Chương 49: Gửi cho em một lá thư lúc sáng sớm

Giống như một con đường không có phương hướng, đi nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng đi tới điểm cuối cùng.

Những bức thư chưa một lần được gửi đi năm ấy, giờ phút này đã nhận được một lời hồi đáp.

Hạ Ly chưa bao giờ trải qua tâm trạng mâu thuẫn như vậy, vừa nặng nề lại vừa nhẹ nhõm, cô không nói nên lời, chỉ muốn bật khóc.

Rất lâu sau đó, cô mới lên tiếng: “Có một chuyện em còn chưa nói với anh…”

Lời nói còn chưa dứt, cô chợt nghe xung quanh có tiếng cười.

Hạ Ly lập tức không nói gì nữa.

Cô và Yến Tư Thời cùng quay đầu lại nhìn, có một nhóm bốn năm người cả nam lẫn nữ đi tới, nghe bọn họ nói chuyện, hình như là đang tính ra ngoài mua chút đồ nướng BBQ.

Đó là những người đến tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, tất cả đều là thành viên lớp mười tám.

Khi bọn họ đi đến cầu, đột nhiên nhìn sang phía bên này, một người trong số đó nhận ra anh, ngạc nhiên hỏi: “Cậu có phải là Yến Tư Thời của lớp quốc tế năm đó không?”

Yến Tư Thời không nói gì, anh không quen biết bọn họ, chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào.

Sau đó anh hơi nghiêng người, che chắn kỹ cho Hạ Ly, anh sợ cô thấy không thoải mái.

Sau khi người bạn đó nhận ra anh, những người còn lại cũng lần lượt chào hỏi, bọn họ nhìn thấy trong lòng anh còn đang ôm lấy một người, cũng không muốn gây thêm ồn ào, nói đùa: “Đã làm phiền rồi, chúng tôi đi bây giờ đây.”

Cho đến khi tiếng cười xa dần, Yến Tư Thời mới nhìn Hạ Ly: “Vừa rồi em muốn nói gì?”

Hạ Ly lắc đầu: “Em sẽ nói sau với anh. Chúng ta mau về thôi.”

Yến Tư Thời cũng không nói thêm, anh buông tay ra, khoảnh khắc cô lùi ra phía sau, trái tim anh thấy trống rỗng.

Hai người quay về từ cửa sau.

Cuộc trò chuyện trước đó đã kết thúc, mọi người ngừng tụ tập quanh ghế sô pha, bắt đầu lập nhóm hai nhóm ba tiếp tục nói chuyện phiếm.

Vốn dĩ bọn họ muốn lẻn vào mà không thu hút sự chú ý, nhưng mọi chuyện không theo ý muốn, vừa bước vào trong phòng, Nhϊếp Sở Hàng lập tức vẫy tay nói lớn: “Xin chào!”

Nhϊếp Sở Hàng đang đứng ở cầu thang dẫn lên tầng hai, bên cạnh là Lâm Thanh Hiểu và một số học sinh khác từ lớp mười tám, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn sang và tiến đến vây xung quanh anh.

Sau đó, Âu Dương Tịnh, Tiêu Vũ Long, Chu Toàn cũng vây quanh họ.

Mọi người giống như nhìn thấy sinh vật lạ: “Là người thật nè.”

“Là người thật.”

Yến Tư Thời: “......”

Tất nhiên bị vây quanh như thế này thì không thể tránh khỏi việc chào hỏi, Hạ Ly nhìn thấy anh bị mọi người xúm lại bao quanh giống như bảo vật quốc gia, nhất thời không thể rời đi được, đành tính đứng sang một bên chờ anh.

Yến Tư Thời đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô một lúc rồi buông ra.

Hạ Ly lập tức dừng lại.

Yến Tư Thời vô cùng nhẹ nhàng và lịch sự nói với mọi người đang đứng xung quanh anh: “Xin lỗi, chúng ta có thể nói chuyện sau được không? Tôi phải đi chào hỏi cặp vợ chồng tương lai đã.”

Hạ Ly đi theo Yến Tư Thời đến một bên cầu thang.

Nhϊếp Sở Hàng cười nói: “Cảm ơn cậu đã cho tôi mượn nơi này.”

Yến Tư Thời nói: “Không có gì.”

Lâm Thanh Hiểu kinh ngạc: “Đây là nơi ở của cậu sao?”

Yến Tư Thời gật đầu: “Tôi đã từng sống ở đây khi còn học trung học.”

Lúc này, Hạ Ly bỗng cảm thấy khó hiểu, không phải anh sống cùng ông bà ngoại hay sao?

Lâm Thanh Hiểu nói: “Nhϊếp Sở Hàng nói với tôi rằng cậu có việc nên không thể tới được.”

Yến Tư Thời nói: “Xong việc rồi, nên tôi mới về đây.”

Lâm Thanh Hiểu cười nói: “Cảm ơn cậu nhé, cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều.”

Yến Tư Thời nói: “Hẳn là vậy.”

Lâm Thanh Hiểu lại hỏi: “Cậu vừa mới đến sao?”

“Tôi đến từ chiều rồi, vừa mới nghỉ ngơi ở trong phòng.”

Lâm Thanh Hiểu mỉm cười và nháy mắt với Hạ Ly: “Hạ Hạ, cậu làm phù dâu của tớ, nhớ phải giúp mình tiếp đón thật tốt vị khách quý này nhé.”

Một lúc sau, Tiêu Vũ Long và những người khác cũng đến, tiếp tục câu chuyện vừa rồi.

Yến Tư Thời không có ấn tượng sâu sắc với họ, nhưng vì họ là những người ít nhiều có tiếp xúc với anh hồi còn học trung học, lại còn là bạn cùng lớp của Hạ Ly, nên anh cũng kiên nhẫn hơn.

Sau khi trò chuyện được một lúc, Hạ Ly và Yến Tư Thời cùng đi đến bàn ăn để lấy đồ uống.

Lon nước mà Hạ Ly đã uống trước đó không biết bị ném đi đâu, vì vậy cô đã mở một lon khác.

Yến Tư Thời cũng lấy một lon.

Hạ Ly cười: “.....Sao lại bắt chước em thế. Trước kia anh cũng như vậy.”

Cô đang nói đến lúc còn học trung học, khi ở tiệm trà sữa, Yến Tư Thời cũng gọi một lon nước chanh lạnh giống cô.

Những ngón tay mảnh khảnh của Yến Tư Thời nhẹ nhàng kéo phần móc của nắp lon, bật nhẹ lên, “phụt” một tiếng, anh nói: “Đồ uống mà em thích, hương vị nhất định sẽ không tệ.”

…..Anh nói những lời này dường như là đang khen cô.

Lúc này, một bài hát với giai điệu nhẹ nhàng được phát trên dàn âm thanh.

Hạ Ly hỏi: “Anh có cảm thấy hơi ồn ào không?”

“Anh không sao.”

“Em không nghĩ rằng anh sẽ cho Nhϊếp Sở Hàng mượn nơi ở đấy.”

Giọng điệu của Yến Tư Thời vô cùng bình thản: “Dù sao thì cũng là bạn thân nhất của em kết hôn.”

Hạ Ly bật cười: “Thì ra là vậy sao.”

Cô lén nhìn anh, nhấp một ngụm Thất Hỉ, vị ngọt dâng lên trong cổ họng.

Bữa tiệc cũng không kéo dài quá lâu, hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau, Lâm Thanh Hiểu và Nhϊếp Sở Hàng còn rất nhiều việc phải chuẩn bị cho ngày mai nên phải về sớm.

Sau khi tiễn những người khác ra về, Lâm Thanh Hiểu mới rời đi.

Lâm Thanh Hiểu hỏi Hạ Ly và Từ Ninh: “Tối nay hai cậu ngủ lại nhà mình được không? Mình có mang theo hai bộ váy cưới, mãi không chọn được bộ nào đẹp hơn, các cậu tư vấn giúp mình với.”

Từ Ninh nói: “Không thành vấn đề.”

Ở phía bên kia, Nhϊếp Sở Hàng chào tạm biệt Yến Tư Thời: “Hôm nay đã làm phiền cậu rồi.”

Yến Tư Thời nói: “Không có gì…các cậu lái xe tới đây sao?”

Nhϊếp Sở Hàng nói: “Không, chúng tôi gọi taxi.”

“Vậy chờ một lát, tôi đưa mọi người về.”

Bọn họ đành ở lại chờ thêm mười phút, sau đó có người tới gõ cửa, nói với Yến Tư Thời rằng xe đã đến.

Yến Tư Thời nhận lấy chìa khóa từ anh ta và nói với mọi người: “Đi thôi.”

Một chiếc Mercedes Benz đỗ ngoài cửa, vừa đủ chỗ cho năm người.

Tất cả mọi người đều ý thức ngồi vào ghế sau, nhường ghế lái phụ cho Hạ Ly.

Nhưng thật ra hai người ngồi ở hàng ghế đầu, không nói chuyện gì với nhau trong suốt mười phút lái xe.

Yến Tư Thời đưa Nhϊếp Sở Hàng về trước, sau đó mới lái xe đến sảnh dưới của khu dân cư nơi Lâm Thanh Hiểu sống.

Hạ Ly đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng cô không mở ngay mà quay đầu hỏi Lâm Thanh Hiểu đang xuống xe ở phía sau: “Hiểu Hiểu, nhà cậu có dư bàn chải đánh răng nào không?”

“Không rõ nữa, chắc phải đi tìm đã.”

“Vậy cậu đi lên trước đi, mình ghé qua cửa hàng tiện lợi.”

Lâm Thanh Hiểu cười nói: “Ừ.”

Cô ấy nhìn Hạ Ly với ánh mắt như trong lòng đã biết rõ nhưng không muốn nói ra.

Sau khi hai người xuống xe, Hạ Ly quay đầu nhìn Yến Tư Thời, cười hỏi: “Anh đi mua đồ với em được không?”

Sở Thành là một nơi nhỏ, nhưng cuộc sống về đêm không hề buồn chán một chút nào, dọc đường đầy ắp bàn ghế dưới những túp lều nhựa nhiều màu sắc, từng làn khói trắng nghi ngút bốc lên từ lò nướng BBQ, trong không khí trộn lẫn hương thơm của ớt bột và thì là.

Cả hai đi khoảng hai trăm mét là đến một cửa hàng tiện lợi.

Trong cửa hàng vô cùng sạch sẽ và yên tĩnh.

Hạ Ly len lỏi giữa các kệ hàng, với lấy hai bàn chải đánh răng, hai khăn tắm sạch và hai gói đồ lót dùng một lần.

Yến Tư Thời đi theo sau cô nửa bước chân, bước đi rất nhẹ nhàng.

Khi cô bước đến kệ hàng phía sau, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Yến Tư Thời khẽ nói: “.....Ngày mai chúng ta cùng nhau đi ăn tối nhé.”

Cô không biết tại sao giọng nói của mình lại nhỏ như vậy, như thể đang thì thầm một bí mật.

Thực ra cũng là chuyện rất bình thường, bởi vì cô dự định muốn cùng anh nói vài chuyện về việc công ty ở Tân Thành mời cô tới làm việc.

Nhưng khi nhìn thấy nét mặt của Yến Tư Thời, trong lòng cô lại có một cảm giác khác lạ, lời nói bình thường cũng trở nên có chút ngập ngừng.

Yến Tư Thời cúi xuống nhìn cô, ánh sáng trắng phản chiếu vào làn da anh, khiến da trông trắng hơn bình thường một chút, nhìn gần càng thấy không có chút tì vết nào. Trong ánh mắt anh ánh lên hai ngọn đèn nho nhỏ, đẹp đến mức khiến người ta mê mẩn.

Anh thường xuyên có ham muốn được ôm cô vào lòng. Nhưng anh vẫn luôn cố gắng kiềm chế.

“....Được.” Giọng nói của anh dường như trở nên khàn khàn.

Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hai người lại quay trở về đường cũ.

Khi họ đến trước cửa khu dân cư của Lâm Thanh Hiểu, Yến Tư Thời nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi.”

“Anh cũng vậy. Ngày mai gặp lại nhé.”

“Mai gặp lại.”

“Chúc ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.”

Hạ Ly xoay người bước về phía cổng lớn, đang đi thì đột nhiên cô dừng lại, quay đầu nhìn, quả nhiên Yến Tư Thời vẫn đứng yên ở đó.

Cô cười: “Anh mau trở về đi.”

Yến Tư Thời nói: “Chờ em đi vào rồi anh về.”

——————

Cả ba trò chuyện đến tận sáng sớm, chủ đề nói chuyện cũng rất bình thường, dù sao thì nói về cái gì đều có thể bắt sóng được nhau.

Mẹ của Lâm Thanh Hiểu đã gõ cửa phòng nhiều lần, giục họ mau đi ngủ sớm, nói rằng Hiểu Hiểu nếu thức quá khuya thì sắc mặt sẽ không được tốt, như vậy thì dù có đắp mặt nạ đắt tiền cũng vô dụng.

Cả ba đành kết thúc câu chuyện còn dang dở, nếu không phải cô dâu cần nghỉ ngơi, có lẽ bọn họ sẽ tiếp tục tán gẫu cả đêm.

Hạ Ly và Từ Ninh ngủ ở phòng dành cho khách, hai người nói chuyện phiếm một hồi, đến hai giờ sáng mới ngủ thϊếp đi.

Trước khi đi ngủ, Hạ Ly kiểm tra WeChat trên điện thoại di động, nhìn thấy hai giờ trước đó cô và Yến Tư Thời cùng nhau chúc ngủ ngon.

Buổi sáng hôm sau, khi Hạ Ly tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ và thấy rằng đã mười giờ sáng, lúc này mới nhớ ra đêm qua trước khi đi ngủ đã quên không đặt đồng hồ báo thức.

Rèm cửa khép hờ, bầu trời xám xịt mờ mịt như thể trời còn chưa sáng, cô nhìn ra ngoài mới biết trời đang mưa.

Từ Ninh còn đang ngủ, Hạ Ly không quấy rầy cô ấy, rời khỏi giường trước.

Bên ngoài thật yên tĩnh, bố mẹ Lâm Thanh Hiểu đã đi ra ngoài.

Hạ Ly hơi ngại ngùng, hỏi Lâm Thanh Hiểu tại sao lại không kêu họ dậy.

“Dù sao các cậu cũng không có việc gì, tranh thủ nghỉ ngơi thêm đi.”

Hạ Ly đi vào nhà tắm đánh răng, Lâm Thanh Hiểu đang rửa tay, chợt nhớ tới điều gì đó, nói với cô: “À, trên bàn ăn hình như có thư của cậu.”

Hạ Ly thấy hơi khó hiểu: “Thư nào vậy?”

“Khoảng tám giờ sáng, Yến Tư Thời có gửi đến.”

Hạ Ly sửng sốt, vội rửa mặt qua loa rồi chạy tới bàn ăn, quả nhiên có một phong thư.

Là một phong thư bình thường có nền trắng viền đỏ, chỗ mở thư được dán lại bằng hồ dán, trên đó đề bốn chữ: Thân gửi Hạ Ly.

Hạ Ly cẩn thận mở ra, lấy ra lá thư được xếp cẩn thận bên trong, rồi đi về phía ban công.

Mưa gió mịt mù, phả vào mặt từng đợt lạnh buốt, làm từng sợi lông tơ trên mặt dường như đều nhuốm hơi nước.

Hạ Ly mở lá thư ra.

——————

“Gửi Ly Ly:

Anh nghe thấy tiếng gió gầm rít bên ngoài, dường như trời muốn đổ cơn mưa.

Một mình lang thang trong căn nhà trống vắng, trằn trọc, anh không tài nào ngủ được.

Anh muốn viết cho em một bức thư, vì lỡ quên mất còn một điều quan trọng anh chưa nói với em.

Trời đã tối muộn, anh không tìm được một cửa hàng văn phòng phẩm nào còn mở cửa, cuối cùng đành phải lục lọi các ngăn tủ trong nhà để tìm cho được một phong thư.

Anh tìm được một quyển giấy viết thư, là đồ của Minh trung phát năm đó, dường như anh cũng quên mất mình đã để nó ở trong ngăn kéo phòng làm việc từ lúc nào. Thời gian trôi qua đã quá lâu, giấy viết thư đã ngả ố vàng, trên đó vẫn còn in huy hiệu của Minh trung, mong rằng lúc em nhận lấy sẽ không chê nó quá sơ sài.

Có một số điều anh có lẽ nên nói trực tiếp với em, nhưng anh sợ mình sẽ quên mất.

Mỗi khi ở bên em, nhìn vào đôi mắt em, anh thường xuyên quên mất mình cần phải nói gì.

Anh vốn không định trở về Sở Thành tham dự hôn lễ, lý do thì anh đã nói với em rồi.

Nhưng ngay khi em vừa rời đi, anh lại nghĩ đến việc em không ở Bắc Thành, nơi phố thị phồn hoa lớn đến vậy, anh cũng không còn lý do nào để ở lại nữa.

Nếu trở về thì anh sẽ thấy rất đau khổ, nhưng anh nhận ra, không thấy được em thì càng đau hơn.

Mong rằng em không bị lời nói của anh dọa sợ, anh cũng không biết rằng bản thân lại ỷ lại vào em nhiều đến vậy.

Bắt đầu từ khi nào?

Những gì em nói với anh ngày hôm nay, khiến anh vừa hạnh phúc lại vừa đau đớn.

Em nói rằng những tình cảm ảo mộng của em năm đó là vô nghĩa, nhưng đối với anh lại không hề như vậy.

Tối hôm qua khi lái xe về nhà, không hiểu tại sao anh lại chạy đến hiệu sách Thượng Trí, bây giờ người yêu đọc sách quá ít, các hiệu sách cũng lần lượt đóng cửa, anh đã nghĩ Thượng Trí cũng sẽ như vậy.

Nhưng không ngờ cửa tiệm vẫn còn hoạt động, biển hiệu đã nhiều năm như vậy vẫn không có gì thay đổi, khiến nó vô tình trở nên cổ xưa hơn.

Một lúc sau đã là tối muộn, Hiệu sách rốt cục đóng cửa, lúc đó anh đang ngồi trong xe, có chút xúc động mong nó sẽ lại mở ra.

Lúc sau anh lại đi vòng qua Minh trung.

Học sinh còn đang trong kỳ nghỉ hè, nên không vào trường được, anh đành đợi ngoài cổng trường cho đến khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ. Anh bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh em cũng đang ở đây.

Em thấy đấy, anh vẫn nhớ đến chuyện cũ trước kia, tất cả đều liên quan đến em, cho nên thứ tình cảm đó tuyệt đối không phải là vô nghĩa.

Em đã cho anh một điểm tựa, để khi anh nhìn lại quãng đường đã qua, thì không chỉ có mỗi lo lắng, hoang mang và đau đớn.

Anh quên nói với em rằng, khi đó em là người đặc biệt đối với anh, duy nhất một mình em.

Ở bên cạnh em, anh thấy từng giờ từng phút như trôi chậm lại.

Những bóng ma đuổi theo sát phía sau, không ngừng giục giã anh cũng dần chậm lại.

Trong một khoảng thời gian rất dài, mối liên hệ giữa anh với thế giới này chỉ có thể hình dung bằng một câu “ngàn cân treo sợi tóc”, anh như một hạt cát trơ trọi giữa sa mạc, một vị khách chẳng may lỡ đường, không chút nào luyến tiếc cuộc sống nữa.

Nhưng kể từ khi gặp lại em, anh bỗng có chút luyến tiếc thế giới này, có lẽ bởi vì có em trên đời này.

Ông chủ của siêu thị A Thúy trên hòn đảo đánh cá kia đã hiểu nhầm rằng anh định tự tử, nhưng anh sẽ không làm thế. Vì lời "tạm biệt" nào cũng không phải là "tạm biệt” thực sự, nếu không phải là được nói cùng em.

Hãy tha thứ cho anh vì đã nói sẽ chờ em, nhưng lại không kìm chế được mà ở đây viết những lời bày tỏ nỗi lòng, như thể anh đang tranh thủ có được sự đồng cảm của em. Xin em hãy tin rằng, anh tuyệt đối không có ý này.

Anh còn quên nói với em rằng, anh thích em.

Nếu tình yêu thật sự gắn liền với đau khổ, thì anh muốn đính chính lại một chút. Anh dành cho em, không chỉ đơn giản là niềm yêu thích.

Tưởng tượng phải đến tối nay mới có thể gặp được em, anh đã ước mình có thể ngay lập tức chìm vào giấc ngủ, ngủ đi rồi, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua không quá đỗi khó khăn....

Anh không thể chờ đến buổi tối, anh rất muốn gặp em, có lẽ bởi vì trời mưa thật buồn.

Anh và tiếng mưa rơi đều sẽ ở bên em, cầu nguyện cho em say giấc nồng.

Anh muốn gửi cho em một bức thư vào sớm mai.

Nếu có thể, anh thật muốn nhìn thấy em khi em vừa thức dậy.

Yến Tư Thời.

Sáng sớm, ngày 3 tháng 10.”

——————

Hình như đây không đơn giản là một bức thư, mà là có ai đó đã mang đến cho cô một mảnh mưa gió đêm qua.

Hạ Ly vội vàng đọc lướt qua, sau đó lại quay ra đọc từng câu một từ đầu, nhìn đến đoạn cuối, liền gấp tờ giấy viết thư theo nếp gấp ban đầu, nhét lại vào phong bì, nhanh chóng trở về phòng tìm điện thoại di động.

Cô bấm số gọi điện thoại trực tiếp, chỉ sau một tiếng "bíp" đã có người nhấc máy.

“Alo….” Cô khó kiềm chế được cảm xúc, giọng nói run run: “Anh đang ở đâu, ở nhà sao?”

“Ở gần đây thôi.” Giọng nói trong điện thoại hơi khàn.

“Xin lỗi, bây giờ em mới tỉnh. Anh gửi định vị cho em đi, em thay xong quần áo sẽ đến tìm anh....”

“Không cần gấp. Anh đỗ xe dưới sảnh chờ em.”

“Được….anh chờ em nhé.”

Hạ Ly cúp điện thoại, cởi bộ đồ ngủ mà Lâm Thanh Hiểu cho cô mượn, thay lại bộ đồ cô đã mặc ngày hôm qua.

Cô mở cửa phòng, Lâm Thanh Hiểu có lẽ đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô nên hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì….mình đi gặp Yến Tư Thời một lát.”

“Cậu ấy nói gì trong thư sao?”

Hạ Ly lắc đầu: “Hiểu Hiểu, khi nào mình quay lại sẽ nói với cậu sau.”

Cô đi giày, mở cửa, cứ như vậy chạy xuống dưới tầng, Lâm Thanh Hiểu ở phía sau kêu lớn: “Cầm ô đi!”

Cô không có thời gian để quay lại.

Cô chạy thật nhanh ra khỏi cửa, những giọt mưa tí tách rơi xuống làm ướt tóc cô.

Lúc đi ra cổng, cô nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen đậu ở phía bên kia đường, cô không chắc có phải xe anh hay không, bởi vì tối qua cô đã quên không ghi nhớ biển số xe.

Đúng lúc này, chiếc xe nháy đèn hai lần.

Cô lập tức chạy qua đường.

Cô vừa mở cửa xe ra, Yến Tư Thời đã lấy áo vest khoác lên vai cô, sau đó lau nước trên tóc cô: “Sao em ra ngoài mà không đem theo ô....”

“Anh nghe em nói....” Hạ Ly nắm lấy tay anh, thở hổn hển, có chút vội vàng nói: “Anh nghe em nói, tối nay đáng lẽ em định cùng anh thương lượng một chuyện, nhưng bây giờ em phải nói luôn cho anh biết.”

“Em nói đi.” Yến Tư Thời tạm thời dừng lại.

“Có một công ty ở Tân Thành chuyên sản xuất máy bay không người lái, họ đã gửi lời đề nghị em đi làm vào năm sau. Em cũng rất hài lòng với hợp đồng hàng năm cho vị trí tương tự như trưởng nhóm. Em ở công ty hiện tại cũng đã được hai năm rồi mà không được như vậy. Em nói em sẽ suy nghĩ, nhưng thật ra em đã tính sẽ chấp nhận rồi....Làm sao bây giờ, Yến Tư Thời, anh nói cho em biết phải làm sao bây giờ.”

“Tất nhiên là em nên đồng ý rồi.”

Hạ Ly nhanh chóng trả lời: “Nhưng em thật sự không muốn yêu xa.”

Yến Tư Thời sửng sốt, vì anh đã hiểu những lời cô vừa nói.

Anh suy nghĩ chưa đầy ba giây liền nói: “Em cứ đồng ý với họ. Chuyện còn lại, anh sẽ giải quyết.”

Hạ Ly thậm chí không chú ý đến rằng anh nói là “giải quyết” thay vì “khắc phục”, ý nghĩa của hai từ này khác nhau như trời với đất.

Cô ngước mắt nhìn anh: “Anh nói thật sao?”

Kể từ khi hai người vô tình hội ngộ trong cửa hàng tiện lợi vào đêm khuya đó, cô luôn yêu cầu bản thân mình phải bình tĩnh và lý trí, bởi cô biết rất rõ, một khi chìm đắm vào, cô sẽ rơi vào sự "bị động" rất lớn.

Cuộc đời ở tuổi hai mươi lăm còn có thể thử thách và rồi mắc sai lầm, nhưng điều duy nhất cô không muốn chính là lấy Yến Tư Thời ra để thử thách và sai lầm.

Lúc này đây, cô quyết định để con người hai mươi lăm tuổi sang một bên.

Để cô gái mười sáu tuổi Hạ Ly tự mình đưa ra quyết định cuối cùng.

Cô sẽ lắng nghe bản thân, cô nói thế nào thì sẽ làm như vậy.

Hạ Ly của tuổi mười sáu làm sao nỡ để Yến Tư Thời chờ đợi.

Cô sẽ vĩnh viễn không màng tất cả mà lao về phía anh.

Cô sẽ luôn chạy đến bên anh, dù là trong tuyệt vọng đi chăng nữa.

“Anh hứa.” Yến Tư Thời nói.

Anh nói anh sẽ giải quyết, và cô sẽ tin anh.

“Được....” Hạ Ly thở dài.

Cô không nói gì nữa, cũng không biết phải nói gì lúc này.

Cô nhìn Yến Tư Thời, hy vọng rằng anh ấy sẽ nói gì đó.

Cô còn đang suy nghĩ về lá thư kia, cảm xúc dâng trào trong l*иg ngực, cổ họng cô như nghẹn lại.

Nếu tình yêu thật sự gắn liền với đau khổ, thì anh muốn đính chính lại một chút. Anh dành cho em, không chỉ đơn giản là niềm yêu thích.

Tay Hạ Ly rất ấm áp, nhưng cô vẫn cứ muốn nắm chặt lấy tay anh.

Mái tóc nhuốm chút mưa bụi, hơi ẩm ướt, đôi mắt ngấn nước đang lẳng lặng nhìn anh, khiến anh không nói nên lời.

Không khí xung quanh dường như đang nóng lên, trở nên loãng hơn.

Càng ngày càng khó thở.

Hạ Ly chỉ cảm thấy trái tim dường như có chút thiếu oxi, giống như bị châm lửa nổ lách tách, co thắt lại đến có chút đau nhói.

Cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Yến Tư Thời.

Trong đôi mắt luôn luôn lạnh lùng như vậy, lúc này lại ẩn chứa một tia âm trầm và hơi nóng bỏng.

Mọi âm thanh dường như đều biến mất, chỉ còn lại tiếng thở của cả hai.

Lúc lên lúc xuống, giống như sương mù quanh quẩn trong thung lũng vắng vẻ.

Cổ họng cô nghẹn lại, tim cô như ngừng đập.

Trước khi sắp nghẹn thở, anh vươn tay ra, ấn lấy gáy cô, khàn giọng hỏi: “Anh có thể....”

Cô không nói gì, bàn tay đang nắm lấy tay anh hơi nhích về phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, sau đó hơi ngẩng mặt lên, đôi mi run rẩy nhắm lại.

Chiếc áo choàng khoác trên vai cô rơi xuống.

Bàn tay anh ấn sau gáy cô hơi dùng lực, mang theo gió tuyết năm nào, cúi người về phía cô.

Anh nuốt lấy hơi thở tiếp theo của cô.

Kính xe bị nhòe mờ, bên ngoài cửa sổ vẫn mưa gió bão bùng.

Thế giới như bị lật úp trong mưa.

Mọi thứ như bị thiêu đốt.