn không nhận ra, mãi đến khi cô gái đó đến gần, cô mới nhận ra từ cái vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo kia.

Đó là người đeo mặt dây chuyền đầu lâu bằng bạc trong ktv vào sinh nhật của Yến Tư Thời lần trước.

Phương Thư Mộ có chút kinh ngạc: "Anh còn chưa đi sao?"

Chỉ tại vì Yến Tư Thời nghe thấy ai gọi tên mình, nên theo phản xạ quay đầu lại, liếc nhìn cô ta một cái.

Sau đó lại quay mặt đi, không để ý tới nữa.

Ngược lại, Hạ Ly khẽ gật đầu với Phương Thư Mộ.

Cô không biết tên, nên không biết xưng hô như thế nào, rất khó để chào hỏi.

Yến Tư Thời vươn tay vào trong xe, từ xa gõ một nút trên trục lái của vô lăng, bảo cô ấn vào để điều chỉnh.

Hạ Ly nhấn nút, điều chỉnh vô lăng đến vị trí thoải mái nhất để cô điều khiển: "Được rồi."

Yến Tư Thời nhắc nhở: "Cậu có cần điều chỉnh gối thắt lưng và gương chiếu hậu không?"

Hạ Ly gật đầu.

Sau khi mọi thứ đã được điều chỉnh, cô nói: “Được rồi.”

"Mọi thứ đều ổn rồi chứ?"

"Ừm."

Yến Tư Thời nhấn nút "2" dưới nút "M" một lần nữa và nói: "Được rồi."

Hạ Ly phải mất một lúc để phản ứng.

Đó hẳn là chức năng nhớ vị trí.

Lần sau, nếu cô lái xe lần nữa, nhấn nút "2" sẽ mở lại tất cả các cài đặt của cô.

Phương Thư Mộ bị thái độ của hai người làm cho có chút xấu hổ, đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng Yến Tư Thời quay đầu lại và hỏi một cách bình tĩnh “Còn chuyện gì nữa không?”

"Không. Chỉ là nói cho anh biết, bữa tối đã xong rồi, ông nội và mọi người sẽ lập tức đi xuống."

"Ồ, cám ơn."

Phương Thư Mộ không nói thêm gì nữa, nhấn chìa khóa xe, một chiếc xe địa hình cách đó không xa lóe lên ánh đèn.

Yến Tư Thời đi vòng qua ghế phụ và lên xe, tiếp tục nói với Hạ Ly vị trí kích hoạt xe, phanh tay điện tử, chuyển số tiến lùi và các thao tác khác.

Hạ Ly nhớ từng cái một.

Đột nhiên, giọng nói của Yến Tư Thời dừng lại, đôi mắt anh nheo lại ở đâu đó ở trước mặt.

Hạ Ly nhìn theo tầm mắt của anh, ở cửa Lục sảng trai, có người đi ra đang bị mọi người vây quanh.

Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt từ khoảng cách này, nhưng có thể nói đó là một ông già, một người đàn ông trung niên và một phụ nữ. Người phụ nữ không biết tuổi, ăn mặc chững chạc nhưng dáng người và dáng điệu thì rất trẻ.

Yến Tư Thời chớp mắt nhìn đi chỗ khác, liếc nhìn bằng một cái ánh mắt vô cùng chán ghét.

Hạ Ly khởi động xe.

Lúc đầu chưa quen, đi rất chậm khiến mấy xe phía sau bấm còi inh ỏi.

Cô đang ở trong trạng thái tinh thần tốt, mặc cho bọn họ có "nghi ngờ" cô đến mức nào, chỉ cần giữ vững tốc độ mà cô có thể kiểm soát và chỉ tăng dần tốc độ sau khi đã thành thạo các chức năng cơ bản.

Sau khi lái xe rời khỏi đoạn đường nhộn nhịp nhất, Hạ Ly mới dám phân tâm, liếc nhìn trộm Yến Tư Thời.

Thực ra những thao tác vừa rồi của cô có chút luống cuống chân tay, nhưng Yến Tư Thời cũng không làm thay việc của người khác.

Anh chỉ nói với cô về tình trạng xe ở phía trước, phía sau, bên trái và bên phải, hoàn toàn không can thiệp vào suy nghĩ lái xe của cô.

Cô nhớ khi mới vào công ty, Tống Kiều An nghe nói cô có chứng chỉ nhưng ngại đi đường nên đã mượn xe của anh để tập cho cô, thậm chí còn tình nguyện làm bạn tập.

Kết quả là, anh chỉ ra mọi thứ từ chuyển làn, tăng tốc và phanh,....điều này khiến Hạ Ly, vốn là một người mới đi trên đường, đã hoảng sợ càng thêm lúng túng.

Sau khi tập chưa đầy năm km, cả hai người đều tức giận.

Sau đó, Tống Kiều An đề nghị được luyện tập với cô một lần nữa, nhưng Hạ Ly đã tìm mọi cách để từ chối.

So sánh với người đó.

Giống như, người mà mình đã từng động lòng qua, sẽ khiến cô phải động lòng thêm một lần nữa.

Ngay cả khi đó là một chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Xe dần dần rời xa khu vực trung tâm, dòng xe cộ thưa dần, Hạ Ly lái xe càng ngày càng thuận lợi.

Hai người đã lái xe đến nơi mà không gặp vấn đề gì.

Vừa lúc nãy khi hướng dẫn Hạ Ly, Yến Tư Thời không chú ý nghe sẽ đi đâu, bây giờ anh nhìn xung quanh, giống như đã đến chân núi ở một nơi nào đó.

Ngẩng đầu nhìn, núi rừng rậm rạp, tĩnh mịch.

Cách duy nhất để lên núi là đi bộ, có một con đường xi măng hẹp, rõ ràng là mùa hè, nhưng vẫn có lá rơi trên mặt đất.

Nơi cửa núi rừng vắng thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo, trong bụi cỏ ven đường truyền đến tiếng lá khô xào xạc.

Thực ra đi chưa tới năm phút đồng hồ, một đoạn dài bậc thang xuất hiện.

Cuối bậc thang, trên bức tường vây quanh hiện ra một cái mái cong đấu củng*, là một ngôi chùa nhỏ.

*Đấu củng: một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng, những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đẩu.

Yến Tư Thời hỏi: "Vẫn mở cửa?"

"Đóng cửa lâu rồi, chúng ta cũng không đến để lễ Phật."

Các bậc thang dốc và không bằng phẳng, rêu mọc lên từ các kẽ hở.

Có vẻ như đây không phải là nơi khách du lịch thường lui tới.

Một hơi leo lên điểm cao nhất, Hạ Ly dừng lại, chống eo thở hổn hển.

Yến Tư Thời có vẻ thoải mái hơn, nhịp thở của anh chỉ hơi nhanh một chút.

Sau khi tiếng thở dốc lắng xuống, Hạ Ly ngồi xuống bậc thềm, vỗ nhẹ bên cạnh và bảo Yến Tư Thời cũng ngồi xuống.

Trước khi Yến Tư Thời ngồi xuống, anh quay lại liếc nhìn, phía sau họ là một cánh cửa tròn đóng chặt.

Trong chốc lát, có một làn gió nhẹ thoảng qua, nhuốm mùi hương ảm đạm của cây cỏ.

Hầu hết cảm giác khó chịu nhớp nháp đã bị cuốn trôi ngay lập tức.

Ở đây quá yên tĩnh, khiến mọi người phải nhỏ giọng lại.

Yến Tư Thời hỏi: "Đây cũng là căn cứ bí mật của cậu?"

Hạ Ly cười nói: "Đúng vậy. Lần trước cùng Từ Ninh đến chụp ảnh, tôi đến muộn thì cửa cũng đã đóng, tôi nghĩ ở ngoài cửa chùa ngắm hoàng hôn cũng rất tuyệt, cho nên đã đợi đến tối mới xuống núi, rồi có một đêm tâm trạng không tốt nên lại đến đây một mình.”

"Cậu không sợ sao?"

“Là bởi vì nơi này có chùa chiền, tôi mới không sợ.”

Hạ Ly cười nói: “Ai mà dám ở trước mặt Phật tổ phạm sai lầm chứ.”

"....Có đạo lý."

Trong lúc nói chuyện, Hạ Ly mượn ánh trăng, nhìn thấy hai hòn đá trên bụi cỏ bên bậc thềm, nhặt lên rồi tùy tiện ném xuống.

Những viên đá nhảy và lăn qua các bậc thang, tạo ra âm thanh lanh lảnh trước khi chìm vào bóng tối.

Mọi thứ trở lại im lặng.

Tất cả đều ngừng nói.

Ở đây có vẻ như ngôn ngữ là thừa thãi.

Hạ Ly ôm đầu gối, gối đầu lên cánh tay, trong gió đêm đón lấy hơi thở bình yên của người bên cạnh.

Cô quay đầu nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay tâm tình cậu không tốt, là bởi vì trong bữa tối đã xảy ra chuyện sao?"

Một lúc sau, Yến Tư Thời chỉ "ừm" một tiếng.

Trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của anh, đầu hơi cúi xuống, lông mày ẩn hiện trong màn đêm.

Giống một câu đố trong im lặng.

Thực sự không có kỳ vọng rằng anh sẽ trả lời.

Nhưng kết quả này vẫn khiến lòng cô có chút trùng xuống.

Có cảm giác mất mát.

Cô không hỏi nữa.

Trong một khoảnh khắc, chợt nghe thấy một tiếng "bốp" từ lòng bàn tay vỗ vào da.

Yến Tứ Thời quay đầu nhìn.

“Có muỗi.” Hạ Ly gãi gãi cánh tay.

Chiếc áo yếm màu xám được mặc chung với một chiếc váy thường ngày màu đen, váy dài đến mắt cá chân, che chắn đôi chân rất kỹ và để lộ hoàn toàn cánh tay.

Yến Tư Thời nhìn chằm chằm vào nơi cô gãi, có một cái nốt mụn lớn, bởi vì da trắng nên màu đỏ càng bắt mắt.

“Đi xuống đi.” Yến Tư Thời đề nghị.

Anh không có áo khoác trên người nên không thể che chắn cho cô.

"Không ngồi đây nữa."

"Không ngồi nữa sao?"

"Cậu muốn làm một cái túi máu sao?"

Hạ Ly cười nói: "Tôi quen rồi, tôi nhóm máu O, càng hấp dẫn muỗi, ngồi một lúc nữa đi, tôi lái xe đến đây cũng rất khó khăn."

Yến Tư Thời nói: "Được."

Im lặng một lúc.

Hạ Ly không thể không nghĩ về lúc cô và Yến Tư Thời trốn khỏi lớp tự học buổi tối.

Bọn họ đi qua đường dành cho người đi bộ, cô uống trà sữa đậu đỏ nóng, anh uống nước chanh lạnh.

Mà cửa hàng video đó đã đóng cửa vài năm trước.

Hạ Ly đột nhiên nói: "Cậu còn nhớ, chúng ta từng nói qua về tận thế không?"

"Ừm."

"Cậu có nhớ cậu đã làm gì vào ngày 21 tháng 12 năm 2012 không?"

Yến Tư Thời suy nghĩ một lúc: "Tôi không nhớ."

Có lẽ là giam mình trong thư viện, có lẽ là uống thuốc xong liền mất ngủ cả đêm.

Đó là hoạt động bình thường trong khoảng thời gian đó.

"Còn cậu thì sao?" Anh hỏi.

“Tôi hình như đang vội vàng làm bài tập.” Hạ Ly cười nói.

Tuy nhiên, lại có rất nhiều người đã tỏ tình vào ngày hôm đó, trong viện của các cô cũng có vài người đã thành đôi.

Hạ Ly lại nói: "Tôi nhớ rõ khi đó hỏi cậu, cậu nói, cậu sẽ không vì suy nghĩ của người khác mà thay đổi, hiện tại nếu như có một cái tận thế, ở phía trước kia, còn có chuyện gì mà cậu nhất định phải làm không?"

Trong khi nói, Hạ Ly quay sang nhìn Yến Tư Thời.

Cô không ngờ Yến Tư Thời cũng đang nhìn cô.

Ngay lập tức hai mắt nhìn nhau.

Nhìn vào ban đêm, màu mắt của cô càng đậm, mang tông màu trà đen, giống như khu rừng núi yên tĩnh này. Ánh sáng trong mắt chuyển động, chính là ánh trăng hôm nay.

Có một cái gì đó, giống như một chiếc lông vũ hay là tơ liễu, gãi nhẹ vào cổ họng của anh.

Nhỏ đến mức không cảm giác được sự ngứa ngáy.

Bị nhìn chằm chằm khiến Hạ Ly có chút hoảng hốt, cô quay đầu lại trước.

Nghe thấy Yến Tư Thời nhẹ nhàng nói: "Không phải trước ngày tận thế, mà là ngay bay giờ.”

"Cái gì?"

Câu trả lời của anh không phải là ngôn ngữ.

Anh đưa tay ra, nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo.

Cô nghiêng người, lảo đảo đi đến, đầu gối tì nhẹ trên bậc thang, lao vào một vòng tay rộng.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp, mùi rượu thoang thoảng, lòng bàn tay mát lạnh áp lên lưng cô.

Mọi thứ, thị giác, khứu giác và xúc giác, đều bị chiếm giữ hoàn toàn bởi người đàn ông tên Yến Tư Thời.

Ngay cả nhịp tim cũng không phải của cô nữa.

Yến Tư Thời cúi đầu, tựa cằm lên vai cô, hít một hơi thật sâu.

Hai người đều ngà ngà say nên có một chút buông thả đặc biệt vượt ngoài khoảng cách của mình.

Hơi thở ngọt ngào trên làn da cô tràn vào phổi anh, khiến anh một lần nữa ngoi lên khỏi mặt nước từ đáy biển tối tăm, áp suất thấp.

Lần đầu tiên cảm nhận được.

Hô hấp có ý nghĩa.