Chương 2

Lúc đó ta rất tức giận, con mẹ nó đánh chó thì cũng phải ngó mặt chủ chứ.

Huống chi, quả dưa của ta vừa ngọt vừa giòn, tốn bao công sức mới trộm được từ ruộng của người khác.

"Ngươi là ai?!!"

Nàng ta lấy trong tay áo ra một xấp tiền, nhìn thẳng vào ta: “Nghe nói ngươi biết hạ cổ?”, Nàng ta hơi nhếch khóe miệng nói: “Ta muốn ngươi giúp ta hạ cổ. Sự việc mà thành, những thứ này đều là của ngươi."

Ta nhìn xấp tiền đó, đủ cho ta mua dưa cả đời.

Ta đá Đại Hoàng đang kéo váy ta ra rồi hét lên: “Được thôi.”

Lúc tiễn nàng ta đi, ta lịch sự dò hỏi một chút: "Xin mạn phép hỏi quý tính đại danh của cô nương?"

Đột nhiên có một bàn tay sờ lên mặt ta, nàng ta trông dịu dàng mà có thể cười một cách đáng sợ như vậy: “Tên ta là… không, phải nói là ta chính là nữ chính, nữ chính có thể làm lại mọi chuyện.”

Nàng ta lại thở dài, lẩm bẩm: “Nhân vật phụ thì biết cái gì?”

Ta đang tự hỏi liệu có phải nàng ta đọc quá nhiều truyện hay không, Nhị Nha ở thôn cách vách thì tự coi mình là tiên nữ hạ phàm, xuống trần gian để thể nghiệm khổ ải, suốt ngày bắt ta làm Mẫu hậu độc ác chuyên đánh đập nàng ta.

Nhân vật phụ, có lẽ ta cần nghiền ngẫm thật kỹ.

Hầu hết các nhân vật phụ trong truyện đều là những người giàu có, quyền lực, ta nhiều nhất chỉ nuôi một chú chó lớn tên Đại Hoàng thôi.

Có điều giao dịch này cũng không lỗ.

Sau khi nữ chính rời đi, ta dốc lòng nghiên cứu cổ thuật, thực ra là ta đang tìm mọi cách để đánh thức cổ trùng đang ngủ say từ lâu mà thôi.

Sau khi thử 56 lần, suýt chút nữa ta đã ném nó vào chảo để xào, thì cuối cùng nó cũng tỉnh dậy.

Ta vui sướиɠ đến mức suýt khóc, đêm đó ta liền mang theo nó đột nhập vào phòng của nhân vật phản diện.

Kết quả là do nhất thời lúng túng, mà ta đã niệm sai cổ ngữ, hạ sai cổ thuật rồi.

Bây giờ còn phải nghe mâu thuẫn tình cảm của hai người họ.

Nhân vật phản diện còn nhéo nhéo ta, bắt ta thu lại cái ánh mắt hóng hớt.

“Đó là giữa ngươi và Thái tử có gian tình.”

"Chuyện đó không liên quan gì tới ta."

Quả không hổ là tuyệt tình cổ, thật đủ tuyệt tình.

Nhưng mà trong đầu ta chợt nảy lên nghi hoặc.

Ta nghe nói những người trúng cổ này đều trở nên vô tình vô dục.

Phản ứng của hắn làm ta cảm thấy: Hay cổ trùng lại đi ngủ nên cổ thuật đã mất đi tác dụng?

Đối với ta, nhân vật phản diện bây giờ giống như uống phải xuân dược vậy?

Hiện tại, hắn đang đeo một chuỗi hạt trong suốt như pha lê vào mắt cá chân của ta.

Hơi thở của hắn phả vào tai ta: “Cổ nữ quả là danh bất hư truyền.”