Chương 43: Anh chính là tuyết rơi giữa ngày hạ

Giờ phút này Hạ Ly tràn ngập tò mò, thậm chí rất muốn hỏi Yến Tư Thời, nếu cô đề nghị muốn đi tản bộ trên mặt trăng, có phải anh cũng sẽ không chút do dự nói “Được” hay không.

Yến Tư Thời hỏi: “Ngày mai vẫn phải đi làm như bình thường à? Có thể xin nghỉ không?”

“Phải. Số buổi được nghỉ phép hàng năm không nhiều lắm, không thể tùy tiện xin nghỉ được, vả lại sáng mai có một cuộc họp rất quan trọng.”

Yến Tư Thời gật đầu.

Tốc độ của chiếc xe đã được tăng lên vài phần.

Xe đi được một lúc, các tòa nhà dọc theo con đường dần trở thành những tòa nhà mà Hạ Ly quen thuộc.

Thật vậy, sau khi rẽ vào ngã tư phía trước là đến con phố nơi cô sống.

Xe dừng ở cửa tiểu khu, Yến Tư Thời nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Hai mươi phút thay quần áo, đã đủ chưa?”

Hạ Ly không ngờ Yến Tư Thời lại đưa cô về nhà thay quần áo trước.

Cô chớp mắt, cố tình nói: “Tôi muốn tắm, tẩy trang, còn phải nghĩ xem nên thay bộ đồ nào nữa. Cậu biết đấy, con gái tắm rửa thay quần áo rất lâu.”

Cô đột nhiên muốn nhìn thấy Yến Tư Thời bối rối.

Yến Tư Thời hơi trầm ngâm, nhưng thay vì phản ứng như những gì cô mong đợi, anh lại trực tiếp kéo dài thời hạn lên gấp ba: “Một giờ thì sao?”

Hạ Ly cười cười, mở cửa xe: “Hai mươi phút là được rồi, tôi sẽ xuống ngay.”

“Trước khi ra ngoài thì nói với tôi một tiếng, tôi lái xe đến."

“Được.”

“Còn ô nữa.” Yến Tư Thời lại nhắc nhở.

Hạ Ly cầm lấy chiếc ô trong suốt mà cô dựng ở một bên, chiếc ô này cô mới mua vào buổi trưa trong cửa hàng tiện lợi.

Sau đó liền nhanh chân chạy chậm lên căn hộ.

Sau khi mở cửa, Từ Ninh đang ngồi trên sô pha đánh máy— ngẩng đầu nhìn cô: “Sao cậu về sớm vậy?"

“Thay quần áo, còn phải ra ngoài...” Giọng nói của cô đột nhiên dừng lại, vì nhìn thấy trên bàn ăn có đặt một bó hoa lớn.

Không thấy một bông hồng nào có màu khác ngoài màu trắng, ngay cả giấy gói và ruy băng cũng là một màu trắng tinh khiết.

Giống như ánh trăng trắng trắng hoàn mỹ nhất trong một ngày tuyết rơi.

“Ninh Ninh, cậu mua à?" Hạ Ly kinh ngạc.

“Sao cậu không thử đếm xem có bao nhiêu bông? Một bỏ lớn như vậy thà mình đãi cậu ăn một bữa thật ngon còn hơn— Buổi chiều Yến Tư Thời có liên lạc với mình nhờ lấy hộ, nói là hôm nay cậu bận rộn cả ngày, về nhà có thể nhìn thấy hoa tươi, hẳn là sẽ rất vui vẻ...”

Từ Ninh nói xong, như được truyền cảm hứng: “Mình có thể viết tình tiết này vào kịch bản.”

Hạ Ly vội vàng nói: “Không được viết! Mình đã đăng ký bản quyền rồi!”

Hạ Ly không có thời gian cảm khái quá nhiều, nhanh chóng đi vào phòng tăm tắm nước nóng.

Cô không có nhiều quần áo, vì vậy hiếm khi phải vật lộn với việc phải mặc gì.

Chỉ nhìn lướt qua tủ quần áo, liền chọn ra một chiếc váy liền thân.

Màu trân châu trắng, phần thân váy may bằng chất liệu nhẹ nhàng, dây áo là một sợi dây chuyền hạt tinh tế, cô sợ nó sẽ đứt, sau khi mua về còn có ý mang đến tiệm may, đổi sợi chỉ xâu chuỗi hạt thành sợi cước trong suốt, các đường may được sửa lại chắc chắn hơn.

Chiếc váy này bình thường đi làm không có cơ hội mặc, nhưng hôm nay là sinh nhật cô, rất hợp hoàn cảnh.

Sau khi mặc váy, Hạ Ly gửi tin nhắn cho Yến Tư Thời.

Dù vẫn chưa tin có nơi có tuyết để ngắm vào mùa hè nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu: Có cần mang theo quần áo mùa đông không?

Yến Tư Thời trả lời là không cần.

Hai mươi phút vẫn còn dư, Hạ Ly thay một cái túi xách nhỏ phù hợp với váy, lại trang điểm qua, đổi màu son môi.

Trước khi ra khỏi cửa, gửi tin nhắn wechat cho Yến Tư Thời.

Trời đã ngớt mưa, nhưng Hạ Ly vẫn cầm ô vì sợ chiếc váy quý giá này sẽ bị ướt.

Đôi giày cô đeo có đế khá thấp, khi đi cô phải hết sức cẩn thận để tránh những vũng nước đọng trên đường.

Chiếc xe đang chờ ở cửa.

Hạ Ly lên xe, điều hòa tản ra làn gió khô ráo mang theo chút hương thơm, lúc này cô rốt cuộc cũng có tâm trạng tổ chức sinh nhật.

Trước khi Yến Tư Thời khởi động xe, anh đưa cho cô một cái túi giấy, đặt trên cần số: “Không có thời gian ăn tối, nếu cậu đói thì có thể ăn chút gì đó trước.”

Trong túi giấy là một số món ăn nhẹ dễ ăn, chẳng hạn như bánh mì kẹp thịt xông khói, bánh mì sandwich,... vẫn còn nóng.

Còn có hai ly đồ uống nóng trong ngăn đựng cốc, một là cà phê và một là nước trái cây nóng.

“Cậu vừa mua?" Hạ Ly hỏi.

"Ừm."

Anh thật sự không lãng phí một giây một phút nào.

Khi đó Hạ Ly nói không đói, nhưng bây giờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô liền thèm ăn trở lại, cho nên liền ăn một chiếc bánh sandwich và uống nước trái cây nóng.

Khi ăn rất cẩn thận, không để mảnh vụn rơi xuống xe.

Thỉnh thoảng Yến Tư Thời lại quay đầu đánh giá cô.

Hiếm khi thấy cô mặc một chiếc váy hơi sang trọng như vậy, tông màu trắng như ngọc trai rất hợp với cô, thi thoảng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn xinh đẹp không tỳ vết.

Sau khi cô ăn xong, Yến Tư Thời nói: “Một lúc nữa mới đến nơi, có thể nghỉ ngơi một chút.”

“Tôi có thể nghe nhạc không?" Sau nhiều lần ngồi trên xe của Yến Tư Thời, Hạ Ly phát hiện ra rằng anh dường như không có thói quen bật nhạc trong xe.

Yến Tư Thời gật đầu, bảo cô tự kết nối Bluetooth.

“Không phải cậu đang xem chỉ đường sao?"

Lúc này Yến Tư Thời cầm điện thoại di động, mở khóa đưa cho cô, bảo cô đăng nhập trực tiếp vào tài khoản của mình trên ứng dụng âm nhạc.

Điện thoại di động không có vỏ bảo vệ, cảm giác thân máy vốn rất mỏng, khiến cô thấy hơi thiếu cảm giác an toàn khi cầm nó trên tay.

Là hệ thống tiếng Anh giống như hệ thống của cô.

Hình nền điện thoại di động cũng là biển xanh thẫm, chỉ có một trang menu và tám thư mục, trông vô cùng đơn giản.

Hạ Ly mở thư mục có tên là “ENT" (entertainment).

Phần mềm thường được sử dụng để nghe nhạc là Spotify.

Mà Hạ Ly vẫn có thói quen dùng Yi Yun hơn, bởi vì việc nghe các bài hát có nhiều chủ đề khác nhau, hệ sinh thái các danh sách phát trên ứng dụng này phủ hợp với sở thích của cô hơn.

Yến Tư Thời cũng tải App này về, cô mở ra xem, tài khoản của anh đang trong trạng thái đăng nhập, tên người dùng là “YAN0219”.

Cô nhớ kỹ tên người dùng, sau đó tìm kiếm “Sherry Lab”, tìm tài khoản của mình rồi nhấp vào danh sách bài hát yêu thích.

Lướt qua danh sách bài hát của mình, kéo xuống vài mục, liền thấy một cái tên là Hồng Trác Lập.

Hạ Ly thiếu chút nữa cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng rời khỏi, xóa sạch cả lịch sử tìm kiếm, sau đó hỏi Yến Tư Thời: “.. Tôi có thể nghe danh sách phát của cậu không? Muốn nghe xem bình thường cậu hay nghe bài nào."

Yến Tư Thời nói có thể.

Hạ Y liền mở Spotify.

Bài hát mới nhất được thêm vào là “Get You The Moon”.

Cause you are, you are the reason why my head is still above water.

And if I couldn"t I"ll get you the moon and give it to you.

(Vì em, chính em là lý do khiến anh không thể nào từ bỏ được hơi thở này/ Anh chỉ tiếc bản thân không thể nào đem mặt trăng xuống trao tặng vào tay em, cho em tất thảy mọi thứ anh có.)

Lúc này, xe đã ở trên đường cao tốc.

Kính cửa sổ cao cấp ngăn những âm thanh ngược gió bên ngoài, trong xe lúc này như đang chìm dưới mặt nước, vô cùng yên tĩnh.

Tiếng hát trầm thấp kia, làm cho trong lòng người chậm rãi dâng lên những gợn sóng.

——————

Sau cùng, Hạ Liên ngủ thϊếp đi trong xe.

Ghế ngồi thoải mái đến mức khiến người ta lún xuống. phối hợp với độ xóc nảy, cùng tiếng gió trầm đυ.c, rất thích hợp để chợp mắt.

Lúc tỉnh dậy đã hơn mười một giờ, xe vẫn chạy, bên ngoài tối đen như mực, chỉ nhìn thấy ánh sáng từ chiếc đèn cốt của chiếc xe phía trước và những chấm đỏ từ đèn hậu của những chiếc xe phía xa, hai bên núi non đen nhánh đang di chuyển.

“...... Chúng ta vẫn còn ở Bắc Thành chứ?” Cô ngáp dài.

“Không còn.”

“Còn bao lâu nữa mới đến?”

“Sắp ra khỏi đường cao tốc rồi."

Hai mươi phút sau, xe chạy ra khỏi đường cao tốc, con đường phía trước còn vắng vẻ hơn cả đường cao tốc.

Theo chỉ đường, chạy dọc theo tỉnh lộ thêm 20 phút nữa, dần dần hiện ra một tòa nhà to lớn rực rỡ ánh đèn, nhìn từ xa giống như một nhà thi đấu hay một công xưởng cao tầng nào đó.

Chiếc xe không đi qua cổng chính mà lái thẳng vào bãi đậu xe ngầm.

Sau khi xuống xe, Hạ Ly đi theo Yến Tư Thời vào một cánh cửa, đi vào trong, đi qua một hành lang dài như lối thoát hiểm.

Ở cuối hành lang, có một cánh cửa khác, cánh cửa đang mở, một nhân viên mặc áo khoác đen đứng ở đó, lo lắng thúc giục: “Yến tiên sinh, phải nắm chặt thời gian.”

Hai người bước nhanh hơn.

Bước vào cánh cửa đó, các nhân viên dẫn họ qua một hành lang khác.

Đi đến cuối cùng, nhân viên đầy cửa ra, hai người bước vào.

Đó là một căn phòng, có hai nhân viên dường như đã đợi rất lâu, trên tay cầm hai chiếc áo khoác dài và hai đôi ủng.

Một dài một ngắn, một đen một trắng, cùng một thương hiệu, màu trắng là dành cho nữ.

Hạ Ly căn bản không kịp phản ứng, chiếc áo khoác lông vũ màu trắng đã bị nhét vào trong ngực cô.

Cô mặc nó vào theo bản năng.

Yến Tư Thời ở đối diện cũng đã mặc vào.

Hai nhân viên nói với Yến Tư Thời một câu đã chuẩn bị xong rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Khi đang kéo khóa, Yến Tư Thời nói: “Tôi đã chuẩn bị theo kích cỡ 165 và 37, không biết có vừa hay không.”

“Không sai biệt lắm.”

Hạ Ly ngẩng đầu liếc mắt một cái: “Bây giờ cậu cao bao nhiêu?"

“Lần kiểm tra sức khỏe lần trước là 187cm.”

“Vậy cũng chẳng cao hơn tôi bao nhiêu.”

Sau khi kéo khóa đến cuối cùng, cô tiến lên một bước, thẳng lưng, đặt lòng bàn tay lêи đỉиɦ đầu rồi đi về phía anh, như muốn so chiều cao của mình với anh.

Yến Tư Thời rũ mắt, nhìn người đang đứng đối diện minh.

Mái tóc dài của cô còn chưa kéo ra khỏi cổ áo lông vũ, chất đống ở cổ, bao quanh khuôn mặt có vẻ to bằng lòng bản tay. Làn da trắng nõn không tì vết, trên môi có chút đỏ mọng.

Hai tay anh đút trong túi áo lông vũ không lấy ra, sợ không nhịn được ôm cô, so với chiều cao của cô thì thật không tốn bao nhiêu sức.

Một lát sau, Yến Tư Thời nâng cổ tay nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là đến 0 giờ.

Không còn thời gian để chặn chừ nữa, Yến Tư Thời bảo cô thay giày, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay cô qua lớp áo khoác ngoài.

Đi tới cửa phòng, Yến Tư Thời thoáng dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái, sau đó đáy cửa ra.

Bông tuyết bay lượn, bầu trời trắng xóa.

Ánh mắt Hạ Ly sáng lên, không khỏi “Oa” một tiếng.

Làn không khí lạnh buốt phả vào mặt làm da cô se lại, lập tức quên đi mùa thực sự.

Cô không thể không chạy ra ngoài.

Đôi ủng chìm trong lớp tuyết dày, giống như bông, cô chắc chắn đây là thật.

“Sao làm được hay vậy!”

Yến Tư Thời nói: “Nhân tạo.”

“Vậy cũng thần kỳ quá đi!”

Nơi này kỳ thật rất nhỏ, diện tích mặt phẳng không tới một trăm mét vuông, giống như loại cảnh tượng được tạo ra trong studio cỡ lớn vậy.

Nhưng cho dù là độ sâu trường ảnh ở phía xa hay bối cảnh ở gần, chúng đều vô cùng chân thực, thậm chí còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ dưới chân “Núi tuyết”.

Hạ Ly kích động giẫm lên tuyết, vươn tay đón lấy bông tuyết từ trên trời rơi xuống.

Cô chạy sâu một bước nông một bước, lông vũ dài trên chiếc áo khoác nơi mắt cá chân vướng một chút làm cô ngã xuống, trực tiếp nằm trên lớp tuyết mềm mại.

Vui vẻ hít từng hơi thật sâu.

Có tiếng bước chân sột soạt tới gần, Hạ Ly thở ra một đám mây trắng nhỏ, nhìn thấy Yến Tư Thời xuất hiện trong tầm nhìn phía trên.

Anh đưa tay ra kéo cô dậy.

Cô vươn cánh tay muốn nắm lấy tay anh, khi chạm vào những ngón tay mát lạnh của anh, nắm chặt, dùng sức kéo mạnh.

Yến Tư Thời hơi mất cân bằng.

Chút sức lực ít ỏi của cô không đủ để kéo anh xuống. Nhưng anh thuận thế ngã xuống bên cạnh cô.

Hạ Ly nghiêng đầu nhìn anh, bởi vì không khí lạnh lẽo không khác gì mùa đông, lại thêm lúc này vừa mới chạy, sắc mặt cô phiếm hồng, chóp mũi lại càng hồng. Trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt sáng lấp lánh.

Yến Tư Thời nhìn đồng hồ một cái.

Năm giây cuối cùng.

“Chúc mừng sinh nhật.”

Hạ Ly quên nói “Cảm ơn”, bởi vì giờ phút này có một trái tim dường như chìm sâu trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Anh chính là tuyết rơi giữa ngày hạ.

Là một sự tồn tại vốn sẽ chẳng thể xuất hiện trong cuộc đời của cô.

Yến Tư Thời cũng trầm mặc, cứ như vậy chăm chú nhìn cô.

Một bông tuyết rơi xuống dính vào hàng mi cong dài của cô, cô chớp chớp mắt, bông tuyết đã tan được một nửa, cô đưa tay xoa xoa.

Vừa buông tay xuống đã bị Yến Tư Thời đỡ lấy.

Ngón tay anh hơi lạnh, nhưng cô lại có cảm giác như bị bỏng, theo bản năng giãy giụa nhưng không thoát ra được, khiến anh phải nắm lấy nửa ngón tay của cô, ngón tay anh cọ cọ đầu ngón tay cô lau đi vết nước trên đó, một loại ôn nhu theo bản năng.

Trái tim cô dường như co lại, cứ như vậy không hề nhúc nhích.

“Hạ Ly...” Yến Tư Thời lên tiếng.

Đồng thời, mũi cô hơi ngứa, theo bản năng hắt hơi một tiếng.

Ha Ly:"...."

Không khí im lặng trong giây lát.

“Lạnh sao?"

Hạ Ly ngượng ngùng đáp: “... Hình như có hơi lạnh."

Yến Tư Thời chống tay, đứng lên, một tay kéo cô dậy: “Vậy đi ăn bánh kem trước. Đừng để bị cảm lạnh.”

“...... Còn có cả bánh kem?”

“Đương nhiên là có.”

Chiếc bánh được đặt ở trong ngôi nhà gỗ đó.

Đây là một căn nhà làm bằng gỗ thật, có thể ngửi thấy mùi thơm của gỗ khô trong không khí.

Bên trong có một lò sưởi nho nhỏ, phía trước lò sưởi đặt một chiếc sô pha bằng da, sau khi ngồi xuống, có thể xuyên qua hai bức tường kính đối diện ngắm tuyết rơi bên ngoài.

Trong phòng rất ấm áp, bọn họ cởϊ áσ khoác lông vũ ra.

Bánh được đặt trên bàn trà nhỏ ở phía trước ghế sô pha.

Có lẽ là bởi vì địa điểm quá hẻo lánh, lại đặt vội, nên bánh kem nhìn qua cũng không phải quá cao cấp, là bánh trái cây rất bình thường, viền hoa kem hơi kém tinh tế, dâu tây và dứa cũng có vẻ không được tươi cho lắm.

Hạ Ly hoàn toàn không để ý.

Yến Tư Thời cắm nến lên bánh kem, hỏi: “Cắm năm cái?”

“Được.”

Năm ngọn nến màu tinh tế, chờ đợi để được thắp lên.

Yến Tư Thời Thời lấy chiếc bật lửa từ trong túi quần ra, chiếc mà cô đã tặng cho anh, và thấp từng ngọn nến một.

Hạ Ly chấp hai tay lại: “Tôi có thể ước ba điều không?"

Yến Tư Thời khẽ nhếch khóe miệng: “Có thể.”

Muốn bản thân khỏe mạnh và hạnh phúc.

Còn có, Yến Tư Thời cũng hạnh phúc.

Hạ Ly một hơi thổi tắt ngọn nến.

Dùng dao cắt hai miếng bánh, bỏ vào đĩa giấy, Hạ Ly dùng đĩa xúc một miếng nhỏ rồi cho vào miệng.

Kem không ngon lắm, ngọt đến ngấy.

Lúc nhìn Yến Tư Thời, vẻ mặt của anh cũng rất miễn cưỡng.

Hạ Ly cười nói: “Có thành ý là đủ lắm rồi.”

Buổi lễ kết thúc, hai nhân viên mang bữa tối đến — có lẽ gọi là bữa khuya thì đúng hơn.

Bữa ăn đơn giản kiểu phương Tây, một con gà nướng, hai phần mì ống, hai bát súp kem.

Có thể là để hơi lâu, hương vị không còn nóng sốt nữa, Hạ Ly quả thật rất đói bụng, cho nên cũng không kén chọn như vậy.

Được ngắm một trận tuyết như vậy, những thứ khác có như thế nào cũng chẳng sao cả.

Đợi ăn xong, Hạ Ly mặc áo lông vào, lại thỏa thích ra ngoài nghịch tuyết, đắp một người tuyết nhỏ.

Chỉ mặc một chiếc váy bên dưới áo khoác lông vũ, ban đầu thấy không quá lạnh, cho đến khi lạnh đến không chịu được nữa mới trở lại căn nhà nhỏ.

Trong lò sưởi mới thêm than bạc, ánh lửa bập bùng như hơi thở, lúc lóe lúc tắt, phập phồng.

Hạ Ly ngồi trên sô pha, cầm ly trà đen nóng hổi làm ấm tay, chờ thân thế có chút lạnh cóng của mình dần dần ấm lên.

Yến Tư Thời ngồi bên cạnh, một tay chống lên tay vịn sô pha, tay còn lại cũng cầm một ly trà, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.

Có một mùi thơm ngọt ngào trộn lẫn với nhiều mùi khác nhau trong không khí, khiến người ta lười biếng.

Hạ Ly hít hà làn khói trắng lượn lờ trên miệng ly trà: “Năm đầu tiên đến Bắc Thành, tôi cũng được thấy một trận tuyết lớn, thật sự rất đẹp. Tôi chưa bao giờ thấy tuyết rơi lớn như vậy ở phía nam.”

Yến Tư Thời quay đầu nhìn cô: “Là năm nào?"

“Năm 2014, hình như là ngày 6 tháng 12, rơi xuống đợt tuyết đầu mùa.”

“Còn nhớ rõ ngày cụ thể?"

“..... Ừm. Bởi vì tôi đã suýt làm mất điện thoại di động của mình trên taxi vào ngày hôm đó.”

Năm nhất đại học cô thay một chiếc điện thoại mới, thông qua phương pháp sao chép sim, mất rất nhiều thời gian để sao chép tất cả tin nhắn văn bản từ điện thoại di động cũ sang điện thoại di động mới.

Năm thứ ba thay điện thoại thông minh, sử dụng một phần mềm hỗ trợ đồng bộ hóa để sao chép lại lần nữa.

Nếu mất điện thoại, mọi dấu vết sẽ biến mất.

Đó là lý do tại sao sự cố đêm đó cô vẫn còn nhớ như in.

“Cậu rất thích Bắc thành sao?” Yến Tư Thời hỏi.

“Nói thật ra thì không hẳn là thích."

Trước kia nhất nhiều điều mà cô theo đuổi đều là yêu ai yêu cả đường đi.

“Tôi nhớ rõ năm đó cậu muốn thi vào một trường đại học ở Bắc Thành."

Hạ Ly thoáng giật mình, không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ.

Môi cô vẫn đang kề cạnh vành cốc sứ: “Ngày tôi nói với cậu về nguyện vọng đó của tôi, là sau khi kết thúc lễ tuyên thệ trước lúc xuất quân của Minh Trung, năm đó..."

Yến Tư Thời đột nhiên mím môi, ánh mắt hơi trầm xuống, không lên tiếng.

Anh nhớ rõ.

Đó là ngày 27 tháng 2.

“Đó là lần cuối cùng tôi gặp cậu ở trường trung học."

Hạ Ly ngước mắt lên, quay đầu nhìn về phía Yến Tư Thời, vấn đề này đã trăn trọc trong lòng cô không biết bao nhiêu lần: “.... Vẫn luôn có chút tò mò, tại sao cậu lại đột nhiên rời khỏi trường.”

Cô không nói “biến mất”.

Yến Tư Thời không trả lời ngay.

Một lúc sau, anh cụp mắt xuống, nhấp một ngụm trà đen, bình tĩnh nói: “Hôm đó trong nhà đã xảy ra một số

chuyện.”

Giọng nói của anh bình thản, không sao xác định có bao nhiêu lạnh lẽo bên trong.

Nhưng miễn là người không quá đần độn, có thể hiểu rằng câu trả lời này đã bị đóng và sẽ không có sự mở rộng nào nữa.

Lại một lần nữa, câu trả lời mơ hồ như vậy.

Hạ Ly nghe thấy trong lòng khẽ “À” một tiếng.

Thực tế không như cô mong đợi, thật thất vọng.

Có vẻ như ở trên người Yến Tư Thời, như vậy mới là bình thường.

Chỉ là cô khó tránh khỏi có cảm giác hơi mệt mỏi.

Khiến cô nghĩ đến tâm trạng lúc cơn sốt cao vừa hạ, nằm trên giường ôm máy tính, không ngủ không nghỉ viết bản thảo kia.

Bình tĩnh và chán nản.

Trên thực tế, cô chưa bao giờ có bất kỳ một hy vọng dư thừa nào, cũng chưa bao giờ tự huyễn hoặc bản thân.

Mà sự mệt mỏi lúc này có lẽ là do cái ôm mấy ngày trước, hình như đã khiến cô phán đoán sai tình thế.

Cho nên những gì cô nghĩ và những gì Yến Tư Thời nghĩ có thể không đồng bộ.

Và vào lúc này, bầu không khí như thế này, lại khiến cô nghĩ: Chà, có lẽ lúc này có thể chia sẻ cùng nhau bất cứ điều gì.

Đều sẽ được chấp thuận, thông cảm, và bao dung.

Đổi lại là cô, nếu anh muốn biết chuyện gì, cô nhất định sẽ nói hết ra.

Thậm chí, thậm chí bao gồm cả những lần thích đã hết hạn.

Nhưng đối với Yến Tư Thời, có vẻ như không phải là vậy.

Hạ Ly đặt ly trà đen xuống, ngơ ngác nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Có vài phần tiếc nuối, bởi nếu như lúc nãy cô không có cái hắt hơi buồn cười kia thì có phải bây giờ tình thế đã khác không.

Cô thu hồi ánh mắt, cười cười: “.. Hình như tôi hơi buồn ngủ. Khi nào chúng ta đi? Tôi có thể ngủ một lát được không?”

Yến Tư Thời nhìn đồng hồ một cái: “Vẫn có thể ngủ hai giờ.”

“Vậy thì tôi ngủ một lát. Cậu nhớ gọi tôi dậy đấy.”

"Ừm."

Hạ Ly với lấy chiếc áo lông bên cạnh lại, đắp lên người, hơi nghiêng đầu, dựa vào lưng sô pha, nhắm mắt lại.

Bầu không khí rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy trong lò sưởi, than củi thỉnh thoảng nổ nhẹ.

Không thể đánh giá thời gian đã trôi qua bao lâu.

Chỉ cảm thấy Yến Tư Thời đưa tay đỡ lấy cô, nâng nhẹ đầu cô.

Lật người cô, để cô ngủ trên vai anh.

Ban đầu Hạ Ly vốn chỉ định giả vờ ngủ, bởi vì cô ấy đột nhiên không muốn nói gì nữa, cô cũng không muốn làm bầu không khí nguội lạnh đi quá rõ ràng.

Nhưng trong phòng có cảm giác không khí ấm áp rất dễ chịu, đầu kề vai anh, cảm nhận hơi thở trong trẻo trên người anh, nhắm mắt quá lâu, cơn buồn ngủ thật sự ập đến.

Trước khi hoàn toàn đầu hàng trước cơn buồn ngủ, văn đề cuối cùng cô suy nghĩ là, người ta nói rằng những người có lý trí phải chịu đựng nhiều đau đớn hơn, lời này dường như là sự thật.

Vì sao cô lại cố chấp nhất định phải thăm dò phạm vi giới hạn của anh.

Tại sao không thể hài lòng với tất cả mọi thứ đã đạt được đến 99 điểm như hiện tại.

Vượt qua một chặng đường dài như vậy, lại không thể chấp nhất được việc không đạt được 100 điểm ngay lập tức ư?

Suy cho cùng, cuộc sống của cô chưa bao giờ là 100 điểm cả.

Tuy nhiên, không.

Có lẽ chính là bởi vì đây là Yến Tư Thời, cho nên mới không thể chấp nhận được dù chỉ là một phần khuyết điểm nhỏ.