Chương 3

41.

Tôi đã rất lâu rất lâu rồi chưa nhìn thấy tuyết rơi rồi…

42.

Hôm nay là một tháng sau ngày tôi được Hứa Tri Ngôn cứu, vết thương của tôi gần như đã lành và tôi đã có thể xuống giường đi lại tự do, Hứa Tri Ngôn nói tôi mạng lớn, thật ra tôi cũng nghĩ như vậy.

43.

Hứa Tri Ngôn.

Giáo sư trường Đại học Giang Châu, là thành viên của tổ chức Thuận Hoa.

Anh ấy đã bí mật cứu rất nhiều người Trung Quốc từ trong tay người Nhật, đối với tôi anh ấy là một người rất đáng ngưỡng mộ.

44.

Ngày hôm đó, tôi nhờ Hứa Tri Ngôn nghe ngóng tung tích của đại phu nhân và mấy vị di thái, nhị di thái bị những con thú đó đưa đến Nhật Bản, không rõ tung tích.

Lúc Giang Lễ đến cứu, chỉ còn lại đại phu nhân trong phòng thẩm vấn, vì thời gian mất liên lạc khá lâu, cho nên tam di thái và tứ di thái khá khó tìm. Lại cũng không có chân dung của hai người, khó càng khó hơn.

45.

Thành thực mà nói, người Nhật thật sự tàn ác như con thú, hại hàng trăm bách tính mất đi gia đình của mình, lúc tôi nói với Hứa Tri Ngôn, tôi cũng muốn làm cách mạng, Hứa Tri Ngôn sững sờ, có lẽ anh ấy cũng chưa từng nghĩ đến, một tiểu thư mong manh yếu đuối như tôi sẽ nói ra những lời như vậy.

46.

Buổi tối chúng tôi ngồi trong sân, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ nghe thấy tiếng đánh nhau ở xa xa, kể từ sau khi người Nhật đến Thượng Hải, hầu như trong lòng mọi người đều không thể buông lỏng được, bọn chúng thậm chí còn đột nhiên xông vào nhà người dân để tra xét, thật là vô lý, thật là bất lịch sự đi, sau này tôi học được một câu từ miệng Hứa Tri Ngôn, gọi là, ác quỷ.

47.

Ác quỷ.

Tiểu quỷ tử.

Tiểu quỷ tử Nhật Bản.

Tiểu quỷ tử cẩu Nhật.

48.

Hình như là gọi như vậy, không có cảm giác bất hòa nào khi một lời như vậy lại được nói từ miệng của một tiểu thư như tôi.

49.

Hứa Tri Ngôn cử tôi đi đến Trùng Khánh, tổ chức Thuận Hoa được thành lập ở Trùng Khánh, anh ấy đồng ý cho tôi tham gia Cách Mạng, tất nhiên lúc vừa mới bắt đầu anh ấy đặc biệt thận trọng với tôi, sau đó tôi từng bước từng bước vượt qua các bài kiểm tra, tôi cùng anh ấy lẻn vào Sakura địa bàn sống của ác quỷ để trộm tình báo, và sau khi cung cấp manh mối quan trọng cho chỉ huy, anh ấy mới đồng ý cho tôi tham gia.

50.

Sau tất cả việc này không phải trò đùa trẻ con.

Tôi tất nhiên trong lòng cũng hiểu rõ, tôi thu dọn hành lý, cuối tháng 12 âm lịch sẽ khởi hành, lần này đi là hai năm.

51.

Tôi ở Trùng Khánh được gặp rất nhiều nhà cách mạng, tôi vô cùng ngưỡng mộ họ, tôi chăm chỉ luyện tập tiếng Nhật và thiện xạ mỗi ngày, nguyện ý trở thành người anh hùng yêu nước như họ, bọn họ đặt cho tôi một mật danh, gọi là “Thư Sinh”, cấp trên của tôi, chính là người đã từng cứu mạng tôi, đồng chí Hứa Tri Ngôn, mật danh của anh ấy là “Hắc Ảnh.”

52.

Đất nước không còn, thì nhà đâu gọi là nhà?

Cứu người dân, đây cũng là sứ mệnh của chúng tôi.

Hai năm sau tôi trở lại Thượng Hải, che giấu danh tính làm giáo viên âm nhạc tại Đại học Giang Châu. Hỗ trợ Hứa Tri Ngôn á m s át tên cầm đầu lính Nhật, “Masada Jiro.”

53.

Thời thế thay đổi, Bến Thượng Hải vẫn náo nhiệt như khi xưa, điểm khác biệt là có nhiều tòa nhà được xây theo kiến trúc Nhật Bản, và khi đi trên đường có thể nhìn thấy người Nhật ở mọi nơi, cũng không biết đại phu nhân và mấy vị di thái hiện giờ như thế nào rồi, liệu tất cả đều còn sống chứ.

54.

Hứa Tri Ngôn nói với bên ngoài tôi là biểu muội của anh ấy, để che giấu tốt hơn, tôi đặc biệt thay đổi tên, gọi là Hứa Ôn Tiễn.

Anh ấy vận dụng các mối quan hệ gửi tôi đến Sakura quán, để dạy piano cho em gái của Masada, “Yuzi.”

Yuzi cũng là sinh viên Đại học Giang Châu, cô ấy cũng đặc biệt quan tâm đến Hứa Tri Ngôn, hỏi tôi rất nhiều điều về anh.

55.

Khi mối quan hệ giữa tôi và Yuzi càng ngày càng thân thiết, cô ấy đưa tôi đến biệt thự Thanh Dã, cô ấy gọi là đến nhà cô ấy làm khách, nhưng thực ra, trong biệt thự đó, một vài người trong chúng tôi đã từng sống ở đó. Yuzi lần lượt giới thiệu với chúng tôi môi trường xung quanh, tôi cảm thấy thật đáng buồn cười, đã từng ở trong này cười nói là chúng tôi, bây giờ những kẻ xâm lược lại mang danh chủ nhân mời những chủ sở hữu cũ đến.

Tôi nhìn khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, nước mắt lưng tròng, vì không để Yuzi phát hiện, tôi lại đem những “cảm xúc” đó thu lại vào lòng.

56.

Lúc ăn tối, Yuzi đã tự mình nấu rất nhiều đồ ăn Nhật Bản, giới thiệu cho tôi biết sashimi và sushi là gì, sau bữa ăn, tôi muốn phụ giúp Yuzi dọn dẹp, kết quả tôi vô tình chạm vào lưỡi d a o, tạo thành một vết c ắ t lớn, m á u chảy càng lúc càng nhiều, Yuzi gọi bác sĩ riêng đến băng bó cầm m á u.

57.

Thật trùng hợp, bác sĩ riêng lại chính là tứ di thái đã lâu không gặp, Bạch Thái Thu.

58.

Bạch Thái Thu nhìn tôi, tôi cũng nhìn cô ấy, nếu như Yuzi không có mặt ở đây, tôi nhất định sẽ chạy đến ôm cô ấy thật chặt, ngăn cách hai năm lại gặp lại, cô ấy đã cắt mái tóc dài yêu thích của mình, biến thành tóc ngắn ngang vai, cô ấy sững người tại chỗ, tôi phản ứng nhanh chóng nên đi đến.

“Bác sĩ, cái tay này của tôi không thể chạm vào nước rồi.”

Bạch Thái Thu nhận được tín hiệu, đặt hộp thuốc y tế xuống và băng bó cho tôi.

“V ế t t h ư ơ n g này có chút sâu, tôi cầm m á u cho cô xong trong ba ngày cô không được động vào nước.”

Tôi gật đầu. Yuzi lo lắng nhìn tôi:

“Cô giáo Hứa, đều là tại em không tốt.”

Sau khi nghe chữ cô giáo, Bạch Thái Thu quay đầu lại nhìn tôi.

“ Vốn dĩ là tôi muốn giúp cô, kết quả lại mang lại phiền phức rồi.”

59.

Vừa băng bó xong, Masada Jiro liền trở về nhà, tôi nhớ ra rồi!

Anh ta hình như là quân đội Phòng Không, tôi dường như nhớ đến sự xuất hiện của anh ta. Để anh ta không phát hiện ra sự hoảng loạn của mình, tôi giả vờ bình tĩnh.

60.

“Anh sao giờ mới về, em mời cô Hứa đến nhà mình làm khách.”

Masada Jiro đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó cảm thấy tôi đối với anh ta không phải mối đ e d ọ a. nên anh ta nở một nụ cười giả tạo.

“Đừng để cô giáo về quá muộn, gần đây đang truy bắt người của Thuận Hoa, trên đường có thể không an toàn.”

Anh ta dùng tiếng Nhật nói chuyện với Yuzi, hiện tại tôi rất vui mừng vì đã không từ bỏ việc học tiếng Nhật. Trong lòng tôi mắng anh ta từ đầu đến chân.

“Tôi tin rằng Quân đội Đế quốc Nhật Bản sẽ không g i ế t hại bừa bãi người vô tội.”

Sau khi tôi nói chuyện bằng tiếng nhật, cuối cùng Masada Jiro cũng tỏ vẻ vui vẻ và thân thiện, lần này anh ta không lộ ra vẻ mặt giả tạo nữa.

“Hứa tiểu thư, Đế quốc Nhật bản là chính nghĩa, tôi chỉ sợ là cô bị người của tổ chức Thuận Hoa bắt được, đem…”

Sau đó anh ta làm động tác c ứ a cổ, tôi không khỏi rùng mình, tôi sợ hãi trước sự t à n n h ẫ n của anh ta.