Chương 4: Hai Hòn Đá

Tỉ lệ nam nữ năm nhất trong lớp báo chí thể thao cũng được xem là ngang nhau, nhưng vẫn tốt hơn so với khoa thể chất. Mặc dù con trai trong lớp Phó Sảng nhìn thư sinh trói gà không chặt, nhưng mỗi người bọn họ vẫn tràn đầy sức sống.

Lớp trưởng Đào Đào là sinh viên có điểm thi cao nhất trong lớp báo chí khóa này, danh xứng với thực nên được đảm nhận chức vụ lớp trưởng. Cậu ta tổ chức một buổi họp lớp tại KTV Hoa Hạ trong khu thương mại đối diện trường.

Một người trả tiền, Phó Sảng với Lạc Mạn phụ trách việc mua đồ ăn cho buổi liên hoan. Chập tối, sau khi ăn cơm xong hai người nhanh chóng đến siêu thị ngoài trường mua đồ.

Từ đồ uống tới đồ ăn vặt, hai người đều cầm hai túi trên tay. Lúc xách không được thì để qua một bên gọi điện kêu Đào Đào tới.

Phó Sảng vừa cúp máy, đột nhiên bị vỗ đầu một cái. Cô quay đầu lại nhìn, từ từ ngước mắt lên liếc nhìn Trần Duy Lặc. Anh mặc áo thun đen tuyền, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc, trên mặt dây chuyền còn được khắc kỷ niệm chương.

“Em mua nhiều đồ ăn vậy?” Trần Duy Lặc cúi đầu nhìn, tất cả đều là đồ uống và đồ ăn vặt.

Lạc Mạn thở hổn hển, cô nàng thụi mấy cái vào người Phó Sảng.

Phó Sảng ừm một tiếng: “Họp lớp, lát nữa đi hát karaoke.”

“Hát karaoke ở Hoa Hạ?”

“Sao anh biết?”

“Quán đó do sinh viên tốt nghiệp học viện mở, bọn anh đều tới đó.” Trần Duy Lặc cúi xuống xách hai túi nặng nhất cho Phó Sảng.

Anh quay đầu: “Anh tiện đường, để anh đưa em đi.”



Cô không nói gì mà chỉ xách túi đồ ăn vặt cùng Lạc Mạn đi sau lưng Trần Duy Lặc.

Lạc Mạn nhìn bờ vai rộng của Trần Duy Lặc, không chỉ tràn đầy sức trẻ mà còn có rất nam tính. Khác với những bạn nam thư sinh trong lớp, đây chính là hình mẫu lý tưởng mà phần lớn tụi con gái đều thích.

“Anh ấy là ai vậy?” Lạc Mạn không nhịn được nhỏ giọng hỏi Phó Sảng.

“Trần Duy Lặc.”

“Anh ấy là gì của cậu?”

Phó Sảng chưa từng nghe ai hỏi mình như vậy, cô muốn nói: anh ấy là Trần Duy Lặc của tớ.

“Bạn thân của anh tớ.”

Lạc Mạn tò mò hỏi: “Anh ấy có bạn gái chưa?”

Phó Sảng âm thầm thở dài. Cô ngước mắt nhìn Trần Duy Lặc đang sải bước lớn đằng trước, khuôn mặt tuấn tú đến nỗi cả người và thần đều phải ghen tỵ, hoàn toàn mê hoặc tâm hồn của mấy cô gái nhỏ

“Có rồi, rất nhiều.”

Lạc Mạn cau mày không dám tin: “Rất nhiều là làm sao? Anh ấy là tên sở khanh hả?”



Phó Sảng khẽ “ừm”, cô bước nhanh như bay đuổi theo Trần Duy Lặc.

Cô không muốn đi sau lưng anh nữa. Cô muốn để anh nhìn thấy cô, từ bây giờ, anh phải nhìn cô từ phía sau.

Bên ngoài KTV Hoa Hạ, Đào Đào vội vàng đi xuống nhận lấy túi đồ trong tay Trần Duy Lặc, cảm ơn rồi xách hai túi lên lầu.

Phó Sảng và anh chưa bao giờ khách sáo với nhau. Cô vẫy tay chào rồi đi tới đợi thang máy. Phó Sảng kìm lòng không đậu muốn nhìn anh thêm chút nữa nhưng khi cô vừa quay đầu lại đã thấy anh đút túi rời đi. Trần Duy Lặc không thèm nhìn cô, cô lại bắt đầu giận dỗi.

Kể từ khi nhập học, bầu không khí của lớp báo chí rất tốt. Các bạn trong lớp có thể trêu đùa riêng với nhau nên ngày càng hòa đồng hơn. Phó Sảng và một nhóm mấy bạn học nam nữ chơi với nhau rất vui vẻ, mọi người chơi đấu địa chủ, đoán số trên xúc xắc hết mình như lúc cô chơi cùng Tiềm Nhã Lan và Phó Hào ở nhà.

Đào Đào không ngờ Phó Sảng lại dạn dĩ như vậy, quả nhiên không đặt sai tên.

Sau khi Phó Sảng uống đến đỏ bừng cả mặt, cô cười nói với bọn họ: “Tớ còn có một người anh trai tên là Phó Hào. Người khác nghe thấy sẽ cảm thấy mẹ tớ muốn trong nhà kiếm được nhiều tiền, nhưng thật ra không phải như vậy, bà ấy chỉ hi vọng tớ với anh tớ có thể làm người rộng lượng, nên tên của tớ là Phó Sảng!”

Đào Đào tiếp lời: “Tên của tớ nghe như từ láy, gọi nhiều một chút sẽ bị nữ tính hóa, đọc thành Đào Đào [1]. Các cậu đều học khoa tin tức, nhất định phải sửa phát âm lại cho tớ.”

[1] Tên của Đào Đào đọc là /táo tāo/ nhưng hay bị đọc nhầm thành Đào Đào /táo táo/.

Phó Sảng ngửa đầu uống thêm mấy ngụm rượu, trong đầu hiện lên tên của Trần Duy Lặc, cô suy nghĩ tại sao anh lại tên là Trần Duy Lặc.

Mẹ Trần kể lúc bà mang bầu Trần Duy Lặc, anh ở trong bụng mà không ngoan, khiến bà thường ngủ không ngon giấc, mà bà lại thường cảm thấy anh đạp bụng bà cứ như hai hòn đá vậy.

Phó Sảng cũng cảm thấy anh chính là hai hòn đá. Một hòn che ngay mắt, một hòn chắn ngay tim.