Chương 17

Đường Đường ngồi co lại trên một chiếc ghế, cô ấy không hề ra ngoài, tập trung vào màn hình máy tính.

Hạ Lan Quyết mờ mịt nhìn lướt qua cảnh tượng đẫm máu, cô liên tục lùi lại phía sau, rút khỏi phòng, hoàn hồn, sau lại quay trở về.

Vì vậy, trách không được cô lại cảm thấy cậu là lạ.

Ngoại hình của cậu rất đẹp và gọn gàng, nhưng giọng nói lại hỗn loạn chưa hoàn thiện, có cảm giác không hài hoà.

Bởi vì cậu không nghe rõ, không nói rõ, cho nên sẽ có những hành động đó, sẽ ngồi ở hàng đầu tiên.

Vì vậy, cô đã chú ý đến cậu trong một thời gian dài.

Hạ Lan Quyết hơi u sầu.

"Tại sao cậu lại về trễ vậy?" Đường Đường hỏi cô, "Cậu đi lâu quá."

"Tớ vừa gặp bạn cùng bàn ở bên ngoài và nói chuyện với cậu ấy một vài câu."

"Cái người đẹp nhưng lạnh như băng, tâm tịnh như tuyết kia?" Đường Đường vừa ăn vừa cười hỏi, "Cậu ấy chịu nói chuyện với cậu sao?"

Hạ Lan Quyết cảm thấy rằng hai tính từ này hiện tại nghe rất chói tai.

"Không phải... hóa ra tai cậu ấy gặp vấn đề. Cậu ấy không thể nghe rõ người khác nói chuyện, và phải đeo máy trợ thính trên tai."

"Vậy sao, không phải cậu ấy sẽ gặp nhiều rắc rối trong lớp sao?"

Hạ Lan Quyết thở dài và không nói nhiều.

Khi về tới nhà, cô đã kiểm tra một số thông tin trên mạng.

Hạ Lan Quyết nhớ lại rằng trước đây có một người hàng xóm, là một ông cụ sáu mươi tuổi, trên tai đeo một chiếc máy trợ thính nhỏ màu đen. Mỗi lần nói chuyện với người khác, ông cụ luôn gào cổ họng lên và nói: "Hả, ngươi nói gì? Tôi không thể nghe rõ. "

Về sau, mọi người đều thấy chán khi nói chuyện với ông ấy, nên ông cũng không nói nữa, suốt ngày tự lẩm bẩm một mình.

Triệu Linh thấy cô trở về còn chơi máy tính, bà đuổi cô đi tắm rửa rồi đọc cuốn sách: "Vui chơi cả một ngày rồi, sao bây giờ con còn lên mạng. Khai giảng rồi, giữ mình, sau này không được lêu lỏng ở bên ngoài lâu như vậy"

Sau một vài ngày điều chỉnh chỗ ngồi, bầu không khí của lớp học đã thay đổi rõ rệt, chỉ có vài bàn của con gái xen lẫn trong đám con trai, như sao chắp trăng.

Lớp học đã đánh đập và gây rắc rối, và họ quen thuộc với nhau.

Của hiếm mới quý, chỉ có mấy mống nữ sinh như vậy, còn có thêm một Phương Thuần trong lớp, các giáo viên đều yêu quý vô cùng.

Liêu Mẫn Chi và Hạ Lan Quyết đều là học sinh ngoại trú, mỗi sáng Hạ Lan Quyết sau khi chạy vào lớp học, cậu đã ngồi yên ngay ngắn trên ghế của mình, buổi tối sau tiết tự học Hạ Lan Quyết thu dọn đồ đạc rời đi, cậu vẫn mang dáng vẻ không chút hoang mang.

Khi Hạ Lan Quyết nói chuyện cùng cậu, sẽ có thói quen chú ý đến máy trợ thính trên tai cậu trước,cả hai tai đều đeo, màu đen, có tóc che phủ, không dễ thấy.

Cô mỉm cười với Liêu Mẫn Chi và hét lên "Chào buổi sáng".

Sắc mặt Liêu Mẫn Chi nhu hoà và gật đầu với cô.

Cậu đọc sách buổi sáng không thành tiếng, không nghe được âm thanh trong lớp, tất nhiên sẽ không trò chuyện với mọi người xung quanh, cũng chưa bao giờ chủ động tìm Hạ Lan Quyết nói chuyện. Cậu có thói quen cúi sát đầu, hệt như đang hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.