Chương 3: Cô gái không giữ lời

Hai tay Trương Thiên Quân Vạn Mã ôm ngực, ngồi trước mặt Tiểu Trương Ca và Trương Hải Kỳ, hồi lâu, ông ta mới nói với Trương Hải Kỳ: "Cho nên cô chính là người phụ nữ sư phụ tôi đợi cả đời."

Trương Hải Kỳ dùng cành cây khẩy áo của Trương Thiên Quân Vạn Mã, chiếc áo này sư phụ ông ta từng mặc, nay đã giặt đến mềm nhũng phai màu, Trương Hải Kỳ vẻ mặt oán giận, lẩm bẩm nói: "Vẫn nghèo như vậy."

"Vậy sao bây giờ cô mới tới?" Trương Thiên Quân Vạn Mã cảm thấy cực kỳ ấm ức, cũng không phải vì sư phụ mù quáng đợi cả đời, mà là cái việc đợi người này, trong nháy mắt từ một loại mỹ cảm thê lương, biến thành một việc cực kỳ ngu xuẩn.

"Mẹ nó ai mà nhớ chứ?" Trương Hải Kỳ có chút u oán nhìn quần thể núi đằng xa, "Ây dà phiền muốn chết, nói chuyện chính!"

"Nói chuyện chính cái củ lìn nhà cô! Ông ấy đợi cô đến chết đấy, hoặc là cô chết ở ngoài, không đến được, hoặc cô là thứ phụ nữ rắn rết, con mẹ nó cô đùa cợt ông ấy, hai loại này đều tốt hơn cô đã quên!" tim Trương Thiên Quân Vạn Mã đập dữ dội như sấm, nhưng trên mặt không hề đổi sắc, bởi vì ông ta vẫn nhớ rất rõ lời dạy của sư phụ, ông ta phải nghe lời tuân lệnh người bắn ra tên xuyên mây.

Ba người trầm mặc một lúc, Trương Thiên Quân Vạn Mã thấy biểu cảm của Tiểu Trương Ca và Trương Hải Kỳ cũng có phần xấu hổ, Tiểu Trương Ca tựa vào cây, lưỡi vờn thứ gì đó trong miệng, nhìn Trương Hải Kỳ: "Tôi bảo cô rốt cuộc đã hứa bừa bãi với người ta bao nhiêu chuyện, sau này có thể đừng hứa bậy bạ được không. Người bình thường cuộc đời ai nấy đều rất gian nan, không phải để cô đùa cợt."

"Giữ chữ tín cũng không phải gốc rễ lập thân của tôi." Trương Hải Kỳ châm thuốc lá: "Lại nói do ông ta chết sớm quá, không phải tôi đã về rồi sao?"

"Không đúng." Trương Thiên Quân Vạn Mã nói: "Sư phụ tôi quen cô gái đó lúc hơn 50 tuổi, 116 tuổi mới chết, nếu cô là cô gái đó, cho dù khi đó lúc quen sư phụ là thiếu nữ, bây giờ chắc cũng hơn bảy chục tuổi rồi. Sao cô vẫn còn giống một cô gái, cô lừa tôi."

"Sư phụ anh không nói với anh tôi tu tiên trụ nhan sao?" Trương Hải Kỳ nhìn nhìn Tiểu Trương Ca: "Đây là con trai tôi, không tin anh hỏi nó."

Trương Thiên Quân Vạn Mã nhìn Tiểu Trương Ca, Tiểu Trương Ca chầm chậm nói: "Là nhận nuôi."

Trương Thiên Quân Vạn Mã đột nhiên cảm thấy sư phụ mới là ngốc thật, ông ta lập tức quyết định, làm xong việc, đợi hai người này đi rồi, ông ta sẽ chuồn thẳng. Nơi này cũng sẽ không còn một linh hồn cô độc trông coi cổ quan nữa.

"Ai trong các người bắn tên xuyên mây?" Trương Thiên Quân Vạn Mã hỏi bọn họ: "Tôi chỉ nghe lời người bắn tên."

Tiểu Trương Ca và Trương Hải Kỳ nhìn nhau một cái, hai người đều chỉ chỉ vào mình: "Tôi."

Trương Hải Kỳ liền tức giận: "Sao nói bậy bạ vậy?"

"Tôi nói bậy bạ thế nào, chuyện thế này cô cũng muốn tranh với tôi, làm mẹ cho có chút tình mẹ được không." Tiểu Trương Ca nheo mắt, nói rành rọt từng chữ.

"Được rồi!" Trương Thiên Quân Vạn Mã ngăn bọn họ lại: "Cãi như vậy không có kết quả đâu, tôi nghe anh ta." ông ta chỉ chỉ Tiểu Trương Ca: "Người phụ nữ này không giữ lời, tôi không nghe, anh nói đi, anh muốn làm gì?"

Tiểu Trương Ca lấy bản đồ từ trong túi ra: "Chúng tôi muốn vào hang Tẩy Cốt, chúng tôi cần người dẫn đường và thông thạo."

"Người Hán không vào nơi đó được." Trương Thiên Quân Vạn Mã nói.

"Chúng tôi không lấy thân phận người Hán để vào?" Tiểu Trương Ca nói.

"Vậy các người cũng phải có lý do vào, hang Tẩy Cốt là nơi chuyên dùng rửa xương của của tộc A Chủy, người nơi này cho rằng xương, thịt và da người là ba loại khác nhau, tuổi thọ của thịt ngắn nhất, cho nên con người có thể sống đến số tuổi của thịt, nhưng tuổi thọ của xương và da người dài hơn thịt rất nhiều, mà tuổi thọ của xương là dài nhất, cho nên người chết không tính là chết thật, người chết sau 49 ngày, lớp da mới chết đi, người chết sau ba mươi năm, xương mới chết, tất cả xương cốt đã mục rữa da thịt, đều sẽ đến hang Tẩy Cốt để rửa sạch, cho người thân mang về nhà. Nơi này đối với tộc A Chủy mà nói vô cùng linh thiêng, không phải mục đích rửa xương, thì không vào được."

Ba người trầm mặc một lúc.

Trương Hải Kỳ liền đứng dậy, đột nhiên hỏi Trương Thiên Quân Vạn Mã: "Mộ của sư phụ anh ở đâu?"

"Cô muốn làm gì?"

"Không phải ông ấy muốn gặp tôi sao?"