Chương 8: Thế tử Trấn Bắc vương

Vừa vào Bách Thảo Đường liền có một mùi thuốc nồng đậm đập vào mặt.

Thấy có khách đến, có tiểu nhị tiến lên chào hỏi: “Cô nương là muốn bốc thuốc hay là muốn xem bệnh?”

“Bốc thuốc.” Thịnh Hề Nhan lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo, nói: “Chỗ này có ba vị thuốc, thỉnh dựa theo phương pháp ghi trên giấy mà điều chế.”

Khách nhân mang theo đơn thuốc tới bốc thuốc là chuyện bình thường, nhưng khách nhân đến việc bào chế dược liệu như thế nào đều muốn đặt hàng ngược lại là hiếm có.

Tiểu nhị cầm lấy giấy lụa, dược liệu ở bên trên đều là loại rất thông thường, so với đơn thuốc bình thường cũng không có gì quá khác biệt, nhưng trong đó có một loại, bình thường sẽ chỉ nướng, nhưng ở đây lại yêu cầu phải chiên lên.

Tiểu nhị tự đánh giá rồi nói: “Thỉnh cô nương ba ngày nữa hẵng đến lấy.”

Thịnh Hề Nhan thanh toán gấp ba lần so với giá thị trường, rồi quay trở về quán trà.

Không bao lâu sau, Tích Quy cũng quay trở lại, còn mang theo bánh hoa táo nóng hôi hổi vừa mới ra lò.

Thịnh Hề Nhan không thể chờ đợi được mà mở giấy dầu ra, cầm lấy một chiếc bánh hoa táo qua tấm sa mà khẽ cắn một miếng.

Lớp vỏ bên ngoài vừa thơm vừa giòn, tan ở trong miệng, nhân táo tàu nóng hổi ở bên trong tỏa ra mùi hương đậm đà, mứt táo dẻo dai, còn có hương hoa hồng ngọt ngào, cắn một miếng là ngọt đến đầu quả tim.

“Ăn ngon.”

Thịnh Hề Nhan mặt mày thư giãn, cực kỳ thỏa mãn.

Trọng sinh lại một đời, thật tốt.

“Muốn ăn không?” Thịnh Hề Nhan lại cầm một chiếc bánh hoa táo lên, khóe miệng cong cong mà hỏi.

Tích Quy ngơ ngác một chút, hai tay nhận lấy: “Đa tạ cô nương.”

“Tay nghề của Chu Gia Lão Phô coi như không tệ, lần sau chúng ta lại mua nữa để ăn.” Thịnh Hề Nhan vẫn chưa thỏa mãn mà lại ăn một cái nữa, sau đó mới dùng khăn tay tinh tế lau sạch sẽ mảnh vụn bên trên.

Nàng đứng dậy đẩy cửa sổ phòng riêng ra, trên đường phố tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng rong cùng âm thanh trẻ con vui cười đùa giỡn đan vào với nhau, có chút ầm ĩ, nhưng lại tràn đầy khói lửa nhân gian.

Thịnh Hề Nhan giống như cảm động nói: “Ngày sau cũng không thể nào còn tệ hơn bây giờ, ngươi nói có đúng không?”

Tích Quy: “. . .”

nàng ấy nhịn không được nhìn vào góc nghiêng trên khuôn mặt của Thịnh Hề Nhan, ánh mặt trời chiếu vào làm nổi bật làn da tinh tế giống như tuyết đầu mùa của nàng, lại thêm đôi môi đỏ mọng, mắt hạnh lấp lánh rạng rỡ, đều có một loại kiều diễm không thể tả bằng lời.

Tích Quy cảm thấy gần đây cô nương nhà mình tựa hồ thay đổi không ít, thật muốn nói giống như là giữa lông mày bớt chút nhu thuận dịu dàng, lại càng nhiều hơn một phần tùy ý khoe khoang.

Tích Quy không được sinh ra lớn lên cùng với gia đình, lúc nàng ấy năm tuổi lúc đã bị cha mẹ ruột bán đi, về sau là Hứa thị mua lại nàng ấy từ trong tay bà mối cùng chơi đùa với con gái bà. Lúc ở bên trong Hầu phủ, nàng ấy không có gánh nặng trên người.

“Cô nương nói rất đúng.” Tích Quy lên tiếng đáp lại: “Cô nương đi chỗ nào, nô tỳ sẽ đi chỗ đó.”

Lúc trước cô nương không tranh không đoạt, nàng ấy cũng an phận tự bảo vệ mình.

Nhưng cô nương nếu là có chủ ý đó, nàng ấy cũng sẽ không muốn bị tụt về phía sau.

Thịnh Hề Nhan quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên mặt của nàng ấy, Tích Quy cũng tùy ý để cho cô nương dò xét.

Thịnh Hề Nhan nở nụ cười, nói: “Vừa nãy ta đến Bách Thảo Đường đặt mua một chút đồ vật, ba ngày sau ngươi đi lấy cho ta.”

Đang ở Thịnh gia, nàng không có người nào có thể dùng, Tích Quy nếu là có thể dùng được thì đương nhiên là tốt, nếu như không được, những dược liệu nàng đặt kia, cho dù bị người khác biết rõ cũng không ảnh hưởng toàn cục, tạm thời xem trước một chút đã.

Tích Quy cái gì cũng không hỏi, thuận theo đáp ứng: “Vâng, cô nương.”

Thịnh Hề Nhan mỉm cười mà phủi phủi ống tay áo, đứng lên nói: “Nghỉ đủ rồi, chúng ta lại đi dạo chơi một chút thôi.”

Nàng bước đi nhẹ nhàng mà ra khỏi phòng riêng, Tích Quy cầm theo chỗ bánh hoa táo còn lại rồi đi theo sau.

Vừa xuống cầu thang, liền có hai thư sinh đầu đội khăn vuông từ bên ngoài đi đến, chưởng quầy đối với bọn họ hình như rất quen thuộc, cười hỏi: “Phương tú tài, Trương tú tài, hai người hôm nay không có ra khỏi thành sao?”

“Đừng nói nữa.” Một thư sinh trong đó oán giận nói: “Cẩm Y Vệ chặn cửa thành rồi.”

“Cẩm Y Vệ ngang ngược càn rỡ, thật sự. . .”

“Ai ôi!!!! Tú tài công của ta ôi!!! Đừng có nói gì nữa.” Chưởng quầy bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, hận không thể tát chính mình một cái vì lắm miệng, lại còn lôi kéo làm quen người ta, lời này nếu mà lan truyền ra ngoài, hắn còn có mạng sao?!

Trương tú tài bị đồng bạn kéo tay áo, vẻ mặt tức giận bất bình, trong miệng vẫn không quên nói tiếp: “Người đọc sách vốn không nên sợ cường quyền. . .”

Thịnh Hề Nhan nhìn thẳng ra cửa.

Nàng vốn còn muốn dạo chơi đấy, nhưng Cẩm Y Vệ liền đến cửa thành cũng chặn rồi, chỉ sợ là đang truy bắt trọng phạm.

Cẩm Y Vệ làm việc từ trước đến nay đều không kiêng nể, nói không chừng còn phải điều tra khắp nơi, kinh thành đoán chừng sắp loạn. . .

Thịnh Hề Nhan quyết định thật nhanh: “Chúng ta hồi phủ.”

Còn có hơn phân nửa phố còn chưa đi dạo xong, nàng có chút tiếc nuối mà mấp máy môi, chỉ có thể lần sau lại ra ngoài vậy.

Xe ngựa đang đứng ở đầu phố, các nàng đã đi khỏi hơn một canh giờ*, chậu băng trên xe ngựa đã sớm đã tan hơn một nửa, nhưng trong xe vẫn mát hơn rất nhiều so với bên ngoài.

*một canh giờ = hai tiếng đồng hồ

Xe ngựa bắt đầu di chuyển.

Tích Quy nói: “Cô nương, nô tỳ rót cho người một chén nước hoa quả nhé. Nô tỳ đã ướp lạnh rồi mát lắm.”

“Được.” Thịnh Hề Nhan cảm thấy nóng đến sợ, có một ly nước hoa quả mát lạnh đúng là không còn gì tốt hơn.

Nước hoa quả ướp lạnh đang đặt trong chậu băng, Tích Quy đổ gần đầy rồi đưa qua cho nàng.

Thịnh Hề Nhan phẩy tay, mũi nàng không khỏi giật giật, cảm thấy bốn phía giống như có một mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng nếu cẩn thận ngửi lại thì lại giống như không có cái gì.

Thấy tay nàng dừng giữa không trung, Tích Quy nghi hoặc mà gọi một câu, “Cô nương?”

“Không có việc gì.” Thịnh Hề Nhan híp mắt, nhận lấy nước hoa quả nhấp mấy ngụm, liền buông xuống, ngón tay vô ý thức mà vuốt ve chén lưu ly.

Xe ngựa rẽ vào một ngõ ngoặt, không nhanh không chậm mà đi về phía trước.

“Phía trước kia, dừng lại!”

Đột nhiên có người hét to một tiếng, xa phu “Hu ——” một tiếng, giật mạnh dây cương, xe ngựa thắng gấp dừng lại.

Thịnh Hề Nhan không khống chế được bị té sấp về phía trước, lại phản ứng cực nhanh mà nắm lấy cái bàn, Tích Quy vội vàng đỡ nàng, mới lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Ở ngoài xe ngựa, thanh âm của phu xe run rẩy: “Cô nương, là Cẩm, Cẩm Y Vệ.”

Thịnh Hề Nhan vén rèm xe lên, chỉ thấy có một đội Cẩm y vệ mặc áo giáp, đeo thắt lưng phi ngựa tiến đến, tất cả xe ngựa trên đường cùng người qua đường đều bị bọn họ quát ra lệnh dừng lại, một đoàn người được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ trong chốc lát, cả con phố đã bị bao vây chặt chẽ.

Một thiên hộ* Cẩm Y Vệ mặt không biểu tình mà ra lệnh: “Toàn bộ người trên xe ngựa đều không được đi xuống, đợi chúng ta kiểm tra từng cái một.”

*thiên hộ: Viên chức địa phương thời xưa, trông coi một nghìn nhà, tương tự như Chánh tổng.

Thịnh Hề Nhan buông rèm xuống, phân phó nói: “Trước tiên chờ xem đã.”

Xe ngựa chậm chạp mà dừng lại vào bên đường, kiên nhẫn chờ đợi.

Đường đi ồn ào náo nhiệt giờ phút này im lặng giống như không có một bóng người, vô luận là người qua đường hay là người bán hàng rong tất cả đều thành thật mà đứng nguyên tại chỗ, động một cái cũng không dám.

Mọi nơi im lặng như ve mùa đông.

Cẩm Y Vệ chia ra mấy đội, bắt đầu kiểm tra từ đầu phố đến cuối phố, không đợi bao lâu thì đến trước xe ngựa của nàng.

Xa phu cung kính nói: “Quan gia, chúng ta là người của Lễ Bộ thị lang Thịnh gia, bên trong là cô nương nhà chúng ta.”

Sau một khắc, màn xe đã bị một cái Cẩm Y Vệ Thiên hộ thô lỗ mà lật lên.

Ánh mắt âm lãnh vô tình của thiên hộ quét qua.

Hai cô nương một chủ tử một nô bộc ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, một người mang khăn che mặt, ánh mắt thanh chính, sắc mặt cũng không bối rối hay kinh hãi.

Trên bàn nhỏ kê cuối thùng xe vẫn còn một nửa chén nước hoa quả.

Xe ngựa liếc có thể xem hết, hắn có chút gật đầu, đang muốn buông màn xe xuống, thần sắc đột nhiên đình trệ, mơ hồ có một cổ mùi máu tanh nhàn nhạt, ánh mắt hắn ngưng trọng, lại một lần nữa nhìn về phía trong xe ngựa, ánh mắt một tấc một tấc mà chậm rãi đảo qua, sau đó, đã rơi trên chiếc ghế ngồi.

Loại xe ngựa kiểu dáng này, ở dưới ghế ngồi có một khoảng không gian không nhỏ, có thể để để không ít đồ đạc, thậm chí còn có thể giấu người. . .

“Thỉnh cô nương xuống xe.” Thiên hộ thần sắc lạnh lùng nói.

Thời điểm thấy hắn không rời đi, ngược lại còn một lần nữa nhìn quét thùng xe, Thịnh Hề Nhan cũng đã ý thức được có điều gì không ổn rồi.

Nàng mặt không đổi sắc, trong miệng đáp: “Tích Quy, chúng ta đi xuống trước.”

Hai người biết điều như vậy khiến cho thái độ của hắn cũng khá hơn chút ít, thối lui nửa bước cho các nàng xuống.

“Làm sao vậy?”

Một thanh âm mềm mại đúng lúc này chui vào lỗ tai của tất cả mọi người.

Vị thiên hộ thái độ cường ngạnh của Cẩm Y Vệ kia thần sắc lập tức biến đổi, quay đầu hướng ôm quyền nói với người đang đi tới: “Đốc chủ.”

“Vương thiên hộ, có phát hiện gì không?”

Vương thiên hộ hơi khom người, cung kính mà bẩm báo: “Đốc chủ, thuộc hạ ngửi thấy được trong xe ngựa nầy có mùi máu tươi. Đang muốn cẩn thận lục soát.”

Thịnh Hề Nhan nghiêng thân người, nhấc màn xe lên đi ra bên ngoài xem thì nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi thanh nhã nhìn như trích tiên, hắn bất quá chỉ hai mươi tuổi, lấy một thân áo choàng màu đỏ kỳ lân, lông mày giống như nhuộm mực, đôi môi như điểm chu sa, cặp mắt phượng phía mang theo một loại cảm giác sắc bén như bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, khiến người ta phải khϊếp sợ.

Đây là. . .

“Mùi máu tươi?” Nam tử không nhanh không chậm nâng tay lên nói, “Sẽ không phải là chỗ đó chứ.”

Vương thiên hộ nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy bên kia đường cái là một quán thịt heo, có một tráng hán đang cầm lấy tay phải máu tươi đầm đìa run lẩy bẩy, Cẩm Y Vệ trả lời lại:

“Đốc chủ ngài chờ một chút, thuộc hạ sẽ lập tức sai người đến hỏi.” Vương thiên hộ cụp mi mắt, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn hắn, lại tranh thủ thời gian liếc mắt một cái với thủ hạ Cẩm Y Vệ.

Rất nhanh, Cẩm Y Vệ đã qua kiểm tra tráng hán kia, hắn tất cung tất kính mà bẩm: “Đốc chủ, là tự bản thân hắn chém đấy. Trong lúc Cẩm Y Vệ phong tỏa đường phố thì bị thương, còn chưa kịp đi băng bó.”

Lời này vừa nghe liền hiểu, đoán chừng là lúc đang chém thịt thì nghe nói Cẩm Y Vệ phong tỏa đường phố, bị dọa tới mức chém phải trên tay của mình.

Vương thiên hộ nhẹ gật đầu một cái, khó trách đứng ở chỗ này, mùi máu tanh nặng hơn không ít, so với trong xe ngựa thì còn nồng đậm hơn, chắc hẳn mùi hắn vừa mới ngửi thấy là bị bay vào trong.

Cũng đúng, bên trong chỉ là hai cô nương, làm sao dám chứa chấp người kia!

Vương thiên hộ lại cong eo cúi người, chắp tay nói: “Là thuộc hạ đa nghi rồi.”

Nam tử vuốt ve ống tay áo, cười sảng khoái nói: “Đa nghi là chuyện tốt, nhưng đừng lề mà lề mề, sẽ lãng phí thời gian.”

Tiếng nói ôn hòa vừa rơi xuống, lưng của Vương thiên hộ càng cúi thấp hơn, hắn đưa tay lau cái trán đã đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, vội vàng đáp ứng.

Người nọ bị trọng thương, bọn họ mới có cơ hội đuổi tới gần hắn, nếu còn tiếp tục trì hoãn, lại để cho hắn thừa dịp đào tẩu thì rất phiền toái, cho dù bây giờ đã chặn cửa thành, với khả năng của người nọ, cũng không phải là không ra được.

“Đốc chủ anh minh.”

Giọng nói của nam tử thanh lãnh: “Đã điều tra xe ngựa cùng người qua đường xong rồi thì trực tiếp cho đi đi, miễn để vây lại cùng một chỗ, lại khiến người khác đυ.c nước béo cò.” Hắn nói không nhanh không chậm, mang theo một cỗ khí chất không giận tự uy.

Vương thiên hộ ngay lập tức tuân mệnh nói: “Vâng, đốc chủ.”

Ánh mắt nam tử quét qua chỗ nước sơn đen trên đỉnh xe ngựa của Thịnh Hề Nhan, Thịnh Hề Nhan đang nhìn thẳng vào hắn nên thấy được một đôi mắt phượng cực kỳ sáng ngời, âm lãnh như độc xà.

Thịnh Hề Nhan vô ý thức mà rụt lại một chút, đợi đến lúc nhìn lại, nam tử đã quay người đi rồi, chiếc áo choàng kỳ lân màu đỏ cũng rất nhan bị màn xe che mất.

“Hạ màn xe xuống đi.” Thịnh Hề Nhan phân phó một tiếng.

Tích Quy một lần nữa hạ màn xe vừa bị vén lên xuống.

Không đến một nén nhang, thì lại có một Cẩm Y Vệ đi tới, gõ thùng xe, lớn tiếng nói: “Đi thôi.”

“Đa tạ sai gia, đa tạ sai gia!” Người điều khiển xe ngựa liên tục chắp tay.

Xe ngựa rốt cục lại tiếp tục đi tiếp, sau đó trực tiếp trở về Thịnh phủ, dừng lại trước cửa chính.

Tích Quy đi xuống trước, lại cất kỹ ghế nhỏ.

Thịnh Hề Nhan không có nhúc nhích, nói với xa phu ở bên ngoài: “Ta ngồi trong này một lát nữa. Ngươi đi xuống trước đi.”

Xa phu vâng vâng dạ dạ đồng ý, cho rằng nàng vừa bị Cẩm Y Vệ dọa sợ. Những Cẩm Y Vệ kia khí thế hung hăng, đến hắn còn bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, trở về nhất định phải uống mấy chén trà để an ủi!

Thịnh Hề Nhan lại nói: “Tích Quy, đầu ta có chút choáng, ngươi đi lấy cho ta một chén nước đến.”

Tích Quy không có hỏi nhiều, tuân mệnh đi lấy.

Đợi đến lúc mọi người đi rồi, Thịnh Hề Nhan mới nói khẽ với thùng xe trống trơn: “Nơi này là phủ đệ của Lễ Bộ thị lang Thịnh Hưng An, phía tây có một viện nhỏ vứt đi không cần. Bên ngoài hiện tại đều là Cẩm Y Vệ, nếu như ngài muốn đi ra ngoài, vẫn là đợi đến lúc trời tối thì thỏa đáng hơn. . .”

Nàng dừng lại mấy hơi, lại chậm rãi nói ra mấy chữ: “Thế tử Trấn Bắc vương.”