Chương 19: Quốc Tử Giám

Thịnh Diễm cảm giác cậu đã hiểu rõ chân tướng rồi.

Cậu biết cậu vừa đi thì Đại tỷ tỷ ở trong phủ khẳng định tứ cố vô thân, ai cũng có thể khi dễ.

May mà cậu đã trở lại rồi!

Cậu đã nghe mấy người cùng tuổi từng nói qua, sau khi cô nương xuất giá, nếu ở nhà mẹ đẻ không có người nào làm chỗ dựa thì sẽ bị nhà chồng khi dễ đấy. Tỷ của cậu còn chưa gả đi vậy mà Chu Cảnh Tầm dám vung voi với nàng, cậu nhất định phải đem Chu Cảnh Tầm đánh cho phục sát đất, bằng không thì về sau nhất định hắn ta sẽ còn khi dễ đại tỷ tỷ.

Tích Quy cười thích thú nói: “Đại thiếu gia, ngài còn chưa nói ngài như thế nào đột nhiên sẽ trở lại nha?”

“Ta vừa nghe nói thế tử Trấn Bắc vương đã đánh bại Bắc Yến, liền không nhịn nổi.” Thịnh Diễm hai mắt tỏa sáng, trên mặt tràn đầy sùng bái: “Có thể đánh Bắc Yến làm cho cả nước đầu hàng, thế tử Trấn Bắc vương làm việc này quả thực quá oai hùng! Tỷ, bọn họ đều nói, thế tử Trấn Bắc vương thân cao tám thước, thân thể cường tráng như gấu, giọng nói như chuông vang, đôi mắt như chuông đồng, không những có thể một mình nhấc hơn ngàn cân mà còn. . . Còn gì nữa không nhỉ, bọn họ còn nói, thế tử Trấn Bắc vương cả người đều là sát khí, những người Bắc Yến kia vừa nhìn thấy liền trực tiếp bị hù chết, không khác gì như bị câu mất hồn đi. . .”

“PHỤT.” Thịnh Hề Nhan thật sự không nhịn được.

Nàng thật sự rất khó mang “Thế tử Trấn Bắc vương” trong miệng của Thịnh Diễm cùng cái người thanh niên có đôi mắt đào hoa tỏa sáng, cả người đều lộ ra dáng vẻ cà lơ phất phơ tản mạn đặt cùng một chỗ.

Nhưng nàng rốt cuộc cũng hiểu rõ, tại sao Thịnh Diễm lại đột nhiên trở về.

Lúc này ở kiếp trước, cũng không có tin tức thế tử Trấn Bắc vương đánh bại Bắc Yến mà hắn giống như thực sự đã chết ở trong trận đại chiến kia, thẳng đến tận sau này, hoàng đế dựng lên bia mộ chôn quần áo và di vật của hắn, về sau nữa, Tịnh Nhạc quận chúa ưu thương quá độ lên cơn đau tim mà chết, thứ tử của bà ấy trở lại đổi theo họ của phụ thân, Trấn Bắc vương phủ từ đó về sau không còn người kế thừa, tước vị cùng đất phong cũng bị hoàng đế thu hồi.

Ánh mắt sắc bén của Thịnh Hề Nhan có chút tối đi.

Tích Quy che miệng cười nói: “Đại thiếu gia, thế tử Trấn Bắc vương đã là đại cô gia tương lai của phủ chúng ta rồi.”

“Hả!” Thịnh Diễm vừa trở lại kinh thành vẫn còn chưa biết tỷ phu của cậu đã được đổi thành người khác, vô thức mà nhìn về phía Thịnh Hề Nhan.

Thịnh Hề Nhan mỉm cười gật đầu.

Thịnh Diễm trừng to hai mắt, ngây người chớp mắt một cái, đột nhiên dùng hết sức nắm chặt bàn tay, mặt mũi tràn đầy ảo não nói: “Sớm biết như vậy ta đã đánh cái tên họ Chu kia thêm vài cái rồi.”

Thịnh Diễm vốn là sợ Chu Cảnh Tầm ghi hận giận chó đánh mèo lên tỷ tỷ, mới thủ hạ lưu tình.

“Không biết bây giờ đi đánh thì có kịp hay không.” Thịnh Diễm siết chặt nắm đấm, có chút không cam tâm nói, “Không kịp cũng không sao, tỷ tỷ, tỷ cứ yên tâm, Chu Cảnh Tầm võ công cũng chỉ là vài cái động tác võ thuật đẹp, lần sau ta nhất định có thể tìm được cơ hội lại đánh hắn.”

Ánh mắt Thịnh Hề Nhan ôn hòa như nước, sau đó lại trịnh trọng nói: “Diễm Ca nhi, nếu đệ thật sự muốn thi khảo võ, vậy thì đi thôi.”

Diễm Ca nhi luôn luôn học võ rất tốt, cũng rất có thiên phú, cậu đã lớn như vậy rồi, cũng có thể tự mình quyết định con đường đi sau này rồi.

Ánh mặt trời đã dần hạ xuống, ánh mắt Thịnh Diễm liền sáng hơn rồi, lưng của cậu thẳng tắp, hăng hái nói: “Tỷ, tỷ yên tâm, về sau ta nhất định sẽ có thể kiến công lập nghiệp, cho tỷ một chỗ dựa.”

Người tỷ tỷ của cậu phải gả lại biến thành thế tử Trấn Bắc vương rồi, cậu cảm thấy áp lực của mình ngày càng lớn hơn!

Thịnh Hề Nhan thuận tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, cười nói: “Đệ là đệ đệ của ai hả? Không biết lớn nhỏ.”

Mới đó còn là đứa bé nho nhỏ bây giờ đã cao gần bằng nàng rồi, không bao lâu nữa, có khi nàng sẽ phải kiễng chân để nói chuyện với cậu rồi. Không được, thừa dịp bây giờ còn có thể thì phải xoa xoa đầu nhiều lên, nghĩ như vậy, Thịnh Hề Nhan lại cười tủm tỉm mà xoa nhiều hơn vài cái.

“Tỷ!” Thịnh Diễm bất mãn mà lầm bầm, “Ta cũng đã mười hai rồi! Nếu tỷ cứ xoa đầu ta, sẽ không cao được nữa đâu.”

Thịnh Hề Nhan cười đến vui sướиɠ, sự vui vẻ theo mặt mày của nàng tự nhiên mà lộ ra.

“Đại cô nương, đại công tử.”

Trong khi nói chuyện, thì hai người đã đi đến chính viện, đang chờ ở trước hành lang nhà chính, liền có nha hoàn đi vào bẩm báo.

Hôm nay Thịnh Diễm mới đến kinh thành, cậu đối với Thịnh Hưng An có chút sợ, thật lòng không dám về nhà, ở trước cửa phủ bồi hồi đi lại vài vòng, vốn đã hẹn bằng hữu đi tới chỗ khảo thí võ trước để tránh đầu gió, chờ cậu báo xong tên lại trở về, không nghĩ tới, thời điểm đi ngang qua phố Hoa lại vừa vặn gặp Thịnh Hề Nhan.

Cậu sợ Vĩnh Ninh Hầu phủ sẽ tới cáo trạng nên không thể bỏ mặc Thịnh Hề Nhan một mình như vậy, liền theo nàng cùng hồi phủ, nhưng bởi vì như vậy, khẳng định trốn không thoát khỏi Thịnh Hưng An và Lưu thị.

Cho dù Thịnh Diễm tin tưởng quyết định của cậu không có sai, nhưng cậu cùng lắm chỉ là thiếu niên mười hai tuổi, vì vậy vẫn có chút chột dạ. Lần trước, câu nói là muốn tập võ, sống chết cũng không chịu đi Thư viện Đông Lâm, đã bị Thịnh Hưng An đánh đến mức nằm liệt giường một tháng, đợi tới khi có thể xuống giường, liền trực tiếp bị trói lại đưa đến Dực Châu.

Thịnh Diễm tin tưởng, lần này cậu trở về, Thịnh Hưng An nhất định sẽ nói lời giữ lời đánh gãy chân của cậu.

Nhưng cho dù biết rõ cậu sẽ bị đánh, cậu vẫn muốn tập võ.

Chỉ có nắm đấm cứng hơn mới có thể bảo vệ tỷ tỷ của cậu không bị người khác khi dễ.

Thịnh Diễm lấy lại bình tĩnh, ở trong lòng tự nói với mình đừng sợ, đi nhanh tiến vào nhà chính.

Tiểu nha hoàn đẩy tấm màn trúc mỏng ra, liền có một cảm giác lạnh lẽo đập vào mặt.

Lưu thị ngồi ở trên giường la hán, sắc mặt không có ý tốt mà nhìn tỷ đệ hai người.

“Mẫu thân.” Hai người cùng nhau hành lễ.

Lưu thị vỗ một cái lên bàn trà nhỏ, khiển trách quát mắng: “Diễm Ca nhi, phụ thân con thật vất vả mới nhờ quan hệ mà đưa con đi Thư viện Đông Lâm, con vậy mà dám một mình trốn học trở lại kinh thành!”

Tâm tình của Lưu thị hôm nay cực kỳ không tốt, vốn bà đã hẹn Vĩnh Ninh Hầu phu nhân qua phủ, ở bên trên thiệp mời đã hẹn rõ là giờ Tỵ, nhưng bây giờ cũng đã qua buổi trưa, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân vẫn chưa tới, càng không có sai người đến nói cho bà biết một tiếng, khiến cho Lưu thị vừa giận vừa hận, cảm giác như mặt mũi đều bị mất hết.

Vừa vặn Thịnh Diễm tự mình đi tới trước mặt, Lưu thị liền trực tiếp phẫn nộ.

Đối với Lưu thị mà nói, Thịnh Hề Nhan chỉ là một cô nương, sớm muộn cũng sẽ phải gả đi ra ngoài, không có lợi ích gì khi trực tiếp xung đột, ngày bình thường cứ kệ nàng là được.

Nhưng Thịnh Diễm lại là trưởng tử!

Đôi khi, Lưu thị thực sự nhịn không được muốn hỏi một chút, Hứa thị lúc trước rốt cuộc là nghĩ như thế nào, lại có thể sinh hạ được trưởng tử, lại còn để cậu sống sót, mang thêm cho bà phiền toái lớn như vậy.

“Mẫu thân. . .” Thịnh Diễm muốn nói, là tự cậu muốn thôi học nhưng Thịnh Hề Nhan lại lặng lẽ nháy mắt với cậu một cái.

Tỷ đệ hai người rất ăn ý, nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Hề Nhan, Thịnh Diễm liền rất thông minh mà ngậm miệng lại.

Thịnh Hề Nhan cười tủm tỉm nói: “Mẫu thân, là ta để cho Diễm Ca nhi trở về đấy.”

Lưu thị bây giờ nghe thấy nàng nói chuyện liền đau đầu, thật sự có chút hoài niệm cái người Thịnh Hề Nhan dịu dàng nhu thuận trước kia.

Bà hít một hơi, nói: “Nhan Tỷ nhi, đệ đệ của con đang ở Thư viện Đông Lâm đọc sách, con gọi thằng bé trở về phủ làm cái gì? Nếu để cho phụ thân con biết được nhất định sẽ rất tức giận.”

Lưu thị bây giờ không thể chờ đợi được mà muốn Thịnh Hưng An trở về. Nếu có thể để cho Thịnh Hưng An triệt để thất vọng đối với đứa con trai này, sớm phân gia ra ở riêng là tốt nhất.

“Mẫu thân, Thư viện Đông Lâm mặc dù có đại nho giáo dạy học, cũng xuất ra không ít cử nhân tiến sĩ, nhưng đến cùng so ra vẫn kém Quốc Tử Giám.” Thịnh Hề Nhan cười đến càng đẹp mắt rồi nói, “Năm nay Quốc Tử Giám chiêu sinh, nghe nói phụ thân cũng có một kim ngạch tiến cử nên con liền gọi Diễm Ca nhi trở về.”

Thịnh Diễm nghe được không hiểu ra sao, Đại tỷ tỷ không phải đồng ý cho cậu tập võ sao? Bất quá, cậu vẫn là ngoan ngoãn im miệng, không nói lời nào.

Lưu thị trong lòng "lộp bộp" một chút.

Bà cũng biết năm nay Thịnh Hưng An có một kim ngạch tiến cử vào Quốc Tử Giám, nhi tử của bà còn quá nhỏ vẫn không thể dùng được, nhưng chất nhi của nhà mẹ bà năm nay đã mười ba tuổi, thông minh hiếu học lại chăm chỉ, bà sớm nghĩ kỹ sẽ để dành cái kim ngạch này cho chất nhi của bà.

Lưu thị vuốt ve vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay, giả vờ như vừa cười vừa nói: “Thành tích này của Diễm Ca nhi, tiến vào Quốc Tử Giám chỉ sợ là khó. . .”

“Mẫu thân, quy củ của Quốc Tử Giám, chỉ cần tròn mười hai tuổi, đã thi qua cuộc thi nhỏ tuổi là được rồi. Diễm Ca nhi năm nay vừa vặn đến tuổi, cuộc thi nhỏ tuổi cũng đã qua, đây không phải vừa đúng lúc đấy sao.” Thịnh Hề Nhan xoa nhẹ bàn tay, vui vẻ nói, “Cho nên, con vừa nghe nói, liền tranh thủ thời gian viết thư gọi Diễm Ca nhi trở về.”

Lưu thị khóe miệng cong lên cơ hồ sắp cứng ở trên mặt, cố gắng muốn nàng bỏ đi chủ ý: “Thế nhưng mà, Diễm Ca nhi đang học ở Thư viện Đông Lâm rồi.”

Thịnh Hề Nhan lắc đầu một cái, đương nhiên nói: “Diễm Ca nhi tương lai là muốn thi khoa cử nhập sĩ đấy, đương nhiên phải cho thằng bé những gì tốt nhất. Thư viện Đông Lâm, bỏ thì thôi, con sẽ đến nói với phụ thân, mẫu thân không cần lo lắng.”

Lưu thị: “. . .”

Lưu thị hít một hơi thật sâu, nâng chén trà lên.

Đầu ngón tay của bà có chút trắng bệch, chén trà đang trong tay bà cũng không ngừng run run, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.

Lưu thị tin tưởng, nếu bây giờ, Thịnh Hề Nhan chạy qua nói với Thịnh Hưng An rằng muốn cho Thịnh Diễm tiến vào Quốc Tử Giám, Thịnh Hưng An nhất định sẽ đáp ứng. Vậy thì chất nhi tử nhà bà phải làm sao bây giờ?

Mấy năm này, Quốc Tử Giám chiêu sinh rõ ràng ít đi, Thịnh Hưng An sang năm không nhất định sẽ còn có kim ngạch tiến cử. Hơn nữa người trong nhà đều muốn cho cháu trai sang năm đi thi thử một chút, nếu đến Quốc Tử Giám cũng không vào được, thì cơ hội sang năm thi khảo trúng tú tài càng nhỏ hơn, một lần trì hoãn này chẳng phải là vừa tròn ba năm sao?!

Lưu thị tâm phiền ý loạn mà hớp một ngụm trà nóng, lông mày chặt chẽ nhăn lại, hết lần này tới lần khác Thịnh Hề Nhan dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói bên tai bà:

“Diễm Ca nhi, đệ nhớ sau khi đến Quốc Tử Giám thì phải thật chuyên tâm học hành.”

“Đệ mới mười hai tuổi, cũng không cần quá sốt ruột, cho dù sang năm thi không trúng thì ba năm sau thi lần nữa cũng vẫn kịp.”

“Phụ thân vẫn luôn nói đệ đọc sách có thiên phú, nếu đệ sớm đi nhập sĩ, lại còn có thể kế thừa nhân mạch của phụ thân.”

Tay của Lưu thị lại run lên một cái, vài giọt nước trà nóng hổi bắn lên trên mu bàn tay trắng nõn của bà, đau đến mức bà thiếu chút nữa kêu ra thành tiếng.

Một bên Tôn ma ma tranh thủ thời gian nhận lấy chén trà, lại vội vàng mà gọi người đi lấy cao trị phỏng.

Trong lòng Lưu thị loạn thành một đoàn, bà sợ nhất chính là cái này.

Thịnh Diễm đã mười hai rồi, nhi tử ruột thịt của bà Thịnh Anh mới vừa đầy năm tuổi, chênh lệch bảy tuổi dù làm như thế nào cũng khó có thể bù lại. Nếu để cho Thịnh Diễm bước vào sĩ trước thì nhân mạch cùng tài nguyên của Thịnh Hưng An tất nhiên sẽ nghiêng đến trên người của cậu. Đợi nhi tử của bà trưởng thành, thì có thể còn lại thứ gì? Sợ là đến nước canh cũng không được uống!

Nha hoàn Hổ Phách bước chân vội vàng mà lấy ra cao trị phỏng, Tôn ma ma giơ tay đỡ lấy, nhưng Hổ Phách lại lướt qua bà ta, trực tiếp quỳ gối bên ghế nhỏ dưới chân Lưu thị, nhu hòa mà bôi thuốc cho Lưu thị.

Bàn tay của Tôn ma ma giơ giữa không trung, sắc mặt có chút khó coi.

Lưu thị cũng không có chú ý tới những điểm này, trong lòng bà càng lo lắng phiền loạn, hình ảnh Thịnh Diễm thuận lợi vào triều đình, từng bước thăng tiến lên cao, cuối cùng áp chế con của bà, kế thừa gia nghiệp của Thịnh gia càng không ngừng hiện lên trong đầu trong đầu bà.

Thời cơ đã đến! Thịnh Hề Nhan ném cho Thịnh Diễm một ánh mắt, ngay lập tức trong nháy mắt, Thịnh Diễm rất bất mãn nói: “Đại tỷ tỷ, ta không muốn đi Quốc Tử Giám!”