Chương 29

【 hai cậu nói chuyện gì vậy? 】

Điện thoại trong túi quần Liêu Mẫn Chi rung rung, cậu lấy ra nhìn, vô cảm trả lời.

【 Cậu ấy hỏi chúng ta có phải bạn tốt không. 】

Cố Siêu phiền não xoa mặt.



Lịch trực nhật được sắp xếp luân phiên theo chỗ ngồi, đã đến lượt của Hạ Lan Quyết và Liêu Mẫn Chi, hôm nay Hạ Lan Quyết đi tới trường sớm hơn hai mươi phút.

Buổi tự học sớm của các học sinh ở ký túc xá đã kết thúc, mọi người đều đi đến căn tin ăn sáng, trong lớp có mấy con sâu ngủ nằm bò.

Ba lô của Liêu Mẫn Chi đã ở chỗ của cậu, nhưng người thì không thấy đâu, bảng đen đã được lau sạch sẽ, mặt sàn đã khô được một nửa, cây lau nhà vừa được giặt sạch nên ướt nhẹp, Hạ Lan Quyết đi một vòng, không nhìn thấy thùng rác, hỏi một bạn học: "Cậu thấy Liêu Mẫn Chi đâu không?”

"Cậu ấy đi đổ rác rồi, nãy tôi thấy cậu ấy đang quét lớp.”

Thùng rác của phòng học là một cái thùng một xanh lam bự, một người xách có chút quá sức.

Bãi rác nằm ở bãi đất trống phía sau khu dạy học, Hạ Lan Quyết chạy lạch bạch đi tìm người, bãi đổ rác không một bóng người, vẫn chưa tìm thấy Liêu Mẫn Chi, nghe thấy cách đó không xa có tiếng nước ào ào, vòng qua liền thấy, Liêu Mẫn Chi đang đứng ở góc tường, mở vòi nước súc rửa thùng rác.

“Xin lỗi, tớ đến trễ.”

Cậu đưa lưng về phía cô.

Hạ Lan Quyết nhón mũi chân, vỗ vỗ bả vai của cậu.

Cậu quay đầu, thấy là cô, ánh mắt sáng một chút: "Chào buổi sáng.”

"Chào buổi sáng.” Hạ Lan Quyết đạp lên vũng nước đi qua, “Xin lỗi nha, tớ đến trễ.”

“Không sao.”

Cô xách thùng rác giùm cậu, Liêu Mẫn Chi không cho: “Cái này dơ, cậu về lớp trước đi, tôi xong rồi.”

“Như vậy sao được.” Hạ Lan Quyết không chịu, “Chúng ta về chung.”

Cậu cúi đầu rửa thùng rác, nói chuyện chậm rì rì: "Thường ngày cậu giúp đỡ tôi rất nhiều, cái này để lại cho tôi là được rồi.”

"Cái đó không giống nhau.” Hạ Lan Quyết ngồi xổm bên cạnh cậu, giúp cậu đỡ thùng nước, "Tôi cũng có làm cái gì nhiều đâu.”

“Thùng này rất nhẹ.”

Cô cười hề hề: “Vừa hay, một mình tôi ầm về là được rồi, cho cậu nghỉ ngơi một chút.”

Liêu Mẫn Chi không nói lại cô, đành câm miệng.

Hai người hai tay cùng nhau cầm thùng rác, lắc lư đi về khu dạy học.

“Chúng ta đi bên này được không, vòng qua rừng cây này, tuy hơi xa, nhưng trong rừng có rất nhiều hoa Sơn Chi, rất thơm, ngửi thôi đã thấy sảng khoái tinh thần.”

Liêu Mẫn Chi không ý kiến.

Không khí trong rừng cây quả thật rất thơm, trong rừng có đường đá, và những con đường ngoằn ngoèo dẫn tới những nơi vắng vẻ, mỗi ngày Hạ Lan Quyết và Đường Đường đều phải bớt chút thời giờ xuống đây tản bộ, kể nhau nghe những câu chuyện trong lớp của từng người.

Đi được một nửa, Hạ Lan Quyết đột nhiên dừng bước, nhướng mày, kéo kéo tay áo đồng phục của Liêu Mẫn Chi.