Chương 30

Trong rừng loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện, có vẻ vô cùng ái muội.

“Có người.” Cô dùng khẩu hình, nhớ tới cậu không thể nghe thấy, vươn ngón tay đặt lên miệng "suỵt" một tiếng.

Cô dẫn theo cậu rón ra rón rén đi tới trước.

Một nam và một nữ đang đứng ở dưới táng cây, đang nói chuyện, trong tay mỗi người thì đang cầm quyển sách tiếng Anh.

Thoạt nhìn thì có vẻ rất bình thường, nhưng Hạ Lan Quyết ở chỗ này rất lâu rồi, radar đặc biệt nhạy bén, ngôn ngữ hình thể của hai người này không giống nhau, bạn nữ dựa lưng vào thân cây phía sau, bạn nam giơ cánh tay bám vào nhánh cây, hai người mặt đối mặt, cơ thể từ từ tiến gần tới đối phương.

Bạn nam giật bím tóc của bạn nữ một chút, bạn nữ cuộn sách lại gõ lên đầu bạn nam, bị bạn nam giữ cổ tay lại, tiếng chửi thanh thúy của bạn nữ vang lên.

Cơ thể hai người dán vào nhau.

Hạ Lan Quyết quay đầu lại, nhìn Liêu Mẫn Chi “Ôi chao” một tiếng, cười mỉm như một bà dì: “Ngọt ngào quá đi.”

Nếu đi tới trước nữa, sẽ quấy rầy đến đôi tình nhân bịt tai trộm chuông này, Hạ Lan Quyết nắm thùng rác, kéo Liêu Mẫn Chi đi vòng lại, hai người lẻn dọc theo con mương ven chân tường của khu dạy học, lén lút trốn đi.

Lần đầu tiên Liêu Mẫn Chi bị người lôi đi trên con đường này.

Hai người đều mang giày vải, cùng kiểu dáng nhưng khác màu, cô màu trắng, cậu màu đen, đế giày đều dính bùn, Hạ Lan Quyết dùng sức nhảy nhảy trên đường đá.

“Bên kia vòi nước tưới hoa, chúng ta lau bùn trên đế giày đi, bằng không khi về lớp, dẫm đầy bùn đất sẽ rất khó coi, tụi mình còn phải dọn.”

"Được.”

Hai người lấy vòi nước mở ra một chút, Hạ Lan Quyết tìm vài chiếc lá rụng mềm, ngồi xổm xuống chậm rãi lau quanh mép giày.

Liêu Mẫn Chi làm theo trình tự.

Hai cái đầu đen ghé sát vào nhau, không cẩn thận đυ.ng một cái, hai người đồng thời tránh đi.

Hạ Lan Quyết ngượng ngùng cười cười, môi mấp máy.

Đôi mắt cậu đen nhánh ánh lên tia sáng dịu dàng, mềm mại và an tĩnh.

“Liêu Mẫn Chi.” Cô giơ một đầu ngón tay lên, chạm nhẹ vào vai cậu, rồi sau đó ôm đầu gối của mình, nhìn cậu, chậm rãi nói, “Chúng ta làm bạn đi, Liêu Mẫn Chi.”

Lông mày và đường nét gương mặt của cô rất tinh xảo, giọng điệu to gan và nhiệt tình, "Tôi rất muốn làm bạn với cậu, chính là loại bạn thân cực kỳ tốt đó.”

Cô nghĩ kỹ rồi.

Không có phương tiện nói chuyện cũng không sao, bọn họ có thể viết giấy, có thể dùng giấy và bút để nói chuyện phiếm.

Cô rất mong chờ có một ngày bọn họ không giấu nhau điều gì, đối xử chân thành, giúp đỡ lẫn nhau.

Ánh mắt Liêu Mẫn Chi ngưng tụ lại, có chút hoảng hốt, nhìn chăm chú gương mặt của cô.

Cậu mặc bộ đồng phục thoải mái thanh tân, mặt mày tươi mát sinh động, giữa môi chứa đựng một nụ cười khẽ, rồi sau đó gật đầu.

"Được.”

Gió đầu thu mang theo chút mát mẻ và ngọt ngào của cỏ cây, trong lòng Hạ Lan Quyết đang vì nụ cười của cậu chiếu rọi mà nhảy bang bang, không tự chủ được cũng trịnh trọng gật đầu theo.