Chương 22: Đan dược

Lưu thị sợ nàng hỏi lại, lập tức chuyển chủ đề, nói: “Nhan Tỷ nhi, Vĩnh An trưởng công chúa đặc biệt đưa tới trâm hoa thiệp, trong phủ chúng ta còn chưa từng có ai có vinh hạnh được tham gia yến tiệc của Vĩnh An trưởng công chúa đâu, phụ thân con nếu mà biết chắc cũng sẽ rất cao hứng đấy. Con đi về trước đi, chốc nữa ta sẽ gọi Kim Ngọc Trai đến, chọn cho con thêm một bộ trang sức có được không?”

Thịnh Hề Nhan đứng dậy cúi người hành lễ nói: “Đa tạ mẫu thân.”

Thịnh Hề Nhan vừa đi, sắc mặt Lưu thị liền trầm xuống: “Vĩnh Ninh Hầu phu nhân rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

Mấy ngày hôm trước nói tới lại không tới, cũng không phái người hầu gửi cho bà bức thư, bây giờ lại nói đến là đến. Suốt ngày còn tự xưng là xuất thân danh môn thế gia, đến chút quy củ như vậy cũng không hiểu.

“Phu nhân người xin bớt giận.” Tôn ma ma cúi người cho rót thêm trà cho bà, “Nô tỳ đi nghe ngóng, Hầu phu nhân lần trước lỡ hẹn, hình như là bởi vì thế tử Vĩnh Ninh Hầu xảy ra chuyện.”

Lưu thị nhướng lông mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tôn ma ma nói: “Nghe nói là đang cưỡi ngựa trên đường phố trong kinh thì bị đội lính tuần tra của Ngũ thành bắt đi, theo như quân luật phạt hai mươi trượng, rồi mới thả đi.”

“Cái gì?!” Lưu thị thốt ra, như là không thể tin vào lỗ tai của mình.

Một người đường đường là thế tử Hầu phủ, sẽ bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt như cưỡi ngựa trên đường mà bị phạt đánh hai mươi trượng? Nói đùa sao.

Lần trước con vợ kế ở nhà Trung Dũng Bá, coi trọng một tiểu nương tử bán hoa, lấy mạnh hϊếp yếu mà dẫn nàng đi, khiến cho nàng “Vô ý trượt chân” rơi khỏi quán rượu, Kinh Triệu phủ đến xem qua, cũng chỉ nói là không cẩn thận, bồi cho người nhà tiểu nương tử đó một trăm lượng bạc thì coi như xong chuyện.

Thế tử Vĩnh Ninh Hầu sao sẽ bởi vì cưỡi ngựa mà đã bị đội lính Ngũ thành đánh chứ?

“Ngươi sẽ không phải là nghe sai rồi chứ?”

“Phu nhân cũng biết, nô tỳ có một biểu tỷ họ hàng xa, cả nhà bọn họ đều đang là người hầu trong Vĩnh Ninh Hầu phủ, tiểu tử nhà tỷ ấy là người có triển vọng, lại là tùy tùng lâu năm của Tam công tử Hầu phủ, lần trước Vĩnh Ninh Hầu phu nhân không tới, nô tỳ đã âm thầm nhở biểu tỷ hỏi thăm một chút, thế nên mới biết được.” Tôn ma ma sau khi giải thích một hồi, lại khoa trường mà nói, “Có lẽ đúng là như vậy.”

Từ sau khi Phương Phỉ bị đuổi đi, Tôn ma ma có thể cảm giác được, Lưu thị đối với bà ta rõ ràng lãnh đạm đi không ít, ngược lại lại thân cận với tiểu nha đầu Hổ Phách này, đi chỗ nào cũng mang theo, chuyện này khiến cho Tôn ma ma cảm thấy địa vị của mình sớm muộn cũng sẽ bị thay thế.

Sau khi Tôn ma ma thăm dò được tin tức, cố ý không nói luôn mà chờ Lưu thị sốt ruột, lúc này mới có thể lộ ra được tầm quan trọng của bà ta.

Bà ta đắc ý lườm Hổ Phách một cái.

Hổ Phách không suy nghĩ gì, cũng không có chú ý tới địch ý của Tôn ma ma, đợi sau khi hai người nói xong, mới nói: “Phu nhân, ma ma Vĩnh Ninh Hầu phu nhân phái tới vẫn chờ ở bên ngoài, đang đợi người trả lời.”

Lưu thị sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, làm bộ nói: “Cứ nói mấy ngày gần đây ta không rảnh đi.”

Lúc bà đi thỉnh bà ta, bà ta không hợp ý liền không đến, bây giờ bà ta lại muốn đến, bà ta chờ bà một chút có vấn đề gì sao?

“Vâng, phu nhân.” Hổ Phách đi xuống.

Lưu thị nói với Tôn ma ma: “Chúng ta cứ để cho bà ta chờ, chờ đến khi bà ta gấp gáp!” Như vậy thì ngày sau mới dễ nói điều kiện.

Tôn ma ma xu nịnh nói: “Phu nhân anh minh.”

Lưu thị cầm khăn thêu trong tay, ngón tay mảnh khảnh hơi căng thẳng, hồi lâu sau lại thở dài: “Tôn ma ma, ngươi hôm nay đi gọi nha bà tới đây, để cho đại cô nương chọn vài người thị tì, dù sao cũng phải tìm cho nàng một chút chuyện để làm.”

Tôn ma ma vâng lời, vì vậy ngay trong ngày đã có nha bà vào phủ, dẫn theo mấy người gia đinh cho Thịnh Hề Nhan chọn lựa.

Bởi vì biết là chọn người đi theo bồi phòng nên nha bà đã mang theo mấy đôi vợ chồng mạnh khỏe cùng con cái của bọn họ.

Thịnh Hề Nhan chọn lấy hai nhà, hai đôi phu thê đều ngoài ba mươi tuổi, có nhi tử cùng nữ nhi.

Nàng hỏi mấy vấn đề, bọn họ đều có thể đối đáp trôi chảy, dáng vẻ quy củ cũng coi như không tệ, cử chỉ cùng cách nói chuyện đều không giống gian tặc hay dùng thủ đoạn hạ lưu, hỏi nha bà thì bà ấy nói rằng mấy nhà này trước kia đều hầu hạ trong gia đình hộ phú thương nhân, bởi vì chủ nhà ra biển bị chìm thuyền, mất cả chì lẫn chài, lúc này mới bán người đi lấy tiền nhặt gia sản về.

Thịnh Hề Nhan giữ bọn họ lại, trước tiên tạm thời bố trí ở Thịnh gia, cầm văn tự bán mình của bọn họ trong tay mình.

Nha bà đi rồi, Thịnh Hề Nhan hỏi: “Tích Quy, ngươi cảm thấy trong đám tiểu nha hoàn của viện chúng ta có thể dùng hay không?”

Tích Quy cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Nga Nhụy không tệ, nàng là người hầu, trong nhà cũng chỉ có một quả mẫu, người rất thông minh lanh lợi, có thể nhận biết một ít chữ, thêu thùa cũng vô cùng tốt, chỉ là có chút không thích nói chuyện.”

Thịnh Hề Nhan khẽ gật đầu, ý bảo nàng nói tiếp.

Tích Quy sau đó kể lại thật chi tiết: “Cả nhà ngoại của Nga Nhụy đều là bồi phòng của thái phu nhân, mẫu thân nàng lúc trước cũng là ma ma quản sự dạy dỗ tiểu nha hoàn trong phủ, phụ thân nàng là quản sự phụ trách việc mua đồ. Có một năm, phụ thân nàng cùng cữu lão gia ra ngoài một chuyến, không biết đã xảy ra chuyện gì mà bị người ta đánh chết ở bên ngoài, mẫu thân nàng cũng bởi vì phu nhân coi góa phụ là điềm xấu nên không còn cho phép làm việc trong phủ nữa.” Cữu lão gia trong miệng Tích Quy chính là đệ đệ của Lưu thị.

“Không có công việc, cuộc sống của hai mẹ con nàng trôi qua rất gian nan, lúc Nga Nhụy vừa đầy tám tuổi, đã bị đưa vào trong phủ trở thành nha hoàn vẩy nước quét nhà, năm ngoái mới tới Thải Linh viện của chúng ta.”

Tích Quy vào phủ sớm, đối với lai lịch mấy người trong viện đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Thịnh Hề Nhan đối với Nga Nhụy không có ấn tượng gì, nhưng từ những gì Tích Quy nói, Nga Nhụy cùng mẫu thân của nàng không có quá nhiều thân quyến trong Hầu phủ, hơn nữa mẫu thân của Nga Nhụy cũng biết dạy dỗ hạ nhân, đem hai người các nàng làm thị tì đi cùng có lẽ không sai.

Nghĩ như vậy, Thịnh Hề Nhan quyết định: “Trước hết để cho nàng đi theo ngươi học hỏi một ít đã.”

Bên cạnh của nàng bây giờ chỉ có Tích Quy là nha hoàn thϊếp thân, trong viện cũng không có ma ma quản sự, toàn bộ đều do Tích Quy trông coi từ trên xuống dưới, mấy ngày nay nhìn thấy Tích Quy cũng tiều tụy không ít, Thịnh Hề Nhan vốn định nhắc tới việc tìm thêm một người nha hoàn thϊếp thân, để nàng ấy chọn cũng tốt.

Tích Quy giật mình, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vui mừng, cười vâng lệnh.

Nàng ấy biết rõ cô nương đã bắt đầu dần dần tin tưởng nàng ấy.

Cô nương đối với nàng ấy có cảnh giác, Tích Quy một chút cũng không để ý, lúc trước có Phương Phỉ ở đây, mọi chuyện trong sân đều bị Phương Phỉ quản lý, nàng ta lúc đầu là người hầu của phu nhân lưu lại, vốn ngại tai mắt của phu nhân cùng Phương Phỉ, cô nương mặc kệ mọi chuyện, nàng ấy cũng chỉ có thể nhượng bộ khắp nơi.

Lúc trước nàng ấy không giúp đỡ được cô nương cái gì, cô nương không thể hoàn toàn tin tưởng nàng ấy cũng là điều rất bình thường, nàng ấy chỉ có thể làm việc thật chăm chỉ để cho cô nương về sau còn có thể tin tưởng nàng ấy nhiều hơn vài phần.

“Còn có một việc.” Thịnh Hề Nhan nghĩ ngợi nói, “Ở bên trong thư phòng nhỏ của ta có một bình sứ nhỏ màu xanh, ngươi cầm lấy đưa cho Hổ Phách. Ngươi nói với nàng ấy, cái này có thể trị bệnh động kinh của tiểu hài tử, để nàng ta cho đệ đệ của nàng uống thử, nếu như tình trạng có tốt hơn, nàng thay ta làm một chuyện là đủ. . .”

Thịnh Hề Nhan vẫy vẫy tay, Tích Quy đưa lỗ tai tới gần nghe.

“Việc này đối với nàng ấy không khó. . .”

Hổ Phách là nhất đẳng nha hoàn bên người Lưu thị, ở kiếp trước đệ đệ của Hổ Phách bởi vì bệnh động kinh tái phát mà chết yểu, Hổ Phách bi thương quá độ mà trong lúc hầu hạ vô ý đổ một chén trà nóng vào trên người Thịnh Anh, con ruột của Lưu thị, Lưu thị hết sức tức giận, đánh Hổ Phách đến nửa sống nửa chết, rồi đổ một chén dầu nóng vào cuống họng của nàng, bán nàng đi.

Thịnh Hề Nhan lúc trước đi đến Bách Thảo Đường bào chế những dược liệu kia chính là vì để cho Hổ Phách.

Đây là đơn thuốc độc nhất vô nhị của Hứa gia, chuyên trị bệnh động kinh của tiểu hài tử, so với tím tuyết tán thường dùng ở trên thị trường thì hiệu quả tốt hơn nhiều, chỉ là có mấy vị thuốc cần được bào chế đặc biệt, nên làm ra tương đối phiền toái, thẳng đến tận hôm qua nàng mới làm được xong một lọ này.

Lúc ấy nàng chỉ muốn sắp xếp một đôi mắt ở bên người Lưu thị, tránh để nàng bị động trong mọi việc, ngược lại không nghĩ tới quân cờ này bây giờ còn có thể dùng ở việc khác, có thể nói là thời cơ vừa đúng.

Vừa rồi lúc ở trong chính viện, nàng đã chú ý tới sự không yên lòng của Hổ Phách, hốc mắt nàng ấy ửng đỏ, hoàn toàn không xinh đẹp kiều diễm lanh lẹ như bình thường, nàng phỏng đoán, đệ đệ của Hổ Phách có lẽ đang phát bệnh.

Tích Quy tuân mệnh, sau khi an trí hai gia đình vừa mua về, liền mang theo bình sứ nhỏ đi tìm Hổ Phách.

Hổ Phách đã xin phép nghỉ trở về nhà, cả nhà bọn họ đều ở trong con hẻm nhỏ phía sau Thịnh phủ, ngõ nhỏ này đều là người hậu hạ của Thịnh gia.

Tích Quy gõ vang cửa nhà Hổ Phách, không bao lâu sau liền thấy cửa mở ra, nàng ấy thấy được một khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thống.

Thấy người đến là Tích Quy, Hổ Phách có chút ngoài ý muốn, nàng qua loa mà dùng ống tay áo lau nước mắt, nức nở hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Cô nương nhà ta nghe nói đệ đệ của ngươi phát bệnh động kinh nên bảo ta đưa thứ này đến cho ngươi.” Tích Quy lấy bình sứ nhỏ trong tay áo của nàng ấy ra, “Cô nương nói, ngươi cho hắn một ngày dùng ba lần, sau ba ngày liền có thể khỏi hẳn.”

Hổ Phách có chút thất kinh, đôi mắt u ám hơi sáng lên.

Tích Quy mỉm cười chủ động đưa bình sứ nhỏ nhét vào trong tay nàng ấy, nắm tay nàng ấy nói: “Ngươi trước tiên cứ cầm lấy, có cần hay không là ý định của ngươi, cô nương nói, nếu có thể cứu được đệ đệ của ngươi thì thay nàng làm một chuyện là được. Ta đi trước đây.”

Tích Quy không có ở lâu, xoay người rời đi.

Hổ Phách nắm chặt bình sứ nhỏ, lòng bàn tay truyền đến cảm giác trơn mượt man mát, trên mặt của nàng hiện vẻ ngạc nhiên cùng nghi ngờ.

Đệ đệ của nàng ấy vừa tròn sáu tuổi, tối hôm trước đột nhiên phát sốt, sau đó sốt càng ngày càng cao, cả người đều vì sốt cao mà mơ mơ hồ hồ. Phụ thân nàng hôm qua đưa đệ đệ đi khám đại phu, đại phu nói là thằng bé phát bệnh động kinh, kê cho tím tuyết tán, không lâu sau khi uống xong, nhiệt độ cơ thể quả nhiên hạ xuống, nhưng sau nửa đêm rồi tiếp tục sốt cao, so với lúc trước nhiệt độ còn nóng hơn gấp nhiều lần, tay chân co quắp.

Mẫu thân và phụ thân lại tìm mấy đại phu, nhưng đệ đệ vẫn càng ngày càng sốt cao. . .

Sáng sớm hôm nay, mẫu thân nhờ người gửi tin tức cho nàng, gọi nàng tranh thủ thời gian về thăm nhà một chút, nói là sợ thằng bé sắp không xong rồi.

Hổ Phách liền xin nghỉ chạy trở về.

Lúc Tích Quy đến, đệ đệ nàng đã sốt cao đến mức mơ mơ màng màng rồi, trong miệng một mực nói lời hồ đồ.

“A —— con ơi!”

Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng gào tê tâm phế liệt, một khắc này, đầu óc Hổ Phách trống rỗng, không nghĩ ngợi gì nữa mà chạy vào, bước chân lảo đảo.

Trong phòng, một phu nhân trung niên khuôn mặt tiều tụy đang ôm chặt một đứa bé trai trong lòng, cậu giống như là mất hồn, trong miệng chỉ hô: “Cây cột! Cây cột!”

Còn có... một nam nhân trung niên khác đang đứng bên cạnh giường, không chịu nổi mà lau khóe mắt.

Ánh mắt của tiểu nam hài dần dần mềm nhũn, tay chân càng không ngừng run rẩy, sắc mặt cậu tái nhợt ẩn ẩn hiện ra tử khí, đã gần chết rồi.

Hổ Phách giống như là bị rút đi khí lực cả người, toàn thân xụi lơ: “Đệ đệ. . .”

Hổ Phách không khỏi buông tay ra, một bình sứ màu xanh nho nhỏ trượt xuống từ lòng bàn tay nàng.

Phanh!

Một tiếng vang nhỏ này như gọi ý thức của Hổ Phách trở về.

Nàng yên lặng mà nhìn bình sứ nhỏ xoay qua xoay lại trên mặt đất, hai mắt đột nhiên trừng lớn, giống như một con mãnh thú, nhào tới nắm lấy bình sứ, không chút nghĩ ngợi mà mở nút lọ ra, đổ ra từ bên trong một viên đan dược xinh đẹp màu tím.

Hổ Phách cắn cắn môi, ý định liền quyết, nhét đan dược vào trong miệng nam đồng.

Đan dược vừa rơi vào trong cổ họng của cậu bé đã tập tức tan chảy. . .