Chương 4

61.

Anh ta thấy tôi không nói nữa, liền nói với Yuzi:

“Chị Sachiko của em sau mùa thu sẽ đến Thượng Hải.”

Yuzi vui mừng hét to:

“Thật vậy sao? Anh sẽ cùng chị Sachiko đính hôn sao?”

Sachiko, Sachiko Morimura, tôi đã từng nghe nói về người phụ nữ này từ miệng của Hứa Tri Ngôn, là người yêu của Masada Jiro, họ không lâu nữa sẽ đính hôn.

“Cô Hứa, tới lúc đó cũng có thể đến uống rượu mừng của chúng tôi, tôi mời cô.”

Sau đó Masada lại quay đầu lại nhìn Bạch Thái Thu:

“Bác sĩ Bạch đã hứa với tôi sẽ tham dự rồi.”

Tôi gật đầu:

“Trước tiên cảm ơn ông Masada, cũng muộn rồi, tôi xin phép về trước.”

Masada Jiro sai người đưa tôi về, sau khi bị tôi từ chối thì liền bỏ cuộc.

Tôi không cần người Nhật đưa về, đối với tôi mà nói, chúng mới chính là mối đe dọa lớn nhất.

Nếu như có thể á m s á t Masada tại bữa tiệc đính hôn, có phải cơ hội thành công sẽ nhiều hơn một chút.

62.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Bạch Thái Thu đuổi theo đến:

“Chúng ta cùng nhau đi đi, hôm nay tôi phải đi Bệnh viện Nhân Đức trực.”

Tôi gật đầu, cô ấy hiện tại đã là một bác sĩ rồi, mặc áo blouse trắng, hoàn thành ước mơ của mình.

“Ôn Tiễn, tôi đã phái người đi tìm cô, nhưng đều không có tin tức gì. Tôi cứ tưởng là cô đã…”

Bách Thái Thu lại nói:

“Cô những năm qua đã đi đâu vậy? Tại sao cô lại xuất hiện trong nhà Masada?”

“Đây cũng là việc tôi muốn hỏi cô, cô tại sao cũng xuất hiện trong nhà Masada?”

63.

“Hai năm trước sau khi chúng ta lạc nhau, tôi bị đưa đến Bệnh viện Nhân Đức để điều trị, tôi đã ở luôn trong đó, sau đó tình cờ tôi đã cứu đc Yuzi, Masada đánh giá cao kỹ năng Trung y của tôi, mới cho tôi làm bác sĩ riêng của Yuzi. Tôi thật khó tưởng tượng là có thể gặp lại cô. Tôi thật sự nghĩ cô đã…”

Bạch Thái Thu hưng phấn lắc tay tôi.

64.

“Tôi cũng đã tìm các cô, đã nhờ mọi mối quan hệ, đều không có kết quả. Bây giờ cô bất ngờ xuất hiện trước mắt tôi, tôi cảm thấy như mình đang mơ vậy.”

65.

Trở về tôi liền đem những chuyện đã xảy ra hôm nay kể cho Hứa Tri Ngôn nghe, Hứa Tri Ngôn làm việc cũng cẩn thận như tôi, anh ấy gần đây bận phát hành cuốn sách “Hải Đường giấc mộng xưa”, tôi có may mắn được đọc qua bản thảo, trong sách viết về tình yêu gia đình, thực chất là lòng yêu nước c ă m t h ù giặc, chỉ người Trung Quốc mới có thể hiểu được, chỉ có bị bao quanh bởi bóng tối mới có thể hiểu được.

66.

Qua mấy ngày, “Hải Đường giấc mộng xưa” được Hứa Tri Ngôn giảng ở Đại Học Giang Châu, bất ngờ bị đăng lên mặt báo, gây lên một trận náo động và truyền cảm hứng cho rất nhiều người yêu nước.

Có rất nhiều ký giả đến xin phỏng vấn nhưng đều bị từ chối ngoài cửa, làm tôi ấn tượng nhất là một nữ ký giả họ Trần, tìm đến rất nhiều lần, sau đó được Hứa Tri Ngôn mời vào nhà một mình.

67.

Thật tiếc tôi không được thấy mặt cô ký giả thần kì này, việc học đàn của Yuzi không thể bỏ lỡ, tôi vội vội vàng vàng đi đến lớp, lúc tôi quay lại, thì mọi người đã rời đi rồi.

Kỳ thực tôi ích kỷ muốn hỏi thăm Trần ký giả về một vài người bạn cũ, suy cho cùng là ký giả, vào nam ra bắc đi nhiều nơi biết cũng không ít chuyện.

68.

Vào ngày đầu tiên tháng 5, lãnh đạo đã gửi một mật thư cho Hứa Tri Ngôn, yêu cầu chúng tôi liên lạc với một đồng chí có biệt danh là “Ô giấy dầu”.

Anh ấy sẽ nói cho chúng tôi biết nhiệm vụ tiếp theo. Địa điểm gặp mặt là ngoại thành phía bắc của chùa Hoài n, Hứa Tri Ngôn sau khi phát hành cuốn “Hải Đường giấc mộng xưa” thì tiếng tăm truyền đi khá xa, cho nên lần này nhiệm vụ được giao cho tôi.

69.

Tôi làm theo yêu cầu cầm một chiếc ô giấy dầu, mặc sườn xám trắng, ngồi trong đình phía sau chùa Hoài n và đợi anh ấy.

70.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới, người đến lại chính là, Giang Lễ, người từng là chồng tôi.

71.

Anh ấy cũng không ngờ là tôi, thực ra tôi với anh ấy cũng chưa tiếp xúc với nhau nhiều, lúc đó trong quân đội xảy ra nhiều việc, chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần ở nhà, thậm chí ngày cưới anh ấy còn không đến phòng tôi, thực ra tôi thật sự cảm thấy rất tức giận, trong lòng bị tổn thương, tôi nghĩ.

Ban đầu không có tình yêu, lấy anh ta cũng vì người cha tham tiền của tôi thôi.

73.

Hóa ra anh ấy sớm đã tham gia tổ chức Thuận Hoa trước cả lúc cưới tôi, sau đó lấy tư cách nguyên soái trẻ của quân đội để ẩn nấp ở đó, đại phu nhân bọn họ bị bắt là vì quân Nhật muốn hợp tác với người trong quân đội, Giang Lễ bị buộc phải đồng ý thì mới cứu được đại phu nhân, nghe anh ấy kể lại, lúc cứu đại phu nhân ra, trên người cô ấy đầy những vết bầm tím, không được bao lâu, đại phu nhân bị trầm cảm, không vực dậy được, nên đã q u a đ ờ i vào năm ngoái, cô ấy được c h ô n cất tại quê hương mình, Tô Châu.

74.

Mọi người đều không biết đại phu nhân ở trong phòng thẩm vấn đã phải chịu những loại t r a t ấ n vô nhân đạo như thế nào, Giang Lễ đã cố gắng hỏi đại phu nhân về tung tích của nhị di thái, nhưng mỗi lần nghe thấy những từ đó, đại phu nhân lại p h á t đ i ê n hét lên, đã hoàn toàn mất lý trí.

Về sau mọi người cũng đều không dám lên tiếng nữa, tôi nghĩ một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ b á o t h ù cho cô ấy.

75.

Giang Lễ đưa cho tôi nhiệm vụ, là g i ế t người sắp đến Thượng Hải, Sachiko Morimura.

Đó không phải là hôn thê của Masada Jiro sao, Giang Lễ nói Sachiko Morimura vốn là người Trung Quốc, sau này bỏ nước đầu hàng giặc, đã đổi tên đi đến Nhật Bản.

Người của hiệp hội Thuận Hoa ghét nhất là kẻ phản bội, hơn nữa cô ta còn là vợ sắp cưới của Masada Jiro.

Sau khi tôi nhận được nhiệm vụ, chuẩn bị chờ đợi cô ấy đến Thượng Hải là ra tay.

76.

Sau mùa thu thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là buổi tối.

Tôi vẫn ngồi ngoài sân như thường lệ, Hứa Tri Ngôn từ ngoài trở về và nhìn thấy tôi:

“Muộn rồi sao cô còn chưa nghỉ ngơi?”

Anh ấy cởϊ áσ khoác ra khoác lên người tôi:

“Gần đây tôi bận việc ở trường, sẽ về rất muộn, không cần đợi tôi đâu.”

“Anh chưa về thì tôi cũng chưa ngủ được.”

Tôi sợ, tôi sợ người Nhật sẽ hành động liều lĩnh, tôi sợ bọn chúng lại xông vào nhà, anh ấy sửng sốt một lúc, rồi ngồi xuống an ủi tôi.

77.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên cuộc gặp gỡ với Giang Lễ:

“Hứa Tri Ngôn tôi thắc mắc một chuyện rất lâu.”

78.

“Ngày gặp nhau đó, Giang Lễ nói với tôi rằng đại phu nhân đã q u a đ ờ i rồi, nhưng tôi cảm thấy, anh ta một chút cũng không để tâm đến chuyện này, vợ mình q u a đ ờ i, anh ấy vì sao lại không buồn bã, anh ta là một người không có trái tim sao?”

Tôi thật sự không thể hiểu nổi Giang Lễ, ngày đó anh ta nói về cái c h ế t của đại phu nhân hết sức bình tĩnh, có thể là tôi không đủ hiểu anh ấy rõ, cũng có thể là anh ấy che giấu cảm xúc của bản thân, hoặc là anh ấy thật sự không quan tâm đến tình cảm nam nữ.

79.

“Ngày nay tình cảm với đất nước được đặt lên trước, tình yêu nam nữ đặt ở sau, chẳng lẽ đại phu nhân c h ế t đi rồi thì Giang Lễ cũng suy sụp rồi đi theo sao, trong thời buổi loạn lạc này, anh ấy phải giấu đi sự giận dữ đau khổ của mình, đứng lên chống lại kẻ thù. Đó, mới là đúng.”

Sau khi Hứa Tri Ngôn giải quyết nghi ngờ trong lòng tôi, tôi cuối cùng cũng hiểu ra. Sau đó chúng tôi chỉ im lặng ngồi đó, dường như đang suy nghĩ điều gì đó trong lòng.



80.

Ngày 30 tháng 9, hôm đó gió thổi rất mạnh, lá bạch quả trong sân bị thổi bay khắp nơi.

Trước đây, trong sân nhà Hứa Tri Ngôn trống rỗng, sau khi biết tôi thích bạch quả, liền đi đến Đại học Giang Châu đào một cây mang về.

Ngày mai thuyền của Sachiko Morimura sẽ cập bến Thượng Hải. Sau khi chuẩn bị tốt kế hoạch á m s á t, tôi đi đến bệnh viện gặp Thái Thu.