Chương 5: Bách Nhạc kinh

Một đám người quay về đạo quan, nhìn thấy cỏ dại đầy tường, Trương Thiên Quân Vạn Mã nói với bọn họ, ở trong núi sâu chùa miếu đạo quan thế này có trên ba mươi chỗ, quy mô vô cùng khổng lồ, cho nên đất này được gọi là đồi Bách Tự, sau này một trận cháy rừng thiêu gần hết, hoàn cảnh tôn giáo địa phương mới từ từ suy yếu đi. Sau nữa thổ phỉ thường xuyên chiếm cứ trong những phế tích chùa miếu đạo quan này, ngày thường mặc đạo bào, ông ta cũng xen lẫn trong số đó, nhưng dù sao cũng không tu bổ, sau khi sư phụ chết, nghề thổ phỉ không dễ làm, thổ phỉ trẻ trong núi đều đi lính, thổ phỉ già lần lượt chết già trong núi. Những phế tích này cũng chỉ còn lại mỗi đạo quan này, vẫn có thể miễn cưỡng ở được.

Mà tộc A Chủy là dân tộc có tính khu vực sau khi người Miêu, Dao địa phương hỗn cư, thực ra có bốn đến năm dân tộc hỗn cư, dựa vào núi mà xây trại, có sáu trại lớn, bên ngoài trại có hơn ba ngàn hộ, gọi là Kim Nha động(1), cũng gọi là Bách Nhạc kinh, là nơi duy nhất hỗn cư với người Hán, người ở động này lấy răng vàng làm đẹp, ngày lễ tết sẽ lấy bột vàng bôi lên răng, ra đường tụ hội. Bách Nhạc kinh trước đây có một con sông, một bên thông đến Sơn Tây, một bên trực tiếp nối với Hồng Thủy, là một đường vận chuyển nhỏ trên Trà Mã cổ đạo, cho nên Bách Nhạc kinh vô cùng phát đạt, người đủ mọi ngành nghề đến dịch quán nơi này mỗi ngày nối liền không dứt, nhân số trên thực tế nhiều gấp mấy lần so với ba ngàn hộ. Vừa đến buổi tối, đèn đóm đầy đường, nhìn từ xa giống như một vùng Ngân Hà trong núi. Bởi vì mọi dân tộc đều có, cho nên thờ cúng, trang phục, ăn vặt, nhà tắm đa dạng, rất náo nhiệt.

Núi sâu phía sau thôn Bách Nhạc, người Hán gần như rất khó vào được, chỉ biết bên trong còn có năm trại, ngoại từ Tẩy Cốt động, nơi sâu nhất trong hẻm núi còn có một trại, người khác đến tên cũng không biết, chỉ biết người ở động đó bán ra ngoài một loại nước suối, dường như có tác dụng đặc biệt, đành gọi là Quỷ Thủy động.

Trương Thiên Quân Vạn Mã là người Hán, cũng từng lén lút chui vào trại phía sau thôn Bách Nhạc, chỉ từng vào đến trại thứ hai, từng mua một loại thuốc phiện đặc thù, sau đó nữa ông ta chỉ có vô số truyền thuyết.

Trương Hải Kỳ nhìn đạo quan tấm tắc cảm thán, nói xuất gia thì xuất gia, hà tất đến nơi thế này. Trương Thiên Quân Vạn Mã nói: "Không thể nói như vậy, người xuất gia hít gió uống sương, có khi chiếu lác cũng đủ rồi."

Tối đó, Trương Thiên Quân Vạn Mã đốn củi, nấu nước tắm, xào ba món ăn, mở một vò rượu. Văn phòng tại Tương Tây của Trương gia, cứ thế lần nữa khai trương.

Ăn cơm xong, ba người không nói chuyện nữa. Hẹn ngày mai vào Bách Nhạc kinh.

Nơi tắm rửa ở phía sau nhà bếp, là một bể xây gạch hình vuông, dùng gạch cũ từ các miếu thờ nun đất vàng xây nên, Trương Thiên Quân Vạn Mã dùng phân trâu trong đó, nhưng không nói với Trương Hải Kỳ. Trương Hải Kỳ đóng kín cửa phòng xung quanh, thổi tắt đèn dầu, cả đại điện đều thành một cái bể tắm, đỉnh đại điện lủng một lỗ lớn, ánh trăng từ phía trên chiếu xuống. Thân hình trắng nõn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, đẹp đẽ mịn màng, dưới ánh trăng trắng đến không một tia huyết sắc.

Trương Thiên Quân Vạn Mã ngủ trên xà nhà, có thể nghe thấy tiếng nước, hoàn toàn không ngủ được, trừng mắt nhìn miếng ngói trên đầu mình, đột nhiên ngồi dậy, giở cổ cầm của sư phụ ra, khảy lên loạn xạ, kiến thức cơ bản thì có, chỉ là điệu nhạc không biết là khúc nào.

Tiểu Trương Ca một mình nằm trên ngọn cây hòe khổng lồ bên ngoài, lộ ra nụ cười quỷ dị: "Người xuất gia."

Nói thật, hôm nay gã có vài phần ghen tuông, lúc này chỉ có thể nhìn trăng sáng, đầu lâu của lão đạo sĩ đặt đối diện cái cây của gã, gã nhìn hốc mắt tối đen kia.

"Ông nói xem chúng ta rốt cuộc thích gì ở cô ấy?" Tiểu Trương Ca nghi hoặc hỏi.

Hôm sau trời sáng, nắng noi rất tốt, sương khói trong núi rất nhanh đã tản đi, Thiên Quân Vạn Mã hiển nhiên cả đêm không ngủ ngon, bị Tiểu Trương Ca lôi dậy, ăn bánh ngũ cốc, giảng giải phương vị và vị trí địa lý khác nhau của các trại, Trương Thiên Quân Vạn Mã nhìn Tiểu Trương Ca, nói: "Vấn đề chính là ở đây, người trong trại trước, chỉ có ít người biết làm sao vào được trại sau, khe hẹp trong các núi đường xá lộn xộn, như cái mê cung, chúng ta chỉ trà trộn thì trộn không nổi, chúng ta phải tìm đúng người, để bọn họ dẫn chúng ta đi.

"Tìm ai? Dùng tiền mua chuộc sao?"

Trương Thiên Quân Vạn Mã lắc đầu: "Sợ là nhìn xuất thân của hai vị, ở Bách Nhạc kinh không qua ba bốn ngày sẽ phải về quê, những người này đều là thổ ty và quan lớn, núi quanh đây đều là của bọn họ, tiền e không giải quyết được vấn đề."

Trương Hải Kỳ nhìn Tiểu Trương Ca, đối phương nói với Trương Hải Kỳ: "Nếu tộc trưởng ở trong trại đó, thì chứng minh, có một người Hán đã vào sáu trại lớn, nếu không như thường lệ, tức trong trại chắc chắn xảy ra biến lớn, người Hán vào trung tâm chính trị của tộc A Chủy, e rằng quan hệ giữa thổ ty của sáu trại lớn đã không như chúng ta nghĩ nữa. Nếu tôi đoán không lầm, vào đến Bách Nhạc kinh chúng ta nhất định sẽ cảm giác được gì đó ngay."

Chú thích:

(1) Cái chữ động (峒) này vừa có nghĩa là hang động, vừa được dùng như một đơn vị địa lý, đặt tên đất. Chương trước có dịch là hang Tẩy Cốt vì mình tưởng nó là cái hang thật, nay xem ra là đơn vị rồi :)))