Chương 6: Cổng Bách Nhạc kinh

Sẩm tối ba người vào đến kinh thành Bách Nhạc, nơi nơi là đèn màu, có người bắn pháo dây. Hỏi ra thì là có người rước dâu.

Bách Nhạc kinh xem như bức ảnh thu nhỏ phồn hoa cẩm tú một phương, vừa vào động đã gặp người rước dâu không lạ gì, người Hán rước con gái trong động ra ngoài gọi là nhổ trại, anh em, anh em cột chèo nhà cô gái sẽ ở trên các cây cầu trong động, qua cầu đều đòi một mâm thuốc phiện vàng, loại thuốc phiện này dùng vàng lá gói lại, quay về thêm vào bùn mỡ trắng(1), có thể đổi ra sáu bảy mâm, là thuốc phiện thượng hạng. Bách Nhạc kinh tổng cộng có sáu mươi mấy cây cầu lớn lớn nhỏ nhỏ, người trong trại xua đi các kiểu, ba mươi bốn cây cầu trốn không khỏi, còn phải trang trọng qua ải lớn, nhà cô gái là địa chủ địa phương, tất nhiên chàng rể phải qua hết một lượt tất cả cầu, đối với người Hán ở địa phương mà nói, là một khoản khổng lồ.

Nhưng Bách Nhạc kinh sinh mỹ nữ, con gái trong động có thể gả ra ngoài, đều là sắc vóc vẹn toàn, hơn nữa con gái Bách Nhạc kinh, tài nghệ mỗi tộc đều khác nhau, nhưng gần như ai nấy đều có thể dùng đao. Thương nhân vùng khác làm ăn tốt, trong nhà gần như đều có đàn bà Bách Nhạc kinh, cưỡng ngựa, vác đao bạc, vòng nhạc trong tay vang lên, chàng rể thông thường đều mặc trường sam theo phía sau, cầm bàn tính.

Trương Hải Kỳ vào trong kinh, nhìn thấy các cô gái như vậy, bắt đầu tung tăng, sự chú ý của Tiểu Trương Ca cuối cùng cũng dời khỏi người Trương Hải Kỳ.

Con gái ở đây rất kiêng dè ánh mắt người khác, Tiểu Trương Ca nhìn ai, đối phương cũng trừng lớn mắt nhìn lại, Tiểu Trương Ca càng nhìn càng thấy thú vị.

Mùi pháo hoa, mùi pháo hoa loại khác, củi đốt trong không khí, mùi cơm, dầu dấm của canh cá chua, mùi thuốc pháo của pháo hoa, dầu mỡ tung tóe, trẻ con, người lớn, phục sức lộng lẫy đủ màu, mũ mão bạc. Nơi nơi đều là đèn màu.

Còn có rượu và thuốc phiện.

Tộc trưởng khốn kiếp rất biết sinh sống đây?

Nhớ tới mình đánh cá ở Nam Dương, róc bong bóng cá, nhìn thấy con gái Nam Dương ai nấy râu ria xồm xoàm. Vẫn là Nam Cương tốt, khác một chữ thối cả đũng quần.

Tiểu Trương Ca hồi thần, lại phát hiện Trương Hải Kỳ biến mất.

Quay đầu thì nhìn thấy Trương Hải Kỳ đang chọn đồ bên sạp hàng trang sức bạc, "Cô đang làm gì vậy?" Tiểu Trương Ca liền hỏi, trong lòng đột nhiên cảm thấy có phần vui vẻ, tóm lại đây vẫn là phụ nữ.

"Con gái ở đây không giống nơi khác, suy nghĩ trong lòng đều treo lên mặt, anh nhìn bọn họ đi, muốn gì, nghĩ gì, trong mắt đều có, chắc chắn lấy được rồi cũng sẽ không nương tay, bà đây nhìn thấy mà thích." Trương Hải Kỳ cảm khái nói: "Giống tôi, giống tôi."

"Cái này không tệ, cái này cũng không nhiều, tôi cảm thấy ba cái này khiến mặt có vẻ gầy." Tiểu Trương Ca cũng ngồi xuống chọn ba cái đưa cho Trương Hải Kỳ, lúc này đội ngũ qua cầu đã ở trước mặt, có thể nhìn thấy đèn hoa múa rồng, sạp hàng bên cạnh bắt đầu nhường đường.

Trương Hải Kỳ cười nhìn gã một cái: "Xum xoe vô ích, tôi là mẹ anh, anh bớt cân nhắc."

"Tôi không có chọn cho cô." Tiểu Trương Ca đính trang sức bạc lên trán mình, cào cào tóc gã mấy cái, trên mặt xuất hiện nụ cười hào phóng trúc trắc của mấy cô gái gã nhìn thấy lúc nãy: "Tôi cũng thích cái này, tôi cũng muốn thể nghiệm thử."

Trương Hải Kỳ nhìn mấy trang sức bạc này, đính trên mặt Tiểu Trương Ca, vẫn rất ưa nhìn, gã đúng là chọn cho bản thân.

"Tôi được giáo dục tốt, tôi được giáo dục tốt. Không thể đánh con ngoài đường." cô ta kiềm lại khó chịu trong lòng.

Trương Thiên Quân Vạn Mã ở bên đường ngẩn người nhìn đội ngũ rước dâu, thấy cô gái cưỡi ngựa đi qua, đối mắt với ông ta, ông ta mới thở dài. Xoay người lại nhìn thấy Tiểu Trương Ca mang một thân trang sức bạc, mấy ông chủ bên cạnh đang vây xem, đều cười dữ dội.

Trương Hải Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, "Anh ở Nam Dương lâu rồi, mặt toàn mùi cá tanh, giống con gái ở đây chỗ nào chứ." Tiểu Trương Ca càng thêm hứng thú nhìn lục lạc trên tay, ngẩng đầu lên, vừa hay đối mắt với cô dâu của đoàn rước dâu ngang qua. Cô dâu sững người, lập tức dừng ngựa lại, đội ngũ rước dâu đằng sau đều dừng cả lại.

Người cả con phố đều dừng lại, yên tĩnh trong nháy mắt.

Cô dâu xuống ngựa, nhanh chóng đi về phía Tiểu Trương Ca, Tiểu Trương Ca mang trang sức bạc có phần bối rối, cô đến trước mặt Tiểu Trương Ca, trước mặt Tiểu Trương Ca đang xấu hổ duy trì động tác lẳиɠ ɭơ vừa rồi, kéo phăng áo của gã, nhìn hình xăm trên cổ gã.

"Bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử." Tiểu Trương Ca lẳng lặng nói: "Cô gái, có mẹ tôi ở đây, cô làm vậy bà ấy sẽ hiểu lầm đấy."

Cô gái kia đột nhiên cắn một cái lên vai Tiểu Trương Ca, Tiểu Trương Ca đau đến kêu to, cô gái đó thấp giọng nói: "Cứu tôi!"

Còn chưa nói xong, Tiểu Trương Ca phản xạ có điều kiện, đạp lên vai thẳng thừng xô cô gái ra bốn năm mét, cô gái đập đầu vào tảng đá xanh trên đất, ngất xỉu.

Tiểu Trương Ca không hiểu chuyện gì, nhìn mọi người, mọi người cũng không có phản ứng, Trương Thiên Quân Vạn Mã đi tới, kéo tay gã, bắt đầu chạy điên cuồng vão hẻm, gần như cùng lúc, tất cả người làm của cô dâu trong đoàn đưa dâu tuốt đao bạc xuống ngực đuổi theo.

"Anh làm gì vậy!" Trương Thiên Quân Vạn Mã mắng to: "Chúng ta vào đây chưa được một nén nhang nữa!"

"Tôi có làm gì đâu, tôi chỉ ——" Tiểu Trương Ca cúi đầu, sau lưng một thanh đao phóng tới, "Phá một chút!"

Chú thích:

(1) Bùn mỡ trắng (白膏泥): Là một loại đất thường dùng trong mộ táng thời Tần, Hán, nhẵn mịn, tính dính cao, khá ẩm, tính thấm nước thấp, khi ẩm có màu than chì, gọi là bùn mỡ xanh, sau khi phơi nắng khô có màu trắng hoặc xanh trắng, nên còn gọi là bùn mỡ trắng. Thành phần chủ yếu là Silic, Al2O3, Fe2O3, Canxi, Magie, K2O, có tính dính, phân tử dày đặc, có hiệu quả chống phân hủy rất mạnh.