Chương 20

Khắc La Phong cầm tằm ti tiên lạnh lùng nói với Thập Thất, hai trăm roi, bình thản như không.

Đối với Thập Thất mà nói, vài trăm đằng điều hắn cũng đã nếm qua vài lần, nhưng tằm ti tiên, hai trăm roi, chỉ tưởng tượng thôi hắn cũng không dám. Nhưng mà, từ trước đến nay, các hình phạt Khắc La Phong nói ra, dù Thập Thất biết mình chịu không nổi, hắn cũng không dám kháng hình. Hơn nữa, Khắc La Phong luôn biết khi nào là giới hạn của hắn, hắn tin tưởng chủ nhân còn biết rõ thân thể của hắn hơn cả chính hắn. Tuy Thập Thất có chút sợ hãi, thân thể banh chặt, nhưng vẫn dựa theo quy củ trả lời Khắc La Phong: “Thỉnh chủ nhân trách phạt.”

“Nhớ rõ quy củ, không được kêu, không được cắn môi, phải thả lỏng. Nếu ngươi dám vi phạm hoặc tránh né, lập tức tính lại từ đầu.” Khắc La Phong cũng không có lập tức đánh, chỉ từ tốn nói ra một câu.

Đối với Khắc La Phong, chịu hình là một loại hình thức để chuộc lỗi, vậy nên người chịu hình phải lấy hết tinh thần và thân thể ra để thừa nhận đau đớn, chỉ cần hắn nắm chặt tay hay cắn môi, cũng đã biểu thị sự chống đối. Thập Thất biết rõ điều đó nên cố gắng thả lỏng thân thể, tuy chưa bị đánh roi nào, nhưng hắn lại có cảm giác như vừa chịu qua trăm roi vậy. Hít sâu một hơi, Thập Thất mới mở miệng: “Dạ.”

“Nâng eo!”

“Dạ” Thập Thất đáp lời, đem hai mông nâng cao. Hắn vừa động một chút, đinh sắt dưới đầu gối lại lún sâu vài phân, khiến hắn ngay cả đầu ngón tay cũng không dám động, an ổn bày ra tư thế theo yêu cầu của Khắc La Phong.

Khắc La Phong đưa mắt nhìn vào song mông của Thập Thất, thân thể trần trụi tràn ngập mồ hôi, máu tươi liên tục từ đầu gối chảy ra, mà khi Thập Thất nâng cao eo, hoa huyệt đỏ hồng giữa hai mông cũng theo đó mà dần dần hiện ra.

Khắc La Phong nghe Thập Thất nói xong cũng không nói gì nữa, đi đến sau lưng Thập Thất, nâng tay, dùng bảy phần sức lực, một thanh âm sắc nhọn vang lên, roi vụt qua không khí nhanh như điện. Một roi hạ xuống, từ ngang lưng đến trên mông lập tức hiện ra một vết bầm đỏ thẫm. Khắc La Phong nhìn thoáng qua vết thương kia, cũng không có chút do dự, tay lại nâng lên lần nữa, một vết roi khác lại hạ xuống, chiều dài vừa khít vết roi đầu tiên, một li cũng không lệch. Mà Thập Thất cũng không thể tưởng được, chủ nhân lần này lại xuống tay mạnh như vậy, một roi hạ xuống, đau đến tận xương cốt. Roi thứ ba, thứ tư, thứ năm, … tất cả đều hạ xuống cùng một chỗ, một li cũng không lệch, lực đạo chỉ tăng chứ không giảm, vết bầm càng trở nên tối màu.

Thập Thất cắn răng, nhưng hắn cũng không dám có biểu hiện quá rõ, sợ sẽ làm phật ý chủ nhân.

Năm mươi roi qua đi, tất cả đều hạ xuống cùng một chỗ. Loại roi này đáng lẽ đánh vào da sẽ không chảy máu, nhưng do mỗi roi đều hạ xuống cùng một chỗ, lực đạo Khắc La Phong dùng lại không nhỏ, lập tức liền khiến vùng da kia chịu không nổi mà rách ra, tơ máu rỉ xuống. Thập Thất không dám phát ra thanh âm, chỉ dám gào thét ở trong lòng, tưởng chừng như muốn giảm bớt đau đớn. Hắn chịu không nổi, không thể tiếp tục, mồ hôi lạnh liên tục rơi xuống, từng dòng từng dòng thấm đẫm trán Thập Thất. Thân thể hắn cũng bắt đầu run lợi hại, mà đau nhất vẫn là vết thương ở đầu gối, đinh sắt ma sát với da thịt, khiến hắn dù có muốn ngất cũng ngất không được. Mà dù Thập Thất có cố cắn răng chịu đựng như thế nào cũng không thể giảm bớt đau đớn trên người, hai tay của hắn cũng đã không còn tuân theo quy củ, sớm đã nắm chặt lại, gồng mình chịu đựng.

Một thanh âm như sét đánh ngang tai vang lên, máu tươi giàn dụa ướt đẫm lưng Thập Thất, hắn quỳ rạp trên đất không dám động, thân thể dường như đã không còn là của chính hắn, đến cả đầu ngón chân hắn cũng không cảm nhận được. Mà vừa lúc hắn ngã xuống, Thập Thất liền cảm thấy sợ. Hắn đã phạm vào điều tối kỵ của Khắc La Phong, sợ chủ nhân sẽ bảo rằng đánh lại lần nữa. Thập Thất biết quy củ của Khắc La Phong, y nói nhất định sẽ làm.

Nhưng lại ngoài phỏng đoán của Thập Thất, Khắc La Phong thấy hắn ngã xuống cũng không nói gì, chỉ bình thản nhìn hắn cố gắng gượng dậy, dọn lại tư thế cũ chờ mình tiếp tục, một tia đau lòng cũng không có.

“Thỉnh chủ nhân tiếp tục.” Thập Thất gắng gượng quỳ tốt, nâng cao eo, run giọng nói.

Khắc La Phong giơ tay, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, lực đạo vẫn giữ nguyên như cũ, mà lần này, một roi lại hạ xuống ngay hậu huyệt đỏ ửng của Thập Thất, khiến cho hắn đang run rẩy quỳ liền ngã sang một bên.

“A…” Thập Thất khắc chế âm thanh mới vừa từ miệng hắn vang lên, đầu gối đau đớn khiến hai chân hắn run rẩy không thôi. Mà hắn cũng không dám mở miệng cầu xin Khắc La Phong, chỉ dùng tất cả ý chí chống cự lại đau đớn cực hạn.

Thập Thất còn không kịp tỉnh táo lại từ sau một trăm roi kia, liền cảm thấy thấy một cỗ nhiệt lưu từ hậu huyệt đánh thẳng lên não, cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể. Khắc La Phong không lưu tình chút nào, từng roi từng roi vụt xuống hậu huyệt của Thập Thất. Đau đớn từ trên lưng còn chưa hết, đau đớn từ hoa huyệt yếu ớt còn mãnh liệt hơn vài phần, khiến hắn tê dại, đau đớn, rã rời, mệt mỏi. Hoa huyệt lần lượt tiếp xúc với roi kia, lập tức sưng đỏ, run rẩy mở hợp. Một trăm năm mươi roi qua đi, Thập Thất toàn thân tê liệt ngã sấp dưới đất, bức tường phòng tuyến cuối cùng của hắn đã hoàn toàn sụp đổ, thống khổ không ngừng ập tới. Cả người của hắn nhuộm đẫm máu tươi và mồ hôi, mà thê thảm nhất là hậu huyệt. Máu tươi từ cửa động rỉ xuống, chạy dọc theo khe rãnh, sau đó men theo phân thân mà rơi xuống đất. Chưa bao giờ, chỗ yếu ớt nhất kia của hắn lại phải chịu đau đớn đến như vậy. Trước kia mỗi lần phục vụ chủ nhân, cảm giác tuy cũng không phải thống khoái gì, nhưng ít nhất chủ nhân cũng có thương tiếc hắn, cho phép hắn xoa chút thuốc mỡ để đỡ thống khổ, mà lần này, một chút chuẩn bị cũng không có.

“Chủ, chủ nhân.” Thập Thất run rẩy mở miệng kêu Khắc La Phong hai tiếng, trải qua hơn trăm roi ý thức của hắn đã rã rời, ”Thập Thất đã biết lỗi rồi, cầu chủ nhân tạm tha cho thuộc hạ, thuộc hạ thật sự chịu không nổi.”

Khắc La Phong nhìn Thập Thất nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt vừa chạm vào mắt Thập Thất, Thập Thất liền lập lức né tránh. Khắc La Phong chậm rãi thu roi, từ tốn đi đến bên ghế ngồi xuống, nhìn quét qua thân thể Thập Thất một lần, đưa tay nâng dậy đầu gối của hắn, nhìn thấy đinh nhọn đâm vào da thịt thì liền nhíu mày.

“Chịu đựng.” Khắc La Phong nhìn tình cảnh trước mắt cũng chỉ thản nhiên nói ra hai chữ, mà Thập Thất nghe qua hai từ kia cũng chỉ dám thuỳ mắt cúi đầu. Hắn không mở miệng xác nhận, chỉ là cố gắng hít sâu thừa nhận đau đớn. Khắc La Phong ngồi xổm xuống bên người Thập Thất, lật ngược người hắn lại, đưa tay nhẹ nhàng đem bàn đinh trên đầu gối Thập Thất chậm rãi gỡ ra, đinh nhọn bị rút ra, máu rươi liền ồ ạt tràn ra, đau đớn xông thẳng lên não khiến Thập Thất không nhịn được mà cắn chặt môi. Đến khi tất cả đinh sắt bị rút ra, cả người hắn vẫn còn gồng chặt.

“Thả lỏng đi.” Khắc La Phong nhẹ nhàng đặt bàn đinh xuống đất, mở miệng nói.

“Chủ nhân…” Thập Thất biết hình phạt còn chưa hoàn, nằm trên mặt đất run giọng kêu một tiếng.

“Nhớ kỹ?” Khắc La Phong cuối cùng cũng hiện ra một chút ôn nhu, cúi người nâng dậy Thập Thất, cũng cảm nhận được Thập Thất vì bị động đến vết thương mà mãnh liệt run rẩy một chút.

“Dạ, Thập Thất nhớ kỹ.” Thập Thất nén đau ngồi dậy, thành thật trả lời.

“Ngươi tốt nhất đừng tái phạm lần hai, nếu không những ngày sau ngươi đừng mong sống tốt.”

“Dạ, cảm ơn chủ nhân đã giáo huấn.” Thập Thất cúi đầu nói.

Thập Thất không nghĩ chủ nhân sẽ bỏ qua cho hắn nhanh như vậy, chỉ biết là lần này chịu hình còn không có hoàn, chắc chắn sau khi hắn bình phục sẽ tới thỉnh chủ nhân tiếp tục hình phạt. Trước kia, dù cho hắn có van xin thế nào, chủ nhân đều sẽ không bao giờ ngừng tay trước khi hình phạt kết thúc, vậy mà lần này, ngài lại nhân từ tha cho hắn. Là do hắn sai, không hoàn thành nhiệm vụ. Là do hắn cãi chủ nhân, vì ca ca mà chống đối ngài. Đây là lần cuối cùng hắn bảo vệ người kia, vì hắn không thể phản kháng và lừa dối chủ nhân được nữa. Sau khi bình phục, hắn sẽ tìm cơ hội nói rõ với ngài, rồi mặc cho ngài trừng phạt. Hắn đã từng thề trung thành với Khắc La Phong, bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ. Chỉ là, lần tới nếu gặp lại người kia, hắn sẽ tìm cách trốn đi thật nhanh để khỏi gặp phiền phức, như vậy chủ nhân sẽ không phiền lòng nữa.

Thấy Thập Thất cúi đầu không nói gì nữa, lúc này Khắc La Phong cũng đứng dậy, xoay người bước ra khỏi cửa.” Ở trong này suy nghĩ lại, sau đó đi tìm Nhã đại phu thoa dược. Nhớ kỹ, ngươi mãi mãi là nô ɭệ của ta.”

“Chủ nhân, ôm Thập Thất ra ngoài đi.” Thập Thất khát vọng nhìn theo dáng Khắc La Phong, thương tích của hắn hắn rất rõ ràng, bảo hắn tự ra ngoài, hai ngày nữa cũng chưa chắc được. Mà Thập Thất vừa nói xong câu kia, lập tức liền giật mình cúi đầu im lặng. Hắn cư nhiên cầu xin chủ nhân một việc xa vời như vậy. Chủ nhân ghét hắn như vậy, ngài làm sao lại có thể ôm hắn ra ngoài được?

Hồi lâu cũng không thấy tiếng đóng cửa, Thập Thất liền ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn phía trước. Chủ nhân đang ở trước mặt hắn, đôi bàn tay to ấm áp kia đang ôm hắn vào lòng. Thập Thất thụ sủng nhược kinh, ánh mắt bối rối run run nhìn sang một bên, mà Khắc La Phong trước sau cũng không có biểu tình gì.

Khắc La Phong ôm Thập Thất rời khỏi phòng, còn Thập Thất thì cuộn người áp mặt vào ngực Khắc La Phong, cố gắng tận hưởng hết mùi vị được chủ nhân sủng ái.