Chương 21: Bà đã giúp Sở Nguyên Thần sao?

Ánh mắt của Tịnh Nhạc quận chúa tối dần đi, trái tim như bị vô số cây kim đâm vào, nhưng biểu hiện trên mặt ngược lại càng thêm sáng lạn, tươi cười không tới đáy mắt: “Thái hậu nương nương, hôn sự này của nhi tử thần nữ là do người ban cho, đợi đến ngày đại hỷ, người nhất định phải cho con dâu của thần nữ thêm chút nữ trang đó.”

Bà ấy nói đến hoàn mỹ, giống như là đang làm nũng với trưởng bối thân thiết.

“Sợ là người còn chưa biết nha, ngay cả Không Minh thiền sư còn nói rằng nha đầu Thịnh gia kia mệnh tốt, nếu không có Thái hậu nương nương, thần nữ còn chưa chắc có thể có được người con dâu tốt như vậy, hết đau khổ thì đến ngày sung sướиɠ, biến nguy thành an.” Lúc nói bốn chữ cuối cùng, Tịnh Nhạc quận chúa còn cố ý thả chậm giọng, mỗi một chữ lại dừng lại lâu hơn một chút.

Thái hậu miễn cưỡng cười đáp lại hai câu, rồi mới đuổi Tịnh Nhạc quận chúa đi.

Tịnh Nhạc quận chúa vừa rời đi, tay cầm chén trà của Thái hậu đột nhiên dùng sức, mu bàn tay được bảo dưỡng trắng nõn giống như thiếu nữ nổi lên gân xanh, sau đó như để trút giận mà mạnh mẽ ném chén trà ra ngoài.

Xoảng!

Chén trà đập xuống nền đất, vỡ vụn thành vô số mảnh, nước trà văng khắp nơi.

Nhóm cung nhân hầu hạ bốn phía cả kinh nhao nhao quỳ xuống, không dám lên tiếng, trong điện không khí lạnh tới cực điểm.

Trần ma ma ở một bên khẽ vuốt l*иg ngực của bà, cho bà thuận khí, một bên lại trấn an nói: “Thái hậu bớt giận, Tịnh Nhạc quận chúa cho tới bây giờ chính vô pháp vô thiên như vậy. Khi còn bé cũng là như thế, ỷ vào có chỗ dựa là lão Trấn Bắc vương mà không coi ai ra gì, hôm nay thì lại ỷ vào thế tử Trấn Bắc vương mà thôi, chỉ vì sinh ra được nhi tử tốt, mới có thể khiến cho nàng ta vinh quang không hết. Người tức giận cùng nàng ta làm gì, thân thể bị chọc tức sẽ khiến hoàng thượng phải lo lắng.”

Thái hậu ngực phập phồng không thể dừng, cả buổi không nói gì.

Trần ma ma lại nói: “Đợi đến... Ngày sau, quận chúa không còn chỗ dựa, còn không phải sẽ ngoan ngoãn mà cúi đầu với người sao, đến lúc đó, người để cho nàng quỳ nàng cũng không dám nằm.”

Thái hậu khóe miệng nhếch lên, ánh mắt âm lệ.

Bà như thế nào cũng không nghĩ tới, Sở Nguyên Thần chẳng những không chết ở biên giới Bắc Cương lại còn dám lén lút trở về kinh thành.

“Tịnh Nhạc khẳng định biết rõ Sở Nguyên Thần đã trở lại kinh thành, mới dám vô lễ với ai gia như vậy.” Thái hậu cắn chặt răng, oán hận nói.

Sở Nguyên Thần một mình trở lại kinh thành, vốn là tội lớn, nhưng hết lần này tới lần khác Trấn Bắc vương phủ lại nắm chắc quân đội trong lòng bàn tay, Sở Nguyên Thần lại vừa mới lập nhiều đại công ở biên giới Bắc Cương, hoàng đế sợ ném chuột vỡ bình...

Chỉ trách mấy tên Cẩm Y Vệ, vô dụng không được tích sự gì, ngay cả một người trọng thương như Sở Nguyên Thần cũng không bắt được, hoàng đế nuôi bọn họ đến cùng để làm cái gì!

Thái hậu vuốt vuốt mi tâm, nhịn không được nói ra: “Trần ma ma, chẳng lẽ Thịnh Hề Nhan thật sự là có đại phúc khí như Không Minh thiền sư nói hay sao? Có thể làm cho thế tử Trấn Bắc vương sắp chết mà vẫn sống trở về?”

Bà nghĩ đến những lời Tịnh Nhạc vừa mới nói, trong đầu có chút sợ hãi.

Quả thật trong lúc vô tình bà đã giúp Sở Nguyên Thần một tay sao?

Bà nhịn không được nhớ tới Thịnh Hề Nhan, thiếu nữ vừa mới cập kê đứng ở trước mặt mình, xinh đẹp hoa mỹ, khuôn mặt tươi cười dịu dàng, nhưng từng câu từng chữ nàng nói đều là đang phản nghịch với bà. Giờ khắc này, khuôn mặt kia dường như hợp lại với khuôn mặt vừa nãy của Tịnh Nhạc quận chúa.

Giống nhau đều đang cười, thà bị gãy chứ không chịu cong.

Khí tức của Thái hậu lại một lần nữa rối loạn.

“Thái hậu chớ lo lắng, dáng vẻ này của Thịnh gia đại cô nương là có phúc gì chứ, nếu thật có phúc, vị hôn phu há sẽ lại chọn người khác?”

“Thịnh đại cô nương không có quy củ như vậy, Tịnh Nhạc quận chúa cũng chỉ là cố ý muốn làm người tức giận nên mới có thể đem nàng nói được mọi thứ đều tốt.”

Từng lời nói của Trần ma ma đều chạm đến tâm khảm của Thái hậu, khiến cho bà không khỏi liên tục gật đầu.

“Thái hậu nương nương, người ngẫm lại đi, Thịnh gia không rễ không cơ, Thịnh đại nhân cũng chỉ là chính Tam phẩm Lễ Bộ thị lang, Thịnh đại cô nương gả vào Trấn Bắc vương phủ, căn bản cho không được trợ lực gì. Nếu để cho Tịnh Nhạc quận chúa tự mình chọn mà nói, nhất định là sẽ chọn danh môn quý nữ của trâm anh thế gia, ngược lại càng phiền toái hơn.”

Trần ma ma hiểu rất rõ Thái hậu đang phiền lòng chuyện gì, ẩn ý trong lời nói: “Hơn nữa, nô tỳ còn nghe nói Thịnh đại cô nương là do nguyên phối của Thịnh đại nhân sinh ra, bây giờ còn có mẹ kế ở dưới. Sau khi nàng gả đi Trấn Bắc vương phủ, tất nhiên đến nhà mẹ đẻ đều không nhờ vả được, nữ thân xuất giá không có người chỗ dựa chỉ sợ kết cục không thể nói trước được.”

Thái hậu uống một ngụm trà nóng cho thuận khí, nỗi lòng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Đúng vậy, nữ thân xuất giá không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, muốn có chỗ đứng để sinh sống ở nhà chồng sẽ không hề dễ dàng, Thịnh Hề Nhan vừa gả đi, cũng là hôn sự bà ban cho. Tịnh Nhạc ngoài mặt thì nói yêu thích nàng biết bao nhiêu, bất quá chỉ là vì muốn làm cho bà tức giận mà thôi, nói không chừng còn rất chán ghét cái người con dâu này đấy.

Nếu bà đáp ứng làm chỗ dựa cho Thịnh Hề Nhan, nàng tất nhiên sẽ mang ơn.

Sở Nguyên Thần không lâu nữa sẽ hồi kinh, bất kể là gian hay là ác thì đến lúc đó cũng phải có người nhìn chằm chằm vào, miễn cho hắn không biết đúng mực lại nổi lên lòng không thuần phục...

Ý niệm của Thái hậu vừa động liền hỏi: “Vĩnh An mấy ngày gần đây có ổn không? Ai gia nghe nói con bé mấy ngày nữa lại muốn làm cái gì mà trâm hoa yến trong phủ, ngươi đi bảo con bé viết cho nha đầu Thịnh gia kia một cái thiệp mời.”

Vĩnh An trong miệng bà là nữ nhi thân sinh của bà, đích tỷ của đương kim hoàng đế, trưởng công chúa Vĩnh An tôn quý nhất của triều đại Đại Vinh.

Trưởng công chúa Vĩnh An rất thích náo nhiệt, phủ công chúa của bà cứ cách ba năm sẽ tổ chức một ít yến hội, mời ai đến xem cũng đều tùy hứng của bà, vô luận nhà ai ở trong kinh thành mà nhận được thϊếp mời của bà cũng đều lấy làm hãnh diện.

Thái hậu nghĩ ngợi lại nói: “Lại để cho con bé ngày mai tiến cung một chuyến, ai gia có việc muốn nói với nó.”

Bà khinh thường tự mình gặp Thịnh Hề Nhan, đối với bà mà nói, để cho Vĩnh An chuyển lời là được rồi, bà không tin Thịnh Hề Nhan dám không đáp ứng!

Thái hậu càng nghĩ càng cảm thấy là do lần trước bà cho Thịnh Hề Nhan mặt mũi nên mới khiến cho nàng được một tấc lại muốn tiến một thước, quên mất bổn phận.

Trần ma ma lĩnh mệnh, xuất cung ngay trong ngày đi đến phủ của Vĩnh An trưởng công chúa, không lâu sau, một tấm thiệp mời đỏ thẫm đính vàng được đưa tới Thịnh phủ, chỉ đích danh Thịnh Hề Nhan.

Lúc thϊếp mời đưa tới, Thịnh Hề Nhan đang ở trong chính viện, nàng nhận lấy mở ra nhìn một cái, lại giao cho Tích Quy cất kỹ, chuyển chủ để về chuyện đất đai: “Mẫu thân, đã qua rất nhiều ngày, chắc hẳn đồ cưới của mẫu thân ta cũng đã chỉnh lý xong rồi chứ?”

Lưu thị khóe miệng co quắp, bà biết rõ Thịnh Hề Nhan đang yên đang lành đến tìm bà khẳng định không có chuyện gì tốt, vốn đang may mắn vì thϊếp mời của Vĩnh An trưởng công chúa đưa đến phủ, có thể chuyển đi sự chú ý của Thịnh Hề Nhan một chút, nào ngờ Thịnh Hề Nhan liền trực tiếp hỏi thẳng bà.

Trong lòng bà rất hoảng sợ, ngoài miệng chỉ có thể giải thích: “Thời gian quả thật có chút lâu nhưng nhiều khoản vẫn chưa hoàn toàn làm rõ.” Bà ra vẻ khó xử nói, “Ai, Nhan Tỷ nhi, đồ cưới của mẹ con ở trong tay ta trông coi cũng đã nhiều năm như vậy, khởi đầu tốt đẹp cũng phải có kết thúc tốt đẹp, không thể mang một đống rối loạn trả lại cho con, con nói có đúng hay không?”

“Mẫu thân nói phải.” Thịnh Hề Nhan trong mắt lộ ra ý cười, một bộ dáng phi thường dễ nói chuyện, “Chỉ là Tịnh Nhạc quận chúa lần trước có nói, đợi sau khi thế tử Trấn Bắc vương trở lại kinh thành, thì phải định hôn kỳ luôn rồi, con cũng mong mẫu thân nhanh chóng nắm chặt thời gian.”

Lưu thị: “...”

Những ngón tay của bà nắm chặt chiếc khăn tay, nụ cười trên mặt càng thêm miễn cưỡng, nói: “Cũng chỉ trong mấy ngày này thôi, ta chỉnh lý tốt rồi sẽ cho người đưa đến cho con.”

Thịnh Hề Nhan mỉm cười đồng ý.

Nàng tự nhiên biết rõ, đồ cưới của mẫu thân khẳng định thiếu rất nhiều, nếu không thì, cũng không khiến Lưu thị bận rộn như vậy, cả ngày cũng không thể bổ khuyết phần thiếu hụt trong đó.

Nàng chỉ là cố ý không vạch trần.

Nếu xé rách mặt mũi, Lưu thị tham ô đồ cưới của mẫu thân nàng xác thực không có gì tốt, cùng lắm cũng chỉ là bị Thịnh Hưng An mắng một trận, không có khả năng bị hưu, cũng không có khả năng bị đánh, mà ngay cả cướp đi quyền cai quản trong phủ cũng đều khó có khả năng. Chính mình sắp phải xuất giá rồi không quản được việc trong nhà, Thịnh Hưng An quá sĩ diện, sẽ không để cho một cái di nương đảm đương chuyện trong phủ của thị lang.

Thế nhưng mà, một khi sự tình bị lộ ra ánh sáng, Lưu thị vò đã mẻ lại sứt, còn muốn giữ nguyên như cũ thì sẽ rất khó.

Thịnh Hưng An hơn phân nửa sẽ hàm hồ cho xong việc, nàng không có tổ phụ hay thúc bác bên ngoài có thể đến chủ trì công đạo, nếu bẩm báo nha môn thì có khi sẽ hữu dụng, nhưng theo《 luật pháp của Đại Vinh 》nếu con tố cáo phụ mẫu, trước tiên phạt 30 trượng. Kinh Triệu phủ cái gì đấy, lấy ra dọa Thịnh Hưng An là được rồi, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không nỡ tự mình chịu khổ.

Khiến cho Lưu thị tự mình bù lại phần thiếu hụt bên trên là tốt nhất, có thể giảm bớt cho nàng không ít phiền toái.

Chỉ là với tính tình và lòng tham không đáy của Lưu thị, vẫn phải thúc giục, ép bức một chút.

“Phu nhân.” Nha hoàn Hổ Phách vén màn trúc lên, đi đến bẩm báo: “Vĩnh Ninh Hầu phu nhân phái một vị ma ma tới, muốn đến bái phỏng, hỏi phu nhân lúc nào có thời gian rảnh rỗi, vị ma ma kia đang ở bên ngoài sân chờ.” Nàng nói xong cũng đứng ở nơi đó, có chút không yên lòng.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân?

Thịnh Hề Nhan rủ nửa tầm mắt xuống, ánh mắt khẽ lay động.

Tích Quy gần đây rất thân thiết với đám nha hoàn ở chính viện, thăm dò được không ít tin đồn.

Nghe nói, mấy ngày trước lúc bọn họ gặp được mẫu tử Vĩnh Ninh Hầu phu nhân trên đường, bà ta đã đồng ý tới chỗ Lưu thị làm khách, về sau, bởi vì Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lỡ hẹn, Lưu thị cực kỳ phẫn nộ

Lúc này mới được có mấy ngày, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lại không thể chờ được mà muốn tới cửa rồi.

Quan hệ của hai người bọn họ từ lúc nào trở nên tốt như vậy?

Đôi mắt Thịnh Hề Nhan sáng chói, như không có việc gì mỉm cười, thăm dò nói: “Mẫu thân, con có cần phải đi đến nhà kho kiểm lại một chút trước không?”

“Không thể!” Lưu thị thốt ra, rồi lập tức bày ra một bộ dáng ôn nhu vì nàng cân nhắc: “... Ta đang định gọi nha bà đến, chọn thị tì cho con, người bên ngoài mua được sao có thể sánh bằng nha hoàn nuôi trong nhà, tất cả quy củ đều phải dạy lại một lần nữa, mà thị tì của con về sau là còn phải dẫn đến Trấn Bắc vương phủ, nếu là quy củ không tốt, sẽ làm con mất mặt. Việc này có khi còn làm con tốn nhiều tâm tư hơn.”

Lưu thị lúc trước là muốn cho Thịnh Hề Nhan chọn trong những người hầu được nuôi nấng trong phủ, nhưng Thịnh Hề Nhan không muốn, Thịnh Hưng An đã lên tiếng, kêu nha bà vào phủ.

Lưu thị lại dỗ dành nói: “Nhà kho không gấp, chờ thêm vài ngày, sau khi ta đưa sổ sách tới chỗ con, cùng nhau kiểm kê cũng vẫn còn kịp.”

Bà cười đến ôn nhu hiền thục, nhưng Thịnh Hề Nhan chú ý tới trong mắt bà có một chút bối rối.

Ở kiếp trước, đồ cưới của mẫu thân là toàn bộ đều nhập vào đồ cưới của nàng, cùng đưa đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, nếu không đúng, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không có khả năng không lên tiếng. Cho nên Thịnh Hề Nhan lúc trước suy đoán, Lưu thị chỉ động tay chân trên khoản tiền, không dám đánh chủ ý khác.

Trừ phi, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cũng có dính dáng ở bên trong...

Nhưng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân sinh ra trong danh môn thế gia, Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng là gia sản giàu có sung túc, như thế nào sẽ nhìn trúng đồ cưới của mẫu thân nàng.