Chương 9: Chết như vậy sao?

Ở kiếp trước, ngoại tổ phụ cũng đã từng nói qua, năm giác quan của nàng so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều, là thiên phú tốt để học y. Lúc ở trên xe ngựa, Thịnh Hề Nhan đã ngửi thấy được một mùi mùi máu tươi cực nhạt, hơn nữa khi ở trong quán trà lại nghe được những lời nói than phiền kia, lúc ấy nàng đã suy đoán, tặc nhân kia hơn phân nửa là đang trốn ở bên trong xe ngựa của nàng.

Chẳng qua là, nàng cùng Tích Quy đều là cô nương tay trói gà không chặt, nếu báo quan ngay tại chỗ, nói không chừng sẽ chọc đến tặc nhân làm bị thương nhóm người bọn họ.

Thịnh Hề Nhan chỉ đành án binh bất động, nàng vốn định sau khi rẽ vào lối ngoặt sẽ lấy cớ xuống xe mua đồ, rồi tùy theo hoàn cảnh mà hành sự, nhưng ai nghĩ được vừa rẽ vào thì gặp phải ngay Cẩm Y Vệ. Nhưng lúc đó, nàng đương nhiên không thể nào biết người đang trốn trong xe ngựa của nàng vậy mà lại là Sở Nguyên Thần!

Tận cho đến khi, nàng gặp được người kia.

Đốc chủ Đông xưởng* Tiêu Sóc.

*Đốc chủ Đông xưởng: Các thành viên của Đông xưởng làm nhiệm vụ đề phòng, ngăn chặn kẻ gian, những kẻ có ngôn luận phản nghịch và người thái giám được hoàng đế tin tưởng nhất sẽ làm thống lĩnh Tổng đốc Đông xưởng (hay còn gọi là đốc chủ), nắm quyền lực trọng yếu.

Ở kiếp trước, nàng không có cơ hội bái kiến người này, nhưng mà ở bên trong quyển tiểu thuyết kia, Tiêu Sóc ỷ vào việc được hoàng đế tín nhiệm, gϊếŧ hại trung thần, cấu kết với tộc man di, trên tay nhuộm vô số máu tươi cùng mạng người. Lúc ở trên triều đình, hắn ta trở mặt làm mưa làm gió, đem triều đại Đại Vinh quậy đến long trời lở đất, đến văn võ bá quan cả triều giận mà cũng không dám nói gì, thậm chí về sau, chính là một tay hắn ta nắm giữ triều chính, đến hoàng đế cũng bị hắn ta thao túng trở thành bù nhìn. Thẳng đến khi Chu Cảnh Tầm xoay chuyển tình thế, tru sát nịnh thần.

Mặc kệ Chu Cảnh Tầm cuối cùng làm như thế nào mà “xoay chuyển tình thế” Thịnh Hề Nhan chỉ biết là tiểu thuyết đã từng đề cập qua, Tiêu Sóc với Sở Nguyên Thần có giao tình, chỉ có điều chuyện này đến bây giờ vẫn không có bất kỳ người nào biết rõ.

Lúc ấy, thời cơ Tiêu Sóc xuất hiện thật sự quá xảo diệu rồi, cơ hồ là trong khe hở tí ti mà cứu người.

Có thể làm cho người đường đường là đốc chủ Đông xưởng tốn công sức, hao tâm tổn trí cứu người, Thịnh Hề Nhan kết luận, người đó tám chín phần mười là người bạn tốt duy nhất có giao tình với Tiêu Sóc, chính là Sở Nguyên Thần.

Chẳng qua là, vì sao Sở Nguyên Thần lại xuất hiện ở kinh thành?

Thịnh Hề Nhan hơi nhíu mày, hắn không phải đã mất tích ba tháng rồi sao?!

Nếu người còn sống, vậy thì tại sao lại chậm chạp không lộ diện, ngược lại còn lén lút trở về?

Hơn nữa, theo lý thuyết, lão Vương gia đã chết bốn năm rồi, Sở Nguyên Thần sớm nên kế thừa tước vị, nhưng mà cho tới bây giờ, hắn vẫn y nguyên chỉ là “Thế tử Trấn Bắc vương”, bây giờ lại còn bị Cẩm Y Vệ toàn thành truy lùng. . .

Thịnh Hề Nhan cảm thấy mình giống như là lại tìm thêm một cọc hôn sự phiền toái, không biết hiện tại hối hận có còn kịp nữa không? Ai, hơn phân nửa là không còn kịp rồi. Thái hậu vốn tốn hết công sức muốn nhìn thấy nàng xui xẻo, làm sao có thể theo ý nàng.

Được rồi, cho dù thế nào đều cũng đều tốt hơn so với Vĩnh Ninh Hầu phủ! Sở Nguyên Thần có thể sau khi lão Vương gia mất mà một mình trấn thủ biên quan bốn năm, đánh đến Bắc Yến không dám xâm phạm biên giới, cũng tuyệt đối không phải là người đại gian đại ác.

“Cô nương, người đã khỏe hơn chưa?” Tích Quy vội vàng bước nhanh tới, cắt đứt suy nghĩ của nàng: “Trước tiên người uống một ngụm nước đã.”

“Trên xe ngựa thật sự quá oi bức rồi.” Thịnh Hề Nhan thuận miệng giải thích một câu, nhận lấy nước ấm nàng ấy đưa qua, một ngụm uống cạn, khẽ mỉm cười nói: “Hóng gió xong liền thoải mái hơn nhiều rồi. Chúng ta về trước đi.”

Đợi tới khi trở lại Thải Linh viện, Thịnh Hề Nhan nằm trên giường mỹ nhân, đem toàn bộ những chuyện phiền lòng ném qua một bên, cầm cuốn truyện mà nàng mới mua hôm nay lên, lười biếng mà lật xem.

Tích Quy cẩn thận hun hương lên những nơi khó chịu ở tay chân nàng, sau khi sắp xếp từng món đồ mua được xong, lại rót thêm cho nàng một ly nước hoa quả ướp lạnh, hỏi: “Cô nương có muốn ăn một chút bánh hoa táo không?”

“Chốc nữa lại ăn.” Thịnh Hề Nhan không để ý mà phất tay áo, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên.

Tích Quy hứng thú hỏi: “Cô nương, sách này là nói cái gì vậy? Mà làm cho người cao hứng như thế?”

Thịnh Hề Nhan chỉ vào cuốn truyện, vui vẻ nói: “Có cử nhân một lòng đọc sách, trong nhà dựa vào thê tử bán đồ thêu nuôi cả gia đình, chẳng những nuôi hắn lại còn nuôi cả cha mẹ của hắn, về sau trúng cử cao học rồi.”

Tích Quy tiếp lời nói: “Rồi hắn trở về báo đáp cho vợ sao?”

Thịnh Hề Nhan lắc lắc ngón tay: “Hắn hưu thê rồi tái giá.”

Tích Quy mở to hai mắt tròn trịa: “. . . Sau đó thì sao?”

Thịnh Hề Nhan “PHỤT” một tiếng bật cười: “Hắn bị đánh chết.”

Tích Quy: “. . .”

Nàng ấy như thế nào lại cảm thấy cuốn truyện này có chút không đứng đắn.

Thấy cái dáng vẻ ngơ ngác này của nàng ấy, Thịnh Hề Nhan cười đến càng vui vẻ, khuôn mặt dịu dàng lại càng lộ ra vẻ xinh đẹp.

Tích Quy: “. . .”

Được rồi, cô nương cao hứng là tốt rồi. Đợi sau khi cô nương xem xong, mình cũng mượn thử để đọc một chút, biết rõ cô nương thích gì, mới có thể trở thành một cái nha hoàn tiêu chuẩn!

Thịnh Hề Nhan một hơi đọc hết một nửa, nhìn cái đồng hồ rỉ thấy đã qua nửa giờ Mùi, đã đến giờ nàng luyện chữ, buông cuốn truyện xuống, đi đến thư phòng nhỏ.

Vừa mới đẩy cửa ra, bước chân của nàng đột nhiên dừng lại, mắt hạnh trợn tròn, trái tim kinh hoàng đập nhanh vài nhịp.

Nàng hít sâu một hơi, quay người nói với Tích Quy đang ở phía sau: “Ngươi không cần hầu hạ nữa đâu, đi nghỉ ngơi đi, ta muốn ở một mình như thế này.”

Tích Quy thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không hỏi gì cả, cúi người lui xuống.

Thịnh Hề Nhan lúc này mới đi vào thư phòng nhỏ, lại quay người đóng kỹ cửa lại, mới nhìn về phía án thư.

Một người nam tử trẻ tuổi đang ngồi ở trước thư án của nàng, hắn bất quá mới trạc tuổi làm quan, màu da hơi sâu không giống với đàn ông trắng nõn trong kinh, ngũ quan tinh xảo đến mức không có chút khuyết điểm, tóc đen như lông quạ buộc lên thành một cái đuôi ngựa cao cao. Trên người chỉ mặc một bộ thanh y đơn giản, không chút nào che khuất phong thái của hắn, ngược lại còn khiến cho hắn càng lộ ra tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.

Thấy nàng nhìn sang, hắn còn ngẩng đầu khẽ mỉm cười, một đôi mắt đào hoa lưu quang dịch chuyển, còn tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời thiêu đốt.

Thịnh Hề Nhan ngửi ngửi mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, nhìn thấy sắc mặt hắn có vẻ hơi tái nhợt, khe khẽ thở dài, mở miệng kêu: “Sở thế tử.”

Sở Nguyên Thần nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch, bên miệng còn treo một nụ cười yếu ớt có chút ngả ngớn: “Thịnh đại cô nương.”

Quả nhiên là hắn!

Thịnh Hề Nhan cũng không biết là nên thở phào nhẹ nhõm hay là nên đau đầu.

Nàng đoán được người trốn ở trong xe ngựa của nàng chính là Sở Nguyên Thần, cũng đoán được hắn có thể sẽ thừa dịp lúc ban đêm chạy đi, nhưng không có đoán được, hắn lại còn không đi mà tìm tới tận cửa! Hắn thực sự cảm thấy nàng sẽ không tố giác hắn sao? Bây giờ, Cẩm Y Vệ toàn thành đều đang tìm hắn đây này.

Sở Nguyên Thần một tay nâng cằm, đôi mắt đào hoa dường như sẽ câu người: “Thịnh đại cô nương quả nhiên nhận ra ta.”

Thời điểm bị gọi tên, Sở Nguyên Thần quả thực cả kinh, đối phương biết rõ hắn trốn trong xe ngựa thì cũng thôi đi, ngay cả đến thân phận của hắn cũng biết rõ, chuyện này khiến cho Sở Nguyên Thần rất khó mà không sợ hãi.

Nhưng hắn vừa rồi lại không cảm nhận được nửa điểm ác ý, nếu không thì, ở lúc Cẩm Y Vệ đang điều tra hoàn toàn có thể khai hắn ra.

Thịnh Hề Nhan không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngài không phải cũng nhận ra ta sao?”

Nàng giỏi nhất là giả vờ nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong, muốn cười bao nhiêu ngọt liền có bấy nhiêu ngọt, nửa điểm cũng không hề mang theo giả.

“Nếu vậy Sở thế tử hẳn đã biết rõ chuyện Thái hậu ban hôn cho hai ta.” Thịnh Hề Nhan kéo một cái ghế qua ngồi đối diện hắn, giống như rất chân thành mà nói: “Chỉ bằng quan hệ của hai chúng ta, Sở thế tử cũng nên tin ta.”

Sở Nguyên Thần ngồi thẳng người, có chút hăng hái mà đánh giá thiếu nữ trước mắt.

Thiếu nữ như châu như ngọc, trong rực rỡ lại lộ ra thanh tao lịch sự, mắt hạnh sáng ngời giống như là có sóng nước bồng bềnh.

Hôm qua hắn mới từ chỗ Tiêu Sóc biết được, Thái hậu vậy mà thừa dịp hắn “không rõ tung tích”, chỉ cho hắn một mối hôn sự.

Nguyên bản, hắn đối với vị “Thịnh đại cô nương” này đến tên còn không biết, không có nửa điểm hứng thú, nhưng sự tình chính là trùng hợp như vậy, hắn bất quá tùy tiện trốn vào một chiếc xe ngựa, lại là xe ngựa của nàng.

Hơn nữa. . .

Nàng đối với việc chính mình đột nhiên xuất hiện, chẳng những không có nửa điểm sợ hãi, lại còn bình tĩnh mà có ý đồ dùng ngôn ngữ để chiếm lấy ưu thế.

Ngón tay Sở Nguyên Thần nhẹ gõ lên bàn, ngả ngớn mà hỏi thăm: “Hai chúng ta? Xem ra Thịnh đại cô nương đối với cuộc hôn sự này còn rất thoả mãn đấy.”

“Thỏa mãn, cực kỳ thỏa mãn.” Thịnh Hề Nhan đôi mắt cong cong, cười đến càng sáng lạn hơn: “Sở thế tử thì sao?”

Sở Nguyên Thần bên miệng chứa đựng một nụ cười, ý vị thâm trường nói: “Ta cũng rất hài lòng.”

Hắn đem khuôn mặt tuấn tú tiến gần đến Thịnh Hề Nhan, gần đến mức tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, rồi mới vừa cười vừa nói: “Nếu chúng ta đều đã quen như vậy rồi, vậy Thịnh đại cô nương có thể giúp ta một chuyện nhỏ được không?”

Thịnh Hề Nhan cũng cười cười trả lời lại: “Ngài nói trước để ta xem xét.”

Hắn lại tiến về trước: “Giúp ta viết một phong thư, gửi cho một người.”

Đôi mắt Thịnh Hề Nhan lóe lên, tiếp lời nói: “Tiêu Sóc?”

Đôi mắt đào hoa của Sở Nguyên Thần nhíu lại, khí chất vốn mang theo điểm ngả ngớn bỗng dưng biến đổi, giống như một thanh bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ, nguy hiểm mà sắc bén.

Dù là Thịnh Hề Nhan sớm đã có chuẩn bị, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, phía sau lưng cũng không khỏi đổ ra một tầng mồ hôi mỏng, trong nháy mắt, thậm chí đến cả cổ cũng cảm thấy có chút lành lạnh, trái tim cũng giống như ngừng mấy nhịp.

Thua người không thua trận! Nụ cười trên mặt Thịnh Hề Nhan không giảm, giấu bàn tay đang nắm chặt khăn ở dưới thư án, lòng bàn tay ẩm ẩm, thấm ướt cả khăn tay.

Sở Nguyên Thần ở trên chiến trường nhiều năm như vậy, ánh mắt rất sắc bén, liếc một phát liền nhìn ra Thịnh Hề Nhan là miệng cọp gan thỏ.

Hắn không khỏi cười khẽ, nói ra: “Cho ta mượn giấy bút một chút.”

Lúc này đây, Thịnh Hề Nhan không dò xét nữa, nàng chỉ chỉ giấy bút trên thư án, lại để cho hắn tùy ý, tự mình đi đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía hắn để tránh hiềm nghi.

Sở Nguyên Thần rất nhanh đã viết xong một phong thư mỏng, tùy tiện viết, đến vỏ bên ngoài phong thư cũng không có, liền tùy tiện mà đặt ở trên thư án, giống như không để ý nàng có nhìn lén hay không, lại cười nói: “Giúp ta đưa đến Thanh Minh Trà Trang trên phố Hoa là được.”

“Uống nước không?” Thịnh Hề Nhan gật đầu, lại rót chén nước ấm cho hắn, thái độ thập phần tùy ý, “Tùy tiện uống đi, trên người của ngài còn bị thương, uống trà không tốt.”

Sở Nguyên Thần không có nói tiếp, hắn cười tủm tỉm mà khẽ dựa vào thành ghế, ngáp một cái: “Mượn trước chỗ này của nàng nghỉ ngơi một chút.”

“Sau đó có thể đi chết rồi hả?” Thịnh Hề Nhan không chút lưu tình mà gọi hắn là nỏ mạnh đã hết đà.

Cho dù không có bắt mạch, Thịnh Hề Nhan cũng có thể nhìn ra, thương thế của hắn cực kỳ nghiêm trọng.

Sắc mặt của hắn tái nhợt, nhưng lúc nói chuyện lần này đến lần khác, khóe miệng luôn mang theo nụ cười, đôi mắt đào hoa đảo qua đảo lại, cả người đều lộ ra một bộ dáng quần là áo lượt không đứng đắn, cho dù bây giờ đã bị Thịnh Hề Nhan vạch trần, hắn cũng không có nửa điểm thu liễm, ngược lại còn hỏi: “Có cái gì ăn không? Đã hai ngày rồi ta chưa ăn cái gì.” Lúc nói những lời này, lại phảng phất như có điểm đáng thương.

Thịnh Hề Nhan: “Có Bánh hoa táo. . .”

“Ăn.”

Thịnh Hề Nhan đi ra ngoài cầm bánh hoa táo, đến lúc trở về, Sở Nguyên Thần cũng đã ngã trên mặt đất, khí tức yếu ớt.

Thịnh Hề Nhan: “. . .”

Nàng ngây người chớp mắt một cái, vội vàng buông bánh hoa táo xuống, bước nhanh đi đến bên cạnh hắn, chần chờ một chút, ngồi xổm người xuống, dùng ba ngón tay để ở trên mạch đập của hắn.

Mạch giống như suy yếu vô lực, nhịp đập hỗn loạn, lúc nhẹ lúc nặng. . .

Lông mày nàng càng ngày càng nhíu lại, đây quả thực so với nàng suy đoán bết bát hơn nhiều.

Hắn mất máu quá nhiều, tâm mạch cực yếu, nếu mặc kệ, sợ là không sống quá hôm nay.

Nói như vậy, chẳng lẽ Sở Nguyên Thần ở kiếp trước chính là chết như vậy hay sao?

Không phải chết ở trên chiến trường ở Bắc Yến, mà là chết ở trong kinh thành?

Thịnh Hề Nhan trong lòng kinh hoàng, Sở Nguyên Thần không thể chết, nếu hắn chết rồi, tạm thời chưa nói đến việc xử lý thi thể của hắn như thế nào, mấu chốt là, nàng sẽ gả cho ai đây? Không có Trấn Bắc vương phủ chắn lưng, Thịnh Hưng An không chừng sẽ tùy tiện nhét nàng vào trong một cái am ni cô.

Thịnh Hề Nhan trầm mặc một lát, trịnh trọng mà lấy ra một bộ ngân châm từ trong tay áo.

Nàng mở bao châm ra, lấy ra một cây ngân châm, giờ khắc này, lực chú ý của nàng vô cùng tập trung, trong đầu nhiều lần nhớ lại những gì ngoại tổ phụ dạy bảo, nín thở ngưng thần, tay phải vừa nhanh vừa chuẩn xác mà đâm cây ngân châm vào huyệt Bách Hội của hắn, không nhanh không chậm vân vê vài lần.

Sau đó, là châm thứ hai, châm thứ ba. . . Cách áo ngoài, mỗi một châm của nàng đều vững vàng mà rơi vào yếu huyệt của hắn, không sai một li.

Liên tiếp bảy cây châm, Thịnh Hề Nhan mới dừng tay, nàng cong ngón tay búng một cái, Thất căn ngân châm đồng thời rung rung trên huyệt vị của hắn, phảng phất như có một cỗ khí lưu không nhìn thấy đang chạy qua đó.

Thịnh Hề Nhan lặng yên mà thầm đếm: một, hai, ba. . .

Dừng lại trong ba hơi thở.