Chương 18: Đau nhức 12 canh giờ

“Tầm nhi!” Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cực kỳ hoảng sợ, tiến lên đỡ lấy nhi tử, hốt hoảng hỏi thăm: “Con làm sao vậy, con đừng dọa mẫu thân!”

Trên khuôn mặt ung dung sang trọng của bà ta có vài sợi tóc mai tán loạn, thanh âm cũng ngày càng trở nên chói tai.

Thịnh Hề Nhan khẽ nhếch môi.

Đột nhiên tình huống chuyển biến thành như vậy làm cho Thịnh Diễm nhìn đến ngây người: “Tỷ tỷ, hắn ta là làm sao vậy? Không phải là muốn ăn vạ* chứ?” Cậu chẳng qua chỉ đạp vào bụng hắn ta một cước, muốn đau thì cũng phải là đau bụng nha, ôm lấy lấy eo kêu đau đớn, không phải chính là giả vờ để ăn vạ sao?!

*gốc là 碰瓷 (phiên âm là bính từ; 碰 bính: đυ.ng, va phải; 瓷 từ: sứ), nguyên là thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, chỉ việc những kẻ gian thương hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý làm vỡ là nhảy ra bắt đền. Ngày nay, từ này dùng để chỉ những thành phần hay dàn cảnh tai nạn, thích nhảy ra trước đầu xe ở đường lớn giả bộ bị ô tô va phải hòng moi móc tiền bồi thường từ chủ xe.

Thịnh Diễm nghĩ cái gì nói cái nấy, làm cho Tích Quy lại một lần nữa nhịn không được cười ra thành tiếng.

Lưu Quân Thâm cũng đã nghe được, nhíu lông mày lại.

Vốn hắn ta bị tiếng kêu đau đớn đột ngột này của Chu Cảnh Tầm làm cho kinh hoảng, nhưng bây giờ nghe Thịnh Diễm nói như vậy, liền cười lạnh, nói: “Chu Cảnh Tầm, ngươi còn dám ăn vạ ở trước mặt ta sao, coi ta là đồ ngốc à? Hừ, đường đường là thế tử Hầu phủ, lại vô lại như vậy mà lăn lộn trên đường phố? Mang đi mang đi!”

Hai người đang bắt Chu Cảnh Tầm nghe vậy liền hiểu rõ, bọn họ cũng còn chưa có dùng sức đâu mà đã giả vờ kêu đau đớn!

Đội binh mã Ngũ thành của bọn họ bắt được mấy tên tội phàm bình thường cho dù có đánh bao nhiêu trượng xong, cũng không giống như hắn ta mang dáng vẻ sống không bằng chết như vậy.

Một người trong đó đạp một cước lên trên lưng Chu Cảnh Tầm, tức giận nói: “Chu thế tử, chờ một lát đánh xong rồi người giả bộ tiếp có được hay không?”

Vẫn còn muốn đánh sao?! Vĩnh Ninh Hầu phu nhân bị dọa đến mức khẽ run rẩy, hô to không cho bọn họ mang người đi.

Nhưng đời này của bà ta đồ vật nặng nhất từng cầm qua đại khái chính là đồ trang sức, làm sao có thể ngăn được, chỉ hai đến ba người đi qua kéo lên đã bị kéo sang một bên. Chu Cảnh Tầm cắn chặt hàm răng, đau đớn không thể chịu được ở lưng dưới cũng khiến hắn ta bình tĩnh lại.

Quan hệ của hắn ta cùng những người trong đội binh mã Ngũ Thành cũng không tệ, từng có giao tình cưỡi ngựa trò chuyện với Lưu Quân Thâm, theo lý việc nhỏ như vậy cho dù không giúp đỡ, cũng không có khả năng mang quân đi bắt hắn ta! Nhất định là có ai đã ra tay, hơn nữa còn là người khiến cho con trai trưởng của phủ quốc công như Lưu Quân Thâm cũng không dám cãi lời.

Giờ khắc này, Chu Cảnh Tầm mới bắt đầu luống cuống, hắn ta cố nén đau nhức, cố hết sức mà nói với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân: “Mẫu thân, người, người nhanh trở về, nói cho phụ thân biết. . .”

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lau nước mắt, một bên vừa nghe vừa mãnh liệt gật đầu.

Thịnh Diễm không có chút che giấu âm lượng, cười đến mức cực kỳ khoa trương: “Tỷ tỷ, tỷ nhìn xem, hắn ta chẳng những tìm mẹ giúp, lại còn muốn tìm cha đây này. Chẳng khác nào một tiểu hài tử chưa lớn.”

Thịnh Hề Nhan cười khẽ một tiếng, mắt hạnh đen nhánh sáng chói như sao.

Nàng đại khái biết là ai đang giúp nàng, vừa rồi có người thì thầm bên tai Lưu Quân Thâm, nàng có chú ý tới trong nháy mắt sắc mặt của Lưu Quân Thâm đại biến. Có thể làm cho những công tử mắt cao hơn đầu trong đội binh mã Ngũ Thành này nghe lời như vậy, cả kinh thành này sợ là cũng không có mấy người.



Xem ra công sức của chính mình mấy ngày nay cũng không có uổng phí!

Thịnh Hề Nhan khóe miệng nhếch lên, mắt hạnh cong cong.

Nàng cũng không dự đoán sai, có thể làm cho đội binh mã Ngũ Thành xưa nay hung hăng càn quấy lại sợ như sợ cọp vậy, cả triều đình cũng chỉ có một người là Đốc chủ Đông xưởng kiêm Ti Lễ Giám chưởng quản thái giám Tiêu Sóc.

Hôm nay hắn đang ở trong phòng trà của Thanh Minh Trà Trang, chậm rãi mà thưởng thức trà nóng.

Bốn phía hương trà lượn lờ.

Một tên thái giám gầy gò của Đông Xưởng cúi đầu bẩm báo: “. . . Đốc chủ, thế tử Vĩnh Ninh Hầu đã bị mang đi, tạm thời nhốt ở trong phủ của đội binh mã Ngũ Thành.”

Hắn ta không dám ngẩng đầu, chỉ cung kính mà tiếp tục nói: “Nhưng mà thế tử Vĩnh Ninh Hầu luôn kêu lưng dưới đau nhức, ngay từ đầu, Lưu Quân Thâm còn cho rằng hắn ta đang giả vờ giả vịt, về sau thấy hắn ta đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi, lòng bàn tay cũng đều bị cấu nát, mới đi tìm đại phu tới nhìn một chút, cũng không tìm ra được bệnh gì. Nhưng Lâm thiên hộ nói, là do người biết chút ít y thuật, châm ở huyệt vị bên trên thắt lưng của Chu thế tử một cái, loại thủ đoạn này cũng đã từng được dùng qua để tra tấn phạm nhân ở trong Đông xưởng, có thể làm cho người khác đau nhức như sống không bằng chết hơn mười hai canh giờ."

Lâm thiên hộ trong miệng hắn nói chính là Thiên hộ chưởng quản việc dùng hình trong Đông xưởng.

“Đốc chủ, có cần thuộc hạ lại cho người đi dò la xem ai là người động thủ không ạ?”

“Không cần.” Tiêu Sóc dùng nắp trà nhẹ nhàng gạt qua nước trà xanh ngọc bên trong, dùng thanh âm ôn hòa không nặng không nhẹ nói: “Lui ra đi.”

“Vâng, đốc chủ.”

Vị thái giám kia chậm rãi lui tới cửa, lại hành lễ một cái, lúc này mới ra khỏi phòng trà.

Người vừa đi, cửa dời giữa hai gian phòng trà ngay lập tức bị kéo ra, Sở Nguyên Thần mặc một bộ xiêm y màu xanh sải bước đi tới, tùy tiện ngồi xuống phía đối diện hắn ta, cầm lấy một chén trà, rất tự nhiên mà vươn tay qua chỗ hắn ta một cái.

Người làm cho toàn bộ triều đình vừa nghe tên đã sợ mất mật, đến cả danh tự cũng không dám nói, Tiêu Sóc ưu nhã nâng bình châm trà cho hắn, bên môi mỉm cười, tao nhã lịch sự: “A Thần, lần này đệ có thể yên tâm. Vị Thịnh đại cô nương này xem ra cũng không phải tiểu bạch thỏ gì, móng vuốt lợi hại lắm.”

Hắn đã từng nghe Sở Nguyên Thần nói qua, Thịnh đại cô nương có biết y thuật, vị thái giám kia vừa nhắc tới, hắn ta liền biết là chuyện gì đang xảy ra rồi.

Sở Nguyên Thần khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt đào hoa dường như cũng đang cười.

Nha đầu kia có đôi khi thoạt nhìn thì giống như mèo con vô hại, nhưng mà mèo con nghe lời cũng sẽ có lúc duỗi móng vuốt đấy.

Tiêu Sóc hỏi một câu: “Mối hôn sự này đệ chấp nhận rồi?”

Sở Nguyên Thần chỉ cười, không chút do dự gật đầu: “Chấp nhận.”

Tiêu Sóc cũng không ngoài ý muốn, bằng không thì, Sở Nguyên Thần cũng sẽ không đưa thϊếp thân ngọc bội của hắn cho Thịnh Hề Nhan, lại còn nhờ nàng chuyển thư, chỉ riêng chuyện này thôi đại biểu sự tín nhiệm của hắn với nàng, lúc ấy Tiêu Sóc liền đoán được, Sở Nguyên Thần tám chín phần mười sẽ chấp nhận mối hôn sự này.

Tiêu Sóc phủi phủi ống tay áo, động tác đơn giản này do hắn làm ra lại lộ ra vẻ tiêu sái mang theo vài phần ưu nhã quý khí.

Hắn ôn nhu nói: “Ngày đó ở trong yến hội ngoại ô kinh thành, thế tử Vĩnh Ninh Hầu cùng Chiêu thân vương tranh đoạt một nữ tử họ Triệu, dấy lên xôn xao. Thái hậu vốn có ý để cho nữ tử họ Triệu kia cùng làm đích thê với Thịnh đại cô nương, nhưng Thịnh đại cô nương lại cố ý từ hôn, thậm chí không tiếc uy hϊếp Thái hậu, làm cho Thái hậu mất hết mặt mũi. Thái hậu thẹn quá hóa giận, có lẽ cũng muốn nhìn thấy nàng xui xẻo, lúc này mới ban hôn nàng cho đệ. . .”

Đối với Tiêu Sóc mà nói, muốn điều tra rõ lý do Thái hậu ban hôn lại cực kỳ đơn giản, hắn dăm ba câu đem mọi chuyện nói cho Sở Nguyên Thần.

Sau đó lại bổ sung nói: “Chuyện Tịnh An quận chúa cầu Không Minh thiền sư đoán quẻ xăm, mấy ngày hôm trước Thái hậu cũng mới biết.”

Sở Nguyên Thần thu lại sự thờ ơ trong ánh mắt không đếm xỉa tới, ngồi thẳng người, hỏi: “Thái hậu là như thế nào biết được?” Hắn tin tưởng mẫu thân nhà mình sẽ không làm việc không có có chừng mực như vậy, cầu một người xem quẻ xăm còn cần được tuyên dương.

Tiêu Sóc chỉ nói: “Trước đây, Thái hậu mới chỉ gặp qua chị dâu của mẫu thân ngươi thôi.”

Cũng chính là tạm thời còn chưa tra ra được.

Sở Nguyên Thần cũng không nóng nảy, dù sao Tiêu Sóc vẫn đang tra.

Hắn cà lơ phất phơ mà khẽ dựa lên bàn trà, nói: “Vậy ta đây đêm nay liền trở về Bắc Cương vậy?”

Bộ dáng tản mạn kia, cả người giống như không xương vậy, một bên đối diện là thanh niên ưu nhã như ngọc ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả tư thế uống trà cũng ôn nhã tạo thành hai phía đối lập rõ rệt.

“Chậm lại vài ngày đi.” Tiêu Sóc suy nghĩ nói: “Sự tình của Kiến An Bá phủ hai ngày nữa có thể tra ra rõ ràng, chờ ta lấy được đạo mật chỉ Kiến An Bá đang cất giấu, đệ mang nó cùng về Bắc Cương luôn.”

Sở Nguyên Thần hơi có vẻ ngoài ý muốn nhếch lông mày lên, đồng ý, lại thuận miệng hỏi một câu: “Đại ca, Thịnh Hưng An này là người như thế nào?” Hắn nhiều năm không ở kinh thành, đối với quan viên ở trong kinh thành cũng thật sự không hiểu rõ.

Ngón tay thon dài như trúc của Tiêu Sóc có tiết tấu mà gõ nhẹ lên mặt bàn, trong lòng biết Sở Nguyên Thần có ý tứ là Thịnh Hưng An người này bọn họ có thể dùng hay không.

Hắn lắc đầu, nói: “Thịnh Hưng An này tự xưng là người tri thức có học, kỳ thực là thứ người cổ hủ bảo thủ. Yêu quyền nhưng lại thích biểu hiện ra bản thân thanh cao không tham quyền thế, chỉ đợi có người mang quyền thế nâng đến trước mặt ông ta.”

Tiêu Sóc thêm trà cho mình, lúc ngẩng lên nhìn hắn lại giống như cười mà không cười nói: “Sau đó, đệ đã bị người ‘Nâng’ đến trước mặt ông ta rồi.”

Sở Nguyên Thần giật mình, nện mạnh vào bàn trà: “Chỉ sợ mấy ngày nữa, ông ta sẽ hối hận đến đứt ruột.”

Nụ cười này của hắn lại chạm đến vết thương còn chưa có khép miệng, vui quá hóa buồn mà che ngực dựa vào trên bàn trà.

Tiêu Sóc nhíu mày lại, trong đáy mắt lộ rõ ra vẻ lo lắng: “Thương thế của đệ thực sự không sao chứ?”

“Không sao.” Sở Nguyên Thần nằm trên bàn trà, uể oải nói: “Nhưng cũng ‘Không thể’ không sao thật.”

Đôi mắt phượng của Tiêu Sóc sáng lên, ánh mắt thâm trầm như đêm, phản chiếu vào nước trà trong suốt lại càng lộ ra vẻ tĩnh mịch.

Lúc này đã qua giữa trưa, mặt trời đã mọc lên cao, vô luận là Thanh Minh Trà Trang, hay là Thịnh phủ thì đều bị bao phủ dưới ánh mặt trời chói chang này.

Ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn chiếu lên trên người thiếu niên lộ ra một vòng vầng sáng.

Thịnh Diễm khí phách hiên ngang, lông mày anh dũng, tính tình ngang ngược, đi ba bước lại bước hai bước, tóc đuôi ngựa phía sau tung bay, chỉ là trên tay cầm một chiếc đèn con thỏ, làm cho cậu tăng thêm vài phần ngây thơ.

Sau khi Thịnh Hề Nhan mua đèn con thỏ và bánh trung thu, tỷ đệ hai người liền trở về từ phố Hoa.

Thịnh Diễm cảm thấy cậu là nam hài tử, chỉ có cô nương trong nhà mới có thể ngồi xe ngựa, đánh chết cũng không chịu lên xe ngựa, dù sao cũng không xa, Thịnh Hề Nhan mới cùng với cậu đi bộ trở về, lúc này mới về đến nhà.

Trên đường đi, Thịnh Diễm đều đang nói thư viện nhàm chán đến cỡ nào: “. . . Mỗi ngày ngoại trừ đọc sách thì chính là đọc sách, cả đám đều đọc giống như người đầu đất vậy, đi tới chỗ nào cũng đều cầm sách, nói chuyện đều mơ mơ hồ hồ như vậy. Tỷ, ta thật sự không thể ở lại được.”

Thịnh Hề Nhan nói giỡn: “Cho nên đệ đã bị đuổi?”

“Tỷ tỷ! Tỷ có thể hay không nhìn thấy ưu điểm của ta, tỷ rốt cuộc có phải tỷ tỷ ruột của ta không vậy!” Gương mặt tuấn tú của Thịnh Diễm nghiêm lại, một bộ dáng chính mình đang rất tức giận, nhưng một giây sau liền không giữ được nữa, cười đùa nói: “Ta là tự mình trốn về. Tỷ tỷ, tỷ nói xem ta đi thi khảo võ được không?”

Thịnh Diễm lắc lắc chiếc đèn con thỏ trong tay, nịnh nọt mà nhìn nàng.

Thịnh Hề Nhan mặt mày ôn hòa, nhẹ nhàng nở nụ cười yêu kiều.

Nàng còn nhớ rõ, ở kiếp trước, Diễm Ca nhi cũng không có trở lại thư viện, sau khi nàng được gả đến Vĩnh Ninh Hầu phủ thì liền không nhận được tin tức gì, cũng không thể nhìn thấy cậu. Thẳng đến sau khi nàng chết, mới từ quyển tiểu thuyết kia biết rõ, Diễm Ca nhi vì có thể cho nàng một chỗ dựa mà một mình rời nhà đi Bắc Cương tòng quân, không muốn sống mà chém gϊếŧ ba năm lên tới giáo úy, sau đó bị điều trở lại kinh thành, nhưng khi đó nàng đã chết. Về sau, Diễm Ca nhi liền lạm dụng chức quyền, hạ độc thủ đối với Chu Cảnh Tầm, chiến đấu áp bức hắn ta, đến cuối cùng, bị hai phu thê Chu Cảnh Tầm liên thủ sắp đặt bẫy, chết không toàn thây.

Thịnh Hề Nhan: “. . .”

Thịnh Diễm tuổi trẻ khinh cuồng như vậy, Thịnh Hề Nhan thực sự đã lâu không thấy được.

Vô tình đi quá nhanh, Thịnh Diễm dừng lại đợi nàng, lại thấy nàng nhìn cậu với ánh mắt là kỳ lạ, có chút hoài niệm, còn có chút bất đắc dĩ.

Thịnh Diễm nhướng mày, suy nghĩ cẩn thận: Thì ra tỷ tỷ của cậu rất nhớ cậu đấy!