Chương 42: Chỉ một câu thôi đã có thể làm rõ ràng

Hơi thở mang một chút mùi rượu, giống như nước nóng, mỗi nhịp thở đều mang theo cảm giác nóng rát.

Làn da ở vai và cổ nóng như bị thiêu, khiến toàn thân cô trở nên cứng đờ.

Như thể ở một thế giới trong mơ xa xôi nào đó.

Cô chưa bao giờ trải qua một cái ôm như thế này, cũng không ngờ nó lại xảy ra.

Càng không bao giờ nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra giữa cô và Yến Tư Thời.

Anh dường như đang muốn hấp thụ nhiệt độ từ cơ thể cô, ghì chặt cô trong lòng, cái cảm giác phụ thuộc này làm chân tay cô trở nên luống cuống.

Giống như một chiếc đồng hồ lúc trời chạng vạng tối, trong lòng cô, lần lượt vang lên những tiếng chấn động.

Con thuyền mỏng manh không chở nổi những tâm tư đã ấp ủ lâu dài, nổi trôi lênh đênh.

Chìm nghỉm.

Hạ Ly cảm giác như sắp khóc tới nơi rồi.

"... Cậu say rồi sao?"

Yến Tư Thời lắc đầu.

Cảm xúc ẩm ướt chặn họng cô, ngăn không cho cô nói tiếp.

Yến Tư Thời lúc này mới buông cô ra, lùi lại một chút, nhìn cô suốt đêm, khàn giọng nói: “Hạ Ly.... ”

Sẽ chẳng có ai cảm thấy không nghiêm túc khi bị gọi bằng cả họ và tên như thế này.

Lưng cô bất giác hơi thẳng lên, ngón tay nắm chặt lớp vải váy, hai bàn tay lấm tấm mồ hôi mỏng nóng hổi.

Yến Tư Thời dừng lại.

Ánh nhìn dường như đang cân nhắc điều gì đó.

Cô nín thở.

Chợt nghe thấy một tiếng "kẽo kẹt" ở đằng sau.

Cả hai cùng giật mình quay đầu lại.

Cổng chùa mở ra, một vị hòa thượng mặc áo xanh đi ra, trên tay là một cái thùng gỗ.

Nhà sư nhìn ra ngoài và dừng lại, "Hai vị thí chủ đến đây để thắp hương phải không? Ngôi chùa này mở cửa từ 8 giờ sáng đến 6 giờ chiều."

Hạ Ly ngượng ngùng, khó có thể nói cô chạy tới đây lúc nửa đêm chính là muốn chiếm cửa núi để thư giãn, "...Đa tạ sư phụ. Vậy sáng mai chúng tôi lại đến."

Nhà sư chắp tay hành lễ: "Bậc thang vừa dốc vừa trơn, hai vị xuống núi cẩn thận."

Lời nói đã đến bước này, Hạ Ly và Yến Tư Thời đành phải đứng dậy đi về.

Nhà sư mang chiếc thùng gỗ đi sâu hơn vào phía sau ngôi đền từ con đường bên cạnh ngôi đền.

Tiếng bước chân dần dần biến mất.

Bậc thang đi xuống còn khó hơn đi lên, Hạ Ly hơi nghiêng người, bước từng bước một.

Tay của Yến Tư Thời luôn để ở gần cánh tay cô, như thể phòng hờ lúc cô ngã xuống, có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Bước xuống bậc thang cuối cùng và đi ngược lên lối đi bê tông hẹp.

Trong một lúc không ai nói chuyện.

Dưới chân dẫm phải một chiếc lá khô làm phát ra âm thanh vỡ vụn giòn và giòn.

Hạ Ly quay đầu lại, liếc nhìn Yến Tư Thời, tất cả những lời cô muốn nói đều đã nói đi nói lại, cuối cùng thì cũng uyển chuyển thành câu nói: "Cậu đã uống say sao?"

"Tôi không say như những gì cậu nghĩ đâu."

"Nhưng đó chính là cũng có đôi chút có phải không?"

"Ừm."

Nếu không anh sẽ không để sự khát khao ấm áp đó được phép phát triển đến mức hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát.

Cũng sẽ không đường đột như vậy.

Hạ Ly khẽ cười một tiếng: “Vậy đợi cậu tỉnh lại đi.”

"... Được."

Nụ cười của cô, cùng với giọng nói nhẹ nhàng như làn sương mát, dường như đang cào nhẹ vào trái tim anh.

Đi trở về bãi đỗ xe rồi sau đó xe.

Trong xe yên tĩnh, một cảm xúc lạ lùng tràn ngập trong l*иg ngực của họ.

Trái tim hơi sưng lên như miếng bọt biển ngâm trong nước ấm.

Sau khi lái xe được một lúc, Yến Tư Thời nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở phía trước, làm Hạ Ly dừng xe sang bên đợi một chút.

Hạ Ly hỏi: "Muốn mua chút đồ à?"

"Mua chai nước."

Chiếc xe dừng lại, Hạ Ly đi tìm công tắc của đèn xi nhan, Yến Tư Thời vươn tay qua, nhấn nút có hình tam giác màu đỏ, sau đó tháo dây an toàn và mở cửa xe.

Thấy bóng người đi vào cửa hàng tiện lợi, Hạ Ly nằm xuống tay lái.

Cảm giác như vẫn còn những cơn dư chấn liên tục không ngừng ở trong tim.

Cô không kìm được, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Vài phút sau, Yến Tư Thời trở về.

Anh mở cửa xe, Hạ Ly nhìn thấy trong tay anh đang cầm hai chai nước đá cùng một lọ thuốc tiêu sưng.

Lên xe, anh không vội thắt dây an toàn, đặt chai nước vào hộc đựng cốc ở cần số, mở nắp lọ thuốc tiêu sưng, giơ tay bật đèn nóc, hỏi cô bị đốt ở đâu.

Chai nhựa màu xanh bạc hà đựng chai sát khuẩn của đại thần, bất kể là xuất hiện trong xe với những phụ kiện cao cấp màu đen hay trong tay Yến Tư Thời, nó đều mâu thuẫn đến mức khiến cô muốn bật cười.

Cô hơi quay người lại và duỗi cánh tay ra, lúc này mới nhận ra rằng mình đã bị đốt ở nhiều nơi.

Yến Tư Thời nâng cánh tay của cô lên, thoa thuốc vào những chỗ sưng đỏ.

Hạ Ly nghiên đầu, khép hờ hai mắt.

Tiếng "táp táp" vang lên nhẹ nhàng, hương thơm mát lạnh của bạc hà ngay lập tức tràn ngập toàn bộ không gian.

Sau khi thoa xong thuốc cho cô, Yến Tư Thời mở ngăn chứa đồ trước mặt chỗ ghế ngồi phụ lái, đặt nó vào trong.

Ngay sau đó, anh vặn một chai nước lạnh và đưa cho Hạ Ly.

"Cảm ơn." Khi cô ngồi ở ghế lái phụ của xe anh, cô cũng chưa bao giờ cho cho anh được sự phục vụ cần và.chu đáo như vậy.

Lúc này, Yến Tư Thời mới mở chai còn lại, hơi hơi ngửa đầu, uống một hơi hết nửa chai.

Hạ Ly nhất thời nhìn không có mục đích vào yết hầu.

Da trên cổ trắng nõn, đặc biệt lộ ra một cảm giác đặc biệt gợi cấm dục.

Khi anh đặt chai nước xuống, Hạ Ly lập tức nhìn đi chỗ khác và uống một ngụm nước như không có chuyện gì xảy ra.

Chiếc xe được lái đến bãi đậu xe ngầm của tiểu khu nơi Yến Tư Thời sống.

Hạ Ly không có lập tức tắt xe, chỉ cởi dây an toàn, nhìn về phía Yến Tư Thời, "Tâm trạng của cậu tốt hơn chưa?"

Câu hỏi này xuất hiện khiến Yến Tư Thời dừng lại một chút, “Đương nhiên rồi.”

Hạ Ly cười, “Vậy là tốt rồi.”

Duỗi tay, nhấn nút động cơ, tắt động cơ sau đó nói: “Vậy cậu lên nghỉ ngơi sớm một chút?”

“Còn cậu?”

"Tôi sẽ bắt xe để về."

Yến Tư Thời liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: "Cậu có thể đi lên nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tôi sẽ đưa cậu về."

Không khí ngay lập tức trở nên kỳ lạ một lần nữa.

“Không tiện lắm...” .

Hạ Ly vô thức vuốt tóc cô, hô hấp nhẹ hơn một chút, “Tôi không có đồ vệ sinh cá nhân cũng không có quần áo để thay, ngày mai còn phải dậy sớm."

"Đã muộn như vậy rồi, một mình cậu trở về không tiện."

"Sau giờ tan tầm tôi tự bắt taxi, có đôi khi tăng ca, so với bây giờ còn muộn hơn nhiều." Hạ Ly cười nói.

Yến Tư Thời trầm ngâm một lát: “Tôi giúp cậu bắt xe.”

Từ bãi đậu xe tầng hầm đến tầng một, Yến Tư Thời đưa cô đến cổng khu dân cư và cùng cô đợi xe.

Gió đêm đã lấy mất đi nhiệt độ, thổi có chút ấm áp.

Yến Tư Thời nhìn bóng người dưới ngọn đèn, cô cúi đầu, vô thức khoanh tay ở chỗ bị đốt trên cánh tay.

"Sắp tới sinh nhật của cậu rồi."

"Ừ."

Hạ Ly ngẩng đầu, ngừng lại, "... Cậu nhớ rõ vậy."

"Hạ chí. Rất dễ nhớ."

Bất kỳ ngày đáng nhớ nào cũng phải luôn được ghi nhớ bằng cả trái tim.

Yến Tư Thời nhìn cô với thâm ý sâu xa trong mắt: "Cậu có điều ước gì trong ngày sinh nhật không?”

"Cái gì cũng được."

Hạ Ly cười nói: "Cái gì bất ngờ cũng đều mang đến niềm vui mà."

Chiếc xe được gọi đã đến, nó thực sự là một chiếc xe chuyên dụng.

Yến Tư Thời mở cửa sau cho Hạ Ly.

Cô ngồi trên đó, anh hơi cúi đầu nhìn cô, "Đến nơi thì nói cho tôi biết một tiếng.”

Cô gật đầu, "Cậu nghỉ ngơi cho tốt... đợi cậu tỉnh rượu...."

“Được. Chúc ngủ ngon.”

"Chúc ngủ ngon."

Chiếc xe khởi động, Hạ Ly nhìn xuyên ra ngoài qua cửa sổ xe, bóng dáng của anh đang đứng ở ven đường, nhìn cô rời đi.

Ánh mắt cô vẫn không dời đi, cho đến khi cảnh đường phố đã dần tụt lại phía sau, cô quay đầu lại nhìn cũng không thấy bóng anh nữa, mới bỏ cuộc.

Cô chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ bằng kính, chống vào trán và cười ngây ngô hai tiếng.

Mang một thân toàn mùi thuốc tiêu sưng vào nhà, bị Từ Ninh tra hỏi buổi tối như vậy cô rốt cục đã đi cho muỗi ăn ở đâu.

Hạ Ly gửi tin nhắn Wechat cho Yến Sơ Thời nói rằng cô đã về nhà an toàn, sau đó mỉm cười đi vào phòng tắm, "Tớ đi tắm đây."

Nước trong phòng tắm không ngừng chảy, cô cũng không ngừng ngâm nga.

Khi đi ra, Từ Ninh ngăn cô lại: “Hai người đã xảy ra chuyện đó đó rồi sao?”

“Dĩ nhiên là chưa.”

"Vậy là đã xác định mối quan hệ rồi sao?"

"Vẫn chưa."

"Vậy là gần đến đó rồi?"

“Có lẽ—cậu muốn biết chi tiết sao?"

Từ Ninh "tsk" nói: "Mình không nghĩ thế. Trừ phi cậu viết ra cho mình, làm ơn, có thể được hay không, có một cái bản thảo mà cậu làm mình đợi hẳn nửa năm."

Hạ Ly trả lời có lệ với cô ấy: "Khi có thời gian mình nhất định sẽ viết, nhất định.”

Hạ Ly trở lại phòng ngủ, nằm ngửa, giơ điện thoại lên, mở khóa và trả lời tin nhắn mới của Yến Tư Thời.

YAN: Tốt. Cậu nghỉ ngơi sớm đi.

Hạ Ly gõ một tin nhắn trả lời.

Sherry: Chuẩn bị đi ngủ rồi. Cậu cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.

YAN: Được. Chúc ngủ ngon.

Sherry: Chúc ngủ ngon.

Cô đặt điện thoại xuống, lật người và vùi mặt vào gối.

Giờ phút này, giữa cô và Yến Tư Thời có lẽ chỉ còn lại một tấm bình phong mỏng như giấy.

Một câu là có thể làm rõ.

Dù vậy, vẫn cứ cảm thấy, bản chất của việc làm rõ với không làm rõ hoàn toàn khác nhau.

Không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Nhưng giờ khắc này, cô có chút mơ màng như đang say, hết thảy đều có chút mơ hồ, giống như cảm giác một đêm say rượu, thưởng thức tuyết rơi.

——————

Sinh nhật của Hạ Ly là một ngày mưa.

Điều đáng tiếc hơn là, cô tạm thời phải phụ giúp công ty làm chiến dịch tuyển dụng vào đúng ngày hôm đó.

Ngoài bộ phận nhận sự, nhân sự nòng cốt của các bộ phận tương ứng cũng sẽ tham gia vào công tác tuyển dụng của trường.

Chị gái của nhóm Âu Mỹ ban đầu được chỉ định để hỗ trợ kỳ tuyển dụng này, mang thai và dự kiến là sẽ sinh con sau hai tuần nữa. Cô ấy dự định sẽ nghỉ thai sản sau khi kết thúc đợt tuyển dụng này. Thế nhưng đâu có ai ngờ tối hôm qua lúc 7 giờ thì đột nhiên vỡ ối, nên phải nhập viện khẩn cấp và sinh con vào lúc rạng sáng.

Thiếu nhân lực, bất đắc dĩ, lãnh đạo của bộ phận đã lệnh cho Hạ Ly đi hỗ trợ tuyến đầu.

Đợt tuyển mùa thu và đợt tuyển mùa xuân đã trải qua được một vòng, hiện tại đợt tuyển lần này chủ yếu là thực tập sinh mùa hè.

Lịch trình sắp xếp chặt chẽ, cả ba vòng phỏng vấn đều được hoàn thành trong một ngày.

Hiện tại thì công ty này rất có sức thu hút trong ngành. Tất cả vị trí được cộng lại có thể nhận được hàng chục nghìn hồ sơ thực tập sinh mỗi năm, được phân phối cho cả bộ phận điều hành ở nước ngoài của công ty, tổng cộng lại là một con số khá lớn.

Hạ Ly là một trong những người phỏng vấn ở vòng thứ hai, phải dành cả ngày ở địa điểm phỏng vấn, từ sáng đến chiều, nói đến cả miệng lẫn lưỡi đều khô.

Cô cùng Yến Tư Thời hẹn nhau ăn tối lúc 7h30.

Vốn tưởng việc phỏng vấn sẽ kết thúc lúc 7h, chạy đến nơi thì vừa kịp, nhưng ai biết các phân đoạn bị trì hoãn, thời gian kết thúc bị dời xuống liên tục.

Cô phải gửi tin nhắn wechat cho Yến Tư Thời hết lần này đến lần khác, nói với anh rằng cô sẽ đến muộn.

Cuối cùng, Yến Tư Thời trả lời cô: Không sao đâu. Cậu có thể yên tâm làm việc, sau khi mọi việc kết thúc thì hãy liên lạc với tôi.

Mãi đến 8h30, quy trình bên cô mới hoàn tất. Lẽ ra cô ấy nên đợi tất cả đồng nghiệp làm xong rồi cùng nhau rời đi, nhưng hôm nay cô ấy có việc riêng nên chào hỏi rồi đi trước một bước.

Cô thu dọn đồ đạc của mình, mệt mỏi gửi cho Yến Tư Thời một tin nhắn wechat.

Yến Tư Thời bảo cô đợi ở hội trường, anh sẽ lái xe đến đón cô.

——————

Chiếc xe đỗ trên đường bên ngoài cửa hông của hội trường phỏng vấn.

Sau khi Yến Tư Thời gửi tin nhắn xong, anh đợi khoảng mười phút mới thấy có một người đi ra.

Hạ Ly mặc một bộ đồ vest màu xám, đang cầm theo chiếc ô trong suốt và vội vã bước đi.

Khi cô mở cửa xe, mưa bên ngoài tràn vào trong xe.

Yến Tư Thời liếc nhìn cô một cái, sửng sốt một lúc, "...Tại sao cậu lại ở trong tình trạng chật vật thế này?"

Cô trông như đã bị tạt nước nửa người, chiếc váy xám dài đến đầu gối và đôi tất màu da đều ướt sũng, vẫn còn nhỏ giọt.

"Các đồng nghiệp của tôi, bọn họ còn chưa xong việc, tôi vừa đi giúp bọn họ lấy đồ ăn, bị xe tạt nước vào." Hạ Ly thu ô, nhìn vào bên trong xe, có chút do dự.

Yến Tư Thời nói, "Cứ để nó trên xe là được."

Hạ Ly lúc này mới bước lên xe.

Khi cô ngồi xuống và thắt dây an toàn, Yến Tư Thời xoay người, cầm chiếc áo vest của anh trên ghế sau ném cho cô, bảo cô lau nước trước, kẻo bị cảm. Dứt lời, thuận tay chỉnh điều hòa sang chế độ ấm hơn.

"..Lau bằng cái này?"

"Trước tiên đành tạm chấp nhận lau bằng cái này một chút."

"Không phải, ý tôi là... cái này không mắc sao?" Lớp lót

bằng lụa săn, sờ vào là biết giá rất mắc.

"Quần áo không quan trọng.”

Hạ Ly phải rất quyết tâm mới có thể dùng nó để lau.

Khắp người lạnh toát, nhất là phần tất chân, cảm giác ấm ướt và nhớp nháp ở chân khiến cô cảm thấy rất khó

chịu. Nhưng mà nó chính là vớ liền quần, nên cô không thể cởi chúng ra trước mặt Yến Tư Thời được.

Chỉ nghĩ nên chịu đựng một chút, tới nơi rồi lại tìm cách khác.

Vừa lau nước, Hạ Ly vừa than thở: "Hôm nay tôi thật xui xẻo.”

"Hửm?"

"Lúc đợi cậu tới, tôi đang ngồi ở đại sảnh nghỉ ngơi, bị một người chặn lại. Cậu ta là học sinh đến tham gia phỏng vấn hôm nay, vào vòng phỏng vấn lần thứ hai, nhưng lại không vượt qua được lần phỏng vấn thứ hai. Khi đó quá trình của cuộc phỏng vấn thứ ba vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, cậu ấy nhất quyết đòi có cơ hội nói chuyện lại với tôi, tôi nói rằng kết quả của cuộc phỏng vấn thứ hai do ba người quyết định, tôi không thể thực hiện được quyết định một mình, nhưng cậu ta từ chối lắng nghe. Cậu ta nhét cho tôi một đống bản sao các chứng chỉ, và sau đó cậu ta bắt đầu khoe khoang về kinh nghiệm giành được giải thưởng của mình...”

"Cậu không gọi bảo vệ sao?"

"Có gọi. Nhưng cậu ấy cứ mắng tôi sau khi được mời ra ngoài. Cậu ấy mắng tôi thậm tệ. Tôi đã yêu cầu HR đưa cậu ta vào danh sách đen."

Hạ Ly chán nản thở dài, cả người đều cảm thấy mệt mỏi, "...Hôm nay rõ ràng là sinh nhật của tôi mà, ai lại có sinh nhật xui xẻo như vậy chứ."

Yến Tư Thời nhìn cô, "Cậu còn muốn đi ăn nhà hàng không?"

"... Tôi thật sự không nghĩ nữa, mệt mỏi quá. Tôi cũng không đói lắm."

Yến Tư Thời suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy cậu có điều gì muốn làm gì không?"

Hạ Ly ngửa người ra sau, đầu óc trống rỗng, chỉ nói: “Tôi muốn được nhìn thấy tuyết.”

Sinh nhật của cô ấy là vào mùa hè, ngày hạ chí, ngày dài nhất ở bán cầu bắc, cũng có thể nói là ngày đổi nghịch nhất với thời tiết có tuyết rơi ở phía nam.

Cô nghĩ rằng trong đời mình nhất định phải đến một nơi như núi tuyết để đón sinh nhật một lần.

Cô vừa dứt lời, Yến Tử Thời liền nói: "Được."

Hạ Ly ngồi thẳng dậy, bởi vì cô có thể thấy rằng giọng điệu của Yến Tư Thời không hề là trả lời cho có lệ chút nào, "... Cậu có nghiêm túc không?"

"Nghiêm túc."

Yến Tử Thời giơ cổ tay lên và liếc nhìn đồng hồ, "Nhưng chúng ta phải nhanh lên."