Chương 2

21.

Đêm nay trôi qua thật lâu, mọi người đều thức đến lúc mặt trời lên cao, họ mới dám quay về phòng mình để ngủ bù, nhưng không được bao lâu, máy bay của quân địch thả b o m trên đỉnh đầu, Thượng Hải, thất thủ rồi…

22.

Vì để tránh tai hoạ, chúng tôi bị người của thống lĩnh đưa vào hầm trú ẩn, từ tối qua đến bây giờ, tôi chỉ ngủ được hai canh giờ, mọi người đều mơ mơ màng màng bị đưa đi, đồ ăn thì không mang theo bao nhiêu, may mắn thay, người của thống lĩnh đều biết mấy người chúng tôi đều là thê thϊếp của Giang Lễ, cho nên đặc biệt chăm lo cho chúng tôi.

23.

Đây là lần đầu tiên, cảm nhận được cảm giác đồng cam cộng khổ là như thế nào, trong hầm trú ẩn, có một số người không có gì ăn chỉ có thể bị c h ế t đói, có một số không màng an nguy đi ra khỏi hầm trú ẩn để tìm đồ ăn nhưng cũng không thấy quay trở lại, cũng có phụ nữ mang thai, nhưng vì không có môi trường sinh đẻ tốt mà c h ế t vì mất m á u nhiều.

24.

Không lâu sau, rất nhiều quan quân mặc y phục vàng đến hầm trú ẩn, họ nói điều gì đó mà chúng tôi nghe không hiểu, họ cầm s ú n g, bắt chúng tôi ôm đầu ngồi xuống, tứ di thái rất cơ trí, nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng bảo chúng tôi bôi tro lên trên mặt.

25.

Bọn họ dùng tiếng trung nói với mọi người ai là vợ của Giang Lễ.

Năm người chúng tôi đều không dám đứng lên, tên quan quân lãnh đạo kia lại mở miệng, nếu như chúng tôi không nói, thì bọn họ sẽ bắt đầu gϊếŧ từng người một, cho đến khi tất cả mọi người đều bị chúng gϊếŧ sạch, 3, 2, 1…

26.

“Tôi là vợ của Giang Lễ!”

Lời nói này tôi muốn thay đại phu nhân nói, tôi đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, nhưng cô ấy vẫn đứng lên và dũng cảm đối mặt, bọn chúng đem đại phu nhân trói lại, lúc muốn mang cô ấy đi, lại nhìn thấy nhị di thái đang ngồi trong góc tường.

27.

Những tên quan quân đó trông thật thô bỉ, nhị di thái bị doạ sợ nên lập tức cúi đầu xuống:

“Cô, gọi thế nào, tên.”

Lại một lần nữa, dùng tiếng trung với giọng điệu tục tĩu, nhị di thái không nói gì.

Cô ấy có thể đã quá sợ hãi nên không dám lên tiếng, sợ hãi đến mức ngay cả nói chuyện cũng không biết rồi.

28.

“Cô, không nói sao, được lắm.”

Bọn chúng bắt cô ấy ra ngoài, cô ấy xác thực rất đẹp, cho dù trên mặt bôi một lớp than đất rất dày, thì cũng không thể che đậy được.

Cô ấy là người có thể phát hiện được ngay dù ở trong đám đông. Vì thế, không có bất cứ dấu hiệu gì, bọn chúng trói nhị di thái và đại phu nhân đi.

29.

Tam di thái nắm chặt vạt áo của tôi, toàn thân run lên vì sợ hãi, chỉ khi những người kia đi xa rồi, cô ấy mới chầm chậm nới lỏng tay ra, bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta, mọi người đều kinh hồn bạt vía.

“Lẽ ra tôi nên cứu họ, chúng ta nên cứu họ.”

Tôi run rẩy nói câu đó, trong khi cố gắng ngừng khóc nức nở.

30.

Còn tứ di thái, cô ấy cả người như đông cứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

“Làm thế nào, chúng ta làm thế nào bây giờ. Tôi không thể c h ế t được, tôi không thể c h ế t được.”

31.

Chúng tôi bị trói lên xe, tổng có 3 chiếc xe, 1 xe chở phụ nữ, 1 xe chở trẻ em và 1 xe chở đàn ông.

32.

Cả ba xe đều đi các hướng khác nhau, tam di thái nói với tôi, đó là người Nhật Bản.

33.

Người Nhật Bản, tôi từ nhỏ sống trong sân viện của quê nhà, luôn luôn chỉ nghĩ rằng trên thế giới này chỉ có những người nói cùng ngôn ngữ với chúng tôi, lúc bắt đầu tôi hoàn toàn không hiểu du học nghĩa là gì, tôi cũng không hiểu cách sử dụng điện thoại, tôi không biết quan tâm việc của người khác, tôi đã từng rất nông cạn.

Chỉ biết mỗi ngày ngồi xe kéo, đúng thời gian địa điểm đi vào trong con hẻm nhỏ ăn đồ chiên rán.

34.

Người Nhật Bản…

Chúng tôi bị người Nhật bắt cóc rồi, bọn chúng xâm chiếm đất nước chúng tôi rồi, hành động bừa bãi, không hiểu phép lịch sự.

35.

Vì thế, Giang Lễ đến cuối cùng đã đi đâu rồi.

Anh ta có phải đã c h ế t rồi.

Chúng tôi sẽ bị đưa đi đâu, liệu còn có thể quay lại mảnh đất quê hương này không?

36.

Ngồi trên xe của người Nhật, tôi đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, bao gồm cả việc tôi sẽ trông như thế nào sau khi c h ế t.

37.

Sau đó, tôi nhớ rằng là có người đã đến cứu chúng tôi. Tiếng s ú n g chói tai ở ngoài xe, chúng tôi chạy tán loạn khắp mọi hướng trên những con phố sầm uất của Thượng Hải, quá nhiều người, quá chật chội, tôi và bọn họ bị tách nhau ra rồi, tôi dường như bị ai đó đánh bất tỉnh, xung quanh quá ồn ào, tôi cảm thấy như mình sắp c h ế t rồi.

38.

Không phải bị đánh bất tỉnh, tôi dường như là đã bị b ắ n, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn chút nào, m á u từng đợt từng đợt phun ra.

39.

Bỏ đi, c h ế t thì c h ế t, dù sao tôi cũng không có gì phải lo lắng cả, bố không thương mẹ không yêu, gả cho Giang Lễ cũng không được yêu thương, chưa phá thân, chưa có con, đời người trải qua ít. C h ế t rồi cũng sẽ không lo lắng có người sẽ vì bản thân mà rơi lệ.

Bỏ đi bỏ đi, mí mắt tôi càng lúc càng nặng, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

40.

Tôi đã mơ một giấc mơ dài, trong giấc mơ của tôi tuyết rơi dày đặc bến Thượng Hải, tôi đứng dưới tuyết, chẳng mấy chốc quân Nhật tấn công, chúng g i ế t người không chút kiêng dè, tiếng la hét bi thảm của người dân Trung Quốc, tiếng kêu gào, liên tục không ngớt, chỉ đến lúc này tôi mới phát hiện bản thân hoàn toàn không thể giúp được gì, lộn xộn, đường phố lộn xộn, Thượng Hải lộn xộn, cảnh sát từng bảo vệ người dân khi xưa đều biến thành tay sai rồi, bọn chúng cùng với kẻ thù g i ế t hại đồng bào của mình, ngay cả những binh sĩ trong quân đội cũng đồng ý hợp tác cùng bọn chúng.