Chương 23: Sống lại

Ánh mắt của mẫu thân Hổ Phách ngẩn ngơ, đã hoàn toàn không quan tâm Hổ Phách đút cho nam đồng ăn cái gì, chỉ ôm chặt cậu, nước mắt rơi như mưa, cả người giống như mất hồn.

Xung quanh một mảnh tĩnh mịch, không khí ngột ngạt tới cực điểm.

Không biết qua bao lâu, mặt trời chiều đã ngả về tây, ánh sáng trong phòng dần biến mất, càng thêm âm u yên lặng.

Rốt cục, phụ thân của Hổ Phách cũng thở dài, mặt mũi tràn đầy tiều tụy nói: “Hổ Phách à, con đi mua cho đệ đệ con một bộ đồ quần áo mới. . .” Mấy chữ này, ông nói vừa gian nan vừa khô khốc.

Bả vai Hổ Phách căng cứng, vốn cho rằng nước mắt đã khóc cạn rồi lại ngăn không được mà rơi xuống.

Nàng đang muốn lên tiếng đáp lại, nam đồng đang được mẫu thân Hổ Phách ôm lấy đột nhiên nhúc nhích, ánh mắt vô thần đột nhiên có một tia sáng.

“Ông nó ơi, hình như đã hạ sốt rồi.”

“Thân thể của thằng bé thật mát. . .”

Phụ thân của Hổ Phách ngẩn ngơ, bất đắc dĩ mà thở dài, chiếc lưng càng khom xuống hơn, thầm nghĩ: hài tử cũng đã mất, có thể không mát sao. Chỉ sợ bà nhà ông điên rồi. . .

“Ài, Hổ Phách, con ở cùng mẫu thân con đi, ta đi mua cho đệ đệ của con xiêm y.” Ông nghĩ đến nữ nhi tri kỷ, để cho nữ nhi ở lại khuyên nhủ bà cũng tốt.

Hổ Phách cũng nghĩ như vậy, nàng đi qua muốn nhận lấy đệ đệ, khuyên nhủ mẫu thân nghỉ ngơi trong chốc lát, mà đúng lúc này, nàng đột nhiên chú ý tới, tứ chi của đệ đệ nàng đang giật giật.

Hổ Phách dụi dụi mắt một cái, cho là mình hoa mắt, nhưng mà, ngay sau đó, nàng đã nghe được một âm thanh yếu ớt.

Hổ Phách: “. . .”

“Mẫu thân! Phụ thân! Đệ đệ còn sống. . . Còn sống!”

Hổ Phách cơ hồ dùng hết toàn lực mà hô lớn, nháy mắt một cái không rời mà nhìn chằm chằm vào nam đồng.

Phụ thân của Hổ Phách vừa đi tới cửa nhà cũng ba bước biến thành hai bước, tập tễnh lao đến.

Dưới sự chú ý hết sức của ba người, lông mi của nam đồng giật giật, chậm rãi mở mắt, vô lực suy yếu mà kêu một tiếng: “Mẫu thân. . .”

“Mẫu thân ở chỗ này, mẫu thân ở chỗ này!” Mẫu thân của Hổ Phách một tay ôm chặt cậu, gào khóc.

Phụ thân của Hổ Phách run rẩy mà để tay lên trên trán của cậu, cảm giác lành lạnh, không nóng.

Vậy mà lại thật sự hạ sốt rồi!

Hổ Phách cũng đưa tay qua sờ, kinh hỉ mà thốt ra: “Hạ sốt rồi! Đệ đệ hạ sốt rồi. Là cô nương, đan dược cô nương cho thực sự hữu dụng!”

Nhà nàng đã đi khám mấy đại phu rồi, đều nói đệ đệ không qua khỏi, sẽ phải chết yểu, vậy mà đan dược cô nương cho mới uống một lần đã khỏi rồi! Đệ đệ sống lại rồi.

Nàng vốn là bán tín bán nghi, thật sự không còn biện pháp nào khác, được ăn cả ngã về không mà thôi, không nghĩ tới, thực sự có tác dụng!

“Tỷ tỷ, người đã về rồi. . .”

Nam đồng mềm nhũn gọi, cố hết sức giơ tay đến chỗ nàng, cười với nàng.

Hổ Phách nhẹ nhàng kéo tay cậu, một dòng nước ấm chảy vào trong lòng, giống như đã nắm được vật trân quý nhất trên đời, không nỡ buông ra.

Cả nhà vây quanh ở bên cạnh tiểu hài tử này, vừa khóc vừa cười.

Trong cùng ngày nhiệt độ cơ thể của nam đồng cũng triệt để giảm xuống, sau khi lại ăn một viên đan dược nữa, đến ngày hôm sau, cũng không hề thấy sốt nữa, chỉ là tinh thần còn có chút uể oải, sắc mặt tái nhợt.

Hổ Phách chỉ nghỉ một ngày, nàng đem bình sứ nhỏ để lại cho phụ mẫu nàng, dặn dò mỗi ngày cho đệ đệ ăn ba viên rồi trở về phủ, lại chủ động tìm tới Tích Quy.

Nàng lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Đại cô nương muốn ta làm cái gì?”

Nàng là nha hoàn của phu nhân, không nên phản chủ, nhưng, đại cô nương lại là người cứu sống đệ đệ nàng, cái này đối với cả nhà bọn họ chính là ân tình cực lớn, ân này không thể không báo.

Nàng xoắn xuýt cả đêm, vẫn là nên tới.

Tích Quy nhìn ra được nàng đang xoắn xuýt cái gì, khẽ mỉm cười, dùng ngữ điệu nhu hòa nói: “Đối với ngươi mà nói rất đơn giản. Nghe nói phu nhân đang định hẹn Vĩnh Ninh Hầu phu nhân qua phủ một hôm?”

Hổ Phách gật đầu một cái, cho dù hôm qua phu nhân cự tuyệt ma ma Vĩnh Ninh Hầu phủ, nhưng mà nàng cũng biết, phu nhân thật ra chỉ là đang làm dáng.

Hổ Phách vốn tưởng rằng Tích Quy muốn hỏi phu nhân gọi Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tới làm cái gì, đang chần chờ không biết nên nói hay không thì Tích Quy lại nói tới việc khác: “Ngươi chỉ cần nghĩ cách để cho phu nhân vào đúng giờ Tý* mùng mười tháng tám ngày đó gặp Vĩnh Ninh Hầu phu nhân là được.”

*giờ Tý: 23 giờ đêm đến một giờ sáng

Hổ Phách có vẻ hơi kinh ngạc, không quá hiểu rõ dụng ý của nàng.

Tích Quy nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng ấy, giọng điệu chậm rãi nói: “Ta và ngươi đều rõ ràng, phu nhân trước sau gì cũng sẽ gặp mặt với Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, sớm một ngày hay chậm một ngày, cũng không khác nhau nhiều lắm, không phải sao? . . . Làm xong chuyện này, ân cô nương ban thuốc cho ngươi liền xóa bỏ, ngươi cũng không cần lo lắng, cô nương sẽ lấy ân bắt ngươi phản chủ, làm ra sự tình trái lương tâm.”

Trên mặt Tích Quy tràn đầy ôn hòa cùng nụ cười vô hại.

Hổ Phách bị nói trúng tâm tư, trên mặt hơi đỏ lên.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy Tích Quy nói đúng, chuyện này đối với nàng không khó, chỉ là công phu nói chuyện một hai câu.

Hổ Phách nhẹ gật đầu một cái, đáp: “Được.”

Tích Quy kín đáo đưa cho nàng một miếng bạc, nói: “Đệ đệ của ngươi bệnh nặng mới khỏi, cần phải điều dưỡng cho tốt, cầm lấy đi mua cho cậu bé chút ít thuốc bổ, cũng có thể khôi phục được nhanh hơn một chút.”

Cô nàng nói xong cũng không đợi Hổ Phách cự tuyệt, liền đi trước.

Hổ Phách hơi cụp mắt xuống, một lát sau, quay người đi về hướng chính viện.

Sau khi Lưu thị cự tuyệt Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến thăm, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân rất nhanh lại để cho ma ma thϊếp thân đưa mười hai hộp lễ vật tới , làm như bồi tội vì lần trước lỡ hẹn.

Lưu thị hài lòng, cười cười với Hổ Phách nói: “Cái người này, phải lạnh nhạt một tí, miễn cho bà ta ỷ vào chính mình là Hầu phu nhân mà không để ta vào trong mắt.”

Vì vậy, đợi đến lúc Vĩnh Ninh Hầu phu nhân lại một lần nữa phái người đến phủ, nói rằng muốn tới bái phỏng Lưu thị, bà liền đáp ứng.

Hổ Phách nhân cơ hội khuyên nhủ bà đừng định thời gian quá gần, sẽ có vẻ vô cùng vội vàng, Lưu thị ngẫm lại có lý, nhưng nếu kéo dài quá muộn, bà lại sợ Thịnh Hề Nhan đến hối thúc, nghĩ tới nghĩ lui, lại có Hổ Phách ở một bên nói bóng gió, cuối cùng quyết định là mùng mười tháng tám.

Thịnh Hề Nhan sau khi nghe được tin tức này từ trong miệng Tích Quy liền mỉm cười, hạ bút viết một chữ “Câu”.

Nàng chấm mực, không nhanh không chậm mà viết bảng chữ mẫu, lòng yên tĩnh như nước.

Tích Quy chần chờ một chút, không nhịn được hỏi: “Cô nương, nếu như Hổ Phách nói cho phu nhân thì làm sao bây giờ?”

Thịnh Hề Nhan viết xong một chữ, mới lên tiếng: “Nói thì đã sao?”

Khóe môi của nàng ẩn chứa nụ cười, cũng không thèm để ý Hổ Phách có nói hay không nói.

Quan hệ của nàng cùng Lưu thị đã sớm như nước với lửa không thể dung hòa, cho dù chuyện nàng thu mua nha hoàn của Lưu thị bị bà biết rõ lại có thể như thế nào đây? Hôn sự của nàng cùng Trấn Bắc vương phủ đã định xuống, Lưu thị còn có thể đánh chửi nàng hay sao?

“Cùng lắm cũng chỉ là uổng phí chai thuốc này của ta.” Hơn nữa có thể cứu người cũng không tính là uổng phí.

Thịnh Hề Nhan giương mắt nhìn về phía Tích Quy, khuôn mặt thanh tao như vẽ, mềm mại như nước.

“Tích Quy, cho dù là chuyện gì cũng không thể hoàn mỹ không có khuyết điểm, chỉ cần có thể chấp nhận được hậu quả xấu nhất sau khi thất bại thì có thể đi làm.”

“Không nên nóng nảy.”

Đây là bài học mà nàng đúc kết được khi sống hai kiếp.

Tích Quy có chút đăm chiêu gật gật đầu một cái, Thịnh Hề Nhan dời ánh mắt cười một tiếng, nói: “Ngày mai ngươi cùng ta ra ngoài một chuyến, ta nghĩ qua rồi, vẫn nên mua cho Diễm Ca Nhi một con ngựa. Cuộc thi Vũ Đồng hình như là phải thi cưỡi ngựa cùng bắn cung đấy, Diễm Ca Nhi cũng nên có con ngựa của chính mình rồi.”

Cuộc thi Vũ Đồng ba năm tổ chức một lần, thời gian thi chính là tại tháng mười năm nay.

Bây giờ mua thì đợi đến lúc thi vào tháng mười, cậu cũng có thể làm quen ăn ý với con ngựa mới. Vừa vặn!

Thịnh Hề Nhan rất hài lòng với suy nghĩ của mình, nàng có ý định đi chợ phía Tây xem thử, chợ phía Tây chính là một chợ chuyên về nuôi ngựa ở trong kinh thành, thỉnh thoảng cũng sẽ có một ít ngựa tốt, nếu vận khí tốt, có khi còn có thể mua được ngựa Ðại Uyển, ngựa Mông Cổ hoặc là ngựa Hung Nô.

Nàng tính toán thật tốt, ngày hôm sau đã đi ra ngoài từ sớm, kết quả kế hoạch vĩnh viễn không tính được biến cố, mới đi qua hai con phố, xe ngựa đã bị cản lại.

Đông xưởng đang ở phía trước xét nhà tịch thu tài sản, cả con đường đều bị người của Đông xưởng khống chế.

Thịnh Hề Nhan vén màn lên nhìn thoáng qua bên ngoài, nhớ lại nói: “Đằng trước hình như là Kiến An Bá phủ?”

Kiến An Bá là huân quý uy tín lâu năm, lúc trước Kiến An Bá là tâm phúc của tiên đế, về sau bởi vì lập công lớn, tiên đế đã ban cả tòa nhà bên cạnh Kiến An Bá phủ cho ông, sau khi mở thông cả tòa nhà kia cùng với Kiến An Bá phủ, tương đương với việc cả con đường đều là của Kiến An Bá phủ, đã sớm vượt quá quy chế, cũng đã từng có một lần Ngự Sử dâng tấu vạch tội. Nhưng tiên đế chẳng những bác bỏ tấu của Ngự Sử mà còn vì chuyện này ban một ý chỉ đặc biệt, có thể nói quang vinh đi cùng sủng ái.

Bây giờ, Đông xưởng chặn ở đây, cũng chỉ có thể là Kiến An Bá phủ mà thôi.

Tiên đế lúc cho Kiến An Bá phủ muôn vàn sủng ái, bây giờ nói đổ liền đổ?

Xem ra hôm nay không mua được ngựa rồi. Tuy đi đường vòng cũng được, nhưng gần đây Đông xưởng làm việc không kiêng nể gì cả, đầu năm lúc lục soát Hầu phủ Chương gia cũng bởi vì trên danh sách ít hơn một người mà Đông xưởng đã tìm kiếm toàn bộ phủ đệ nhà cửa gần đó, thậm chí đến trà lâu cũng bị lục soát một lần. . .

Thịnh Hề Nhan rất sáng suốt lựa chọn quay đầu giống những người qua đường khác.

“Đi phố Hoa đi.” Thịnh Hề Nhan phân phó nói một tiếng.

Xe ngựa quay đầu, đi thẳng đến phố Hoa.

Phố Hoa so với ngày thường hiu quạnh hơn một tí, Thịnh Hề Nhan nhớ rõ lần trước đến nàng có chú ý tới có một cửa hàng đặc biệt làm roi ngựa theo yêu cầu trên phố Hoa, hôm nay không mua được ngựa, vậy thì đặt roi ngựa trước vậy.

Thịnh Hề Nhan xuống xe ngựa, mang Tích Quy đi lên phía trước theo trí nhớ.

“Cô nương, hình như là Nhu biểu cô nương.”

Khi đi ngang qua Thanh Minh Trà Trang, Tích Quy bỗng nhiên thấp giọng nhắc nhở một câu.

Thịnh Hề Nhan ngẩng đầu nhìn lên, ở trên lầu hai của Thanh Minh Trà Trang, trong đó một gian phòng trà, bốn phiến cửa sổ mở rộng, một cô nương trẻ tuổi mặc xiêm y màu xanh đang đưa lưng về phía bọn họ, đứng ở phía trước cửa sổ, thân hình mảnh mai kia cùng nửa bên mặt lộ ra quả thật có chút giống như là Triệu Nguyên Nhu, tay nàng ta đang nâng chén trà, giống như là đang cùng ai nói chuyện.

Thịnh Hề Nhan cẩn thận phân biệt rõ một chút, chỉ nghe được một câu: “Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tế thương hải*.”

* Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tế thương hải dịch là: Cũng có lúc gió thổi dài vỗ phá sóng, sẽ kéo thẳng buồm giương ra biển xanh khơi.

“Hay!”

Ở bên trong phòng trà truyền đến rất nhiều âm thanh tán dương, nữ có nam có, sau đó chính là thanh âm của một nam tử có chút quen thuộc: “Hay cho một câu ‘trường phong phá lãng hội hữu thì’!” Hình như đây chính là Chiêu thân vương.

Lại có mấy người đi theo phụ họa: “Cô nương liên tục thả thơ hay, chúng ta bái phục.”

“Cô nương thật sự là rất giỏi văn thơ!”

Thịnh Hề Nhan nhướng đuôi lông mày lên, xem ra là Triệu Nguyên Nhu quả thật không sai!

Triệu Nguyên Nhu là tài nữ nổi danh trong kinh thành, có thiên phú làm thơ, thường xuyên có những thi từ khiến cho người vỗ tay tán dương, nguyên nhân chính là những thi từ này phong cách hầu hết đều không giống nhau, có uyển chuyển hàm xúc, lại có cả hào phóng. Ở kiếp trước cũng là như thế, cũng không phải sự tình gì quá hiếm lạ.

Thịnh Hề Nhan đang muốn thu hồi ánh mắt, thì ở trong cái chớp mắt tiếp theo, nàng liền thấy được một đôi mắt đào hoa xinh đẹp.

Là Sở Nguyên Thần!

Sở Nguyên Thần đang an vị ở bên cạnh phòng trà cách vách của đám Triệu Nguyên Nhu, màn trúc được kéo lên một nửa, hắn ngồi dựa vào cửa sổ, cầm chén trà lên giơ về phía Thịnh Hề Nhan.