Chương 50: Là bạn trai của con

Đôi môi lúc đầu hơi lạnh, giật nhẹ, giống như bị điều khiển bởi thứ tình cảm đã kìm nén bấy lâu trong lòng, cùng với bản năng khao khát khám phá đối phương.

Nụ hôn này nhẹ nhàng nhưng cũng không kém nồng nhiệt.

Yến Tư Thời cảm nhận được sự mát lạnh của kem đánh răng vị chanh bạc hà, anh không ngừng nghĩ đến mùa hè năm đó, nhớ đến chai nước chanh đông lạnh đó.

Anh miễn cưỡng buông ra khi cô không thể thở nổi, tay đập nhẹ vào ngực anh, anh mới dừng lại.

Cô áp trán vào ngực anh, cố gắng bình ổn lại hơi thở, anh cúi đầu nhẹ nhàng hít ngửi mùi hương từ làn da của cô, mái tóc của cô toả ra hương thơm mát lành, giống như vườn táo dưới cơn mưa.

Hai người rất lâu đều không nói gì.

Trong không gian vang lên tiếng tim đập, Hạ Ly ngẩng đầu.

Giờ phút này, Yến Tư Thời cũng cúi đầu.

Cả hai nhìn nhau, muốn nói gì đó nhưng lại quên hết.

Hai người không cầm lòng được nữa mà tiếp tục đến gần nhau.

Đó là một nụ hôn dài, dường như thời gian kéo dài mãi mãi, sau cùng bọn họ mới tách ra.

Hạ Ly vẫn dùng ngón tay nắm chặt lấy vạt áo anh, trong đôi mắt nhuốm chút sương mù mờ mịt: “....Cả đêm qua anh không ngủ chút nào sao?”

Yến Tư Thời nhìn vào đôi mắt cô, kiềm chế bản thân để không hôn cô lần nữa: “Trời gần sáng anh mới ngủ được tầm một tiếng.”

“Anh không mệt sao?”

“Nhìn thấy em thì không thấy mệt nữa.”

Hạ Ly cảm thấy trong lòng mình dường như có tiếng mưa tí tách rơi, đó là cơn mưa đêm qua anh đã phải chịu đựng một mình, làm trái tim cô mềm nhũn: “.....Anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Cô nhìn đồng hồ: “Hôm nay anh có kế hoạch gì không?”

“Tối nay anh ăn cơm với ông bà ngoại.”

“Vậy bây giờ anh trở về ngủ tiếp đi, được không?”

Yến Tư Thời nhìn cô, luyến tiếc nói: “Em biết anh không thể ngủ được mà.”

Nhưng anh đã thức gần như cả đêm, dưới mắt cũng xuất hiện quầng thâm xanh tím. Cô thừa nhận rằng Yến Tư Thời trông hơi mệt mỏi và lười biếng như thế này, ở một khía cạnh khác, trông thật quyến rũ, nhưng cô không thể để anh tùy hứng.

“Anh chờ em một lát, em gửi tin nhắn đã.” Cô nói.

Tin nhắn được gửi cho Lâm Thanh Hiểu, cô hỏi cô ấy có cần giúp đỡ gì trong ngày hôm nay không.

Lâm Thanh Hiểu nói không cần, cô ấy và Nhϊếp Sở Hàng hôm nay sẽ đi đón các bạn cùng lớp hồi đại học và giúp họ sắp xếp chỗ ở.

Hạ Ly đặt điện thoại xuống, nhìn Yến Tư Thời: “Em đưa anh về nghỉ ngơi nhé?”

Yến Tư Thời đồng ý.

Hạ Ly bảo Yến Tư Thời đợi một lát, sau đó cô đi lên lầu, vào nhà Lâm Thanh Hiểu, cầm lấy chiếc túi xách và chạy ra xe.

“Muốn em lái thay không?”

“Không cần đâu.” Yến Tư Thời nói: “Cũng không xa lắm.”

Ngôi biệt thự vào ngày mưa toát lên vẻ cô đơn trống rỗng.

Lúc Hạ Ly bước vào thì không ngừng suy nghĩ, tối hôm qua Yến Tư Thời ở một nơi tĩnh lặng như tờ thế này đã cảm thấy như thế nào.

Cô tự nhiên đi thẳng vào phòng ngủ của Yến Tư Thời hôm qua.

Yến Tư Thời đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô nhẹ nhàng kéo đi, giải thích rằng hôm qua anh vừa mới trở về, nơi này lại vừa mới tổ chức tiệc tùng, quản gia còn không có thời gian dọn dẹp xong xuôi.

Căn phòng ngày hôm qua thực ra là phòng dành cho khách, bình thường anh sẽ ở trên lầu.

Anh kéo tay cô lên tầng.

Cả hai đi lên tầng hai, bước qua một hành lang dài lát sàn gỗ màu nâu, dừng chân ở cửa phòng cuối cùng.

Yến Tư Thời đẩy cửa ra, một phòng ngủ rất lớn xuất hiện trước mắt cô.

Cô nhìn thoáng qua, có hai cửa sổ lớn, lớp song cửa sổ chia thành sáu tấm, bên ngoài cửa kính, cây cối bị mưa dầm thấm nước có màu xanh sẫm đến mức gần như đen kịt.

Căn phòng mang phong cách cổ điển, nhưng vì được thiết kế cách đây hơn mười năm nên có cảm giác hơi lỗi thời. Nhưng nội thất bằng gỗ có chất lượng rất tốt, trong không khí có mùi thơm trầm ấm.

Trong phòng có hai cánh cửa, cô đoán chắc một cái là nhà vệ sinh, còn cái kia thì không biết, có lẽ là tủ quần áo.

Bên cạnh cửa sổ kê một chiếc bàn làm bằng gỗ anh đào, mặt bàn sạch sẽ, trên bàn có một chiếc đèn pha lê, một tờ giấy viết thư và một cây bút.

Liệu có phải tối hôm qua anh đã ngồi đây viết thư cho cô?

Nghĩ đến đây là nơi Yến Tư Thời đã ở lúc còn học trung học, Hạ Ly thấy hơi xúc động.

Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể: “Anh mau nghỉ ngơi đi.”

Yến Tư Thời gật đầu, anh đi về phía cánh cửa ở cuối giường.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Hạ Ly nhìn vào bên trong và xác nhận đó là phòng tắm.

Cô nghĩ Yến Tư Thời muốn đi tắm trước, đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cô nhìn xung quanh rồi đi đến trước bàn, kéo ghế ngồi xuống.

Quả nhiên là giấy viết thư của Minh trung, khi ngón tay cô chạm vào, trên đó vẫn còn in hằn dấu vết của nét chữ bức thư tối hôm qua.

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân của Yến Tư Thời đến gần, và khi cô quay đầu lại, một chiếc khăn khô rơi xuống trùm lên đầu cô.

Hạ Ly cười, cầm lấy khăn tắm: “Tóc em sắp khô rồi.”

Yến Tư Thời ngồi xuống cuối giường , cô lấy khăn lau tóc, sau đó quay đầu nhìn thúc giục anh: “Anh mau ngủ đi.”

Yến Tư Thời gật đầu, ngay lúc cô đặt chiếc khăn tắm lên lưng ghế, anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi ghế lại gần anh.

Đầu gối cô áp vào thành giường, nửa người của cô bị anh ôm, bàn tay ấn nhẹ vào sau eo cô.

Anh thì thầm: “Ở bên anh.”

Hiếm khi anh cầu xin điều gì.

Hạ Ly nói: “...Được.”

Cả hai cùng nằm xuống.

Yến Tư Thời ôm Hạ Ly nằm trong vòng tay, cô ngửi được hương thơm tinh khiết giống như băng tuyết trên ngọn cây ở người anh, luôn có cảm giác giống như có sét đánh nhưng không gây tiếng động.

Rõ ràng không có gì cả, nhưng tim cô đập rất nhanh.

Như thể cô đang nằm mơ vậy.

Cô khẽ thì thầm, sợ quấy rầy anh: “Hôm qua anh nói hồi cấp ba anh ở đây.”

Yến Tư Thời nói: “Thỉnh thoảng anh sống ở đây. Phần lớn thời gian anh đều ở nhà ông bà ngoại.”

“Khi nào vậy? Vào những hôm đêm không về ngủ sao?”

Cô chỉ đang nói đùa, nhưng lại cảm thấy không gian dường như im lặng trong giây lát.

Khi cô sắp sửa ngẩng đầu lên thì nghe thấy Yến Tư Thời nói: “ Là lúc mẹ anh không được khỏe, không muốn nhìn thấy anh.”

Tiếng mưa rơi đập lộp bộp vào cửa kính, giọng nói của Yến Tư Thời nghe thật bình tĩnh.

Hạ Ly trong giây lát bỗng ngẩn ngơ.

Giọng nói và cảm xúc của Yến Tư Thời bình tĩnh đến lạ thường, anh hỏi cô có nhớ lần anh đã ngủ quên trong KTV lúc cấp ba không.

Hạ Ly gật đầu: “Em nhớ chứ. Hôm đó là sinh nhật của Nhϊếp Sở Hàng.”

“Chính là hôm đó.”

Hoắc Thanh Nghi không muốn nhìn thấy anh, anh cũng không muốn một mình đến căn biệt thự trống trải này. Ban đầu anh không tính đến KTV, nhưng sau đó đã thay đổi ý định. Tâm trạng anh không tốt, có đến cũng không muốn tham gia, chỉ nằm ở trong góc nghe nhạc rồi ngủ.

Vừa nói, Yến Tư Thời vừa nắm lấy tay cô nâng lên.

Cô không biết tại sao, thấy anh cụp mắt xuống, cầm ngón tay cô sờ sống mũi và hốc mắt: “Anh và bố anh rất giống nhau. Bà ấy nói anh càng lớn lên càng giống ông ấy. Có đôi khi bà ấy sẽ nhận nhầm anh thành bố, không cho anh xuất hiện trước mắt bà ấy…”

Hạ Ly nghe hiểu những lời này của Yến Tư Thời, dì ấy không phải “bị bệnh” thông thường, hay nói đúng hơn là không phải bệnh với ý nghĩa bình thường.

Ngón tay khẽ chạm đến sự cứng cỏi trong anh, giống như đυ.ng vào ngọn lửa.

Giọng điệu bình tĩnh lãnh đạm của Yến Tư Thời khiến cô cảm thấy như một con dao mỏng cắt qua trái tim mình, đột nhiên thấy đau đớn nên muốn rút tay ra.

Nhưng cô đã kìm lại và nói nhỏ: “...Em không biết bố anh, cũng chưa từng gặp ông ấy. Nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt này, trong lòng em đã nhận định đây chính là Yến Tư Thời.”

Yến Tư Thời không nói gì, bởi vì cô đột nhiên ngẩng đầu, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, lời nói nhẹ nhàng như sương mù thoảng qua: “Chính là ngày hôm đó, em đã trộm nhớ danh sách bài hát trong iPod của anh. Hôm đó còn có tuyết rơi, anh nhớ không? Anh nói tuyết ở Bắc Thành rất đẹp. Vì có anh, nên sau khi tốt nghiệp em mới đến Bắc Thành. Em không thích Bắc Thành, nhưng em thích anh....anh là người đặc biệt và duy nhất....”

Cô còn chưa nói xong, đầu đã bị ghì chặt, anh nghiêng đầu, hôn cô thật sâu.

Hô hấp của Hạ Ly có chút ngưng trệ, không phát ra được âm thanh.

Ngọn lửa lúc còn ở trong xe tạm thời bị dập tắt, bây giờ giống như chưa kịp tắt hết đã bùng lên, ánh lửa càng thêm lớn. Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng tách mở hàm răng của cô, cô cũng không kìm chế được mà chủ động đáp lại.

Cô dần dần cảm thấy khó chống đỡ.

Hai người rõ ràng có xuất phát điểm giống nhau, tại sao anh lại tiến bộ nhanh như vậy, thiên tài chính là có thể dễ dàng vượt qua người khác ở mọi mặt sao?

Hơi thở của Hạ Ly dần trở nên gấp gáp, suy nghĩ và lý trí của cô dần chìm vào vũng lầy, cam tâm tình nguyện ngã xuống.

Hóa ra đây là cách mà Yến Tư Thời yêu.

Khi mọi thứ đang có xu hướng tiến vào vùng nguy hiểm, Yến Tư Thời lập tức dừng lại.

Anh nghiêng đầu, chống cằm lên vai cô, khàn giọng nói: “....Anh xin lỗi, anh có hơi mất kiểm soát.”

Hạ Ly mở mắt, hơi thở có chút gấp gáp, cô nhìn anh một lúc rồi cười nói: “Nếu anh không nghỉ ngơi thì em sẽ mất kiểm soát đó, anh đã thấy em tức giận rồi.”

Yến Tư Thời khẽ cười.

Sau đó, không gian chìm vào lặng im.

Yến Tư Thời vẫn ôm cô, thật lòng cô không cảm thấy tư thế này thoải mái tí nào, nhưng Yến Tư Thời rất nhanh đã ngủ thϊếp đi, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề hơn.

Cô không muốn lén bò dậy trong lúc anh đang ngủ, bởi vì cô đã đồng ý sẽ ở bên anh.

Cô lật người, cầm điện thoại, nhấp vào một phần mềm đọc sách nào đó, mở một cuốn sách đã được thêm vào giá sách từ lâu nhưng không có thời gian để đọc.

Khi Yến Tư Thời tỉnh dậy, anh không biết đã là lúc nào, trời bên ngoài đã tối, cánh tay anh đang ôm lấy một cô gái, người mà anh đã suy nghĩ ngày đêm.

Anh mất vài giây để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ.

Anh vừa định kiểm tra xem Hạ Ly đã ngủ chưa, bỗng thấy cô nói: “Anh tỉnh rồi.”

Cô xoay người lại.

Yến Tư Thời nói “ừ”, hỏi cô mấy giờ rồi.

“Ba giờ chiều.”

“Sao không gọi anh dậy ăn trưa, em không đói sao?”

“Hình như em cũng không đói lắm.”

Trong ánh chiều tà lờ mờ, dù cô có gọi anh tỉnh dậy thì anh cũng muốn im lặng giống như vẫn đang ngủ thϊếp đi.

Không gian yên tĩnh đến mức anh không muốn tạo ra âm thanh nào làm phá vỡ.

Yến Tư Thời chỉ cảm thấy trái tim mình chưa bao giờ bình yên như vậy, giống như có một món quà được ban cho anh.

Anh lặng lẽ ôm cô một lúc trước khi ngồi dậy.

Sau đó Yến Tư Thời đi vào phòng rửa mặt mũi sạch sẽ.

Hạ Ly nghe thấy tiếng mưa đã ngừng, cô đi tới mở hé cửa sổ, một làn gió trong lành thổi vào, cô vươn tay ra một lúc để chắc chắn rằng trời đã tạnh.

Hai người ra ngoài ăn cơm, Yến Tư Thời lái xe đưa Hạ Ly về nhà, buổi tối anh định đến chỗ Hoắc Tế Trung ăn tối.

Trời mưa to, đường xấu hơn bình thường nên xe cũng chạy chậm hơn một chút.

Nửa tiếng sau, xe đã đến dưới tầng nhà Hạ Ly.

Nhà cô không nằm trong một khu khép kín, mà nằm liền kề với một dãy nhà không trên trục đường chính.

Hạ Ly tháo dây đai an toàn, Yến Tư Thời buông tay khỏi vô lăng, nắm lấy tay cô.

Anh hơi nắm chặt tay lại, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa mu bàn tay cô.

Rõ ràng biểu hiện của anh rất thờ ơ, nhưng lại có một nỗi nhớ nhung không nói thành lời trong hành động của anh.

Trong lòng Hạ Ly mềm nhũn đến tan chảy.

Yến Tư Thời nhìn cô: “Tối nay anh đến đón em.”

Sau khi Hạ Ly ăn tối, cô lấy quần áo phù dâu và đến chỗ của Lâm Thanh Hiểu—— sáng mai đón dâu, cô dâu và phù dâu phải dậy sớm để trang điểm, ở lại chỗ cô dâu sẽ thuận tiện hơn.

Hạ Ly cười: “May là Sở Thành nhỏ, anh đưa em đi tới đi lui cũng không sợ bị trễ thời gian.”

Yến Tư Thời ấn nút tháo dây an toàn cho cô: “Em lên nhà đi. Buổi tối gặp lại.”

Hạ Ly gật đầu, trong lòng bỗng cảm thấy không nỡ rời đi.

Cô không nghĩ bản thân sẽ dính người đến mức này.

Cuối cùng, cô duỗi tay ra mở cửa xe.

Lúc cô xuống xe, đóng cửa lại, bỗng nghe “cạch” một tiếng, cửa sắt tầng dưới mở ra, Khương Hồng mang theo một chiếc túi tái chế để đi mua đồ ăn.

Nhìn thấy Hạ Ly, Khương Hồng nói: “Đã về rồi.”

Sau đó, bà ấy liếc nhìn ghế lái của chiếc xe và cười hỏi: “Ly Ly, bạn của con sao?”

Hạ Ly chỉ cảm thấy từ sáng đến giờ, mọi thứ dường như đều tăng tốc, cô rất muốn cười, rất muốn nói với Yến Tư Thời, không ngờ rằng nhanh vậy anh đã phải đi gặp bậc trưởng bối trong nhà rồi.

Hạ Ly mỉm cười, bình tĩnh nói: “Là bạn trai của con.”