Chương 5

81.

Không biết gần đây cô ấy như thế nào rồi, lúc tôi đi gặp cô ấy, cô ấy vẫn có mấy ca phẫu thuật chưa làm, y tá trực đã yêu cầu tôi đi vào phòng làm việc của cô ấy đợi.

Bệnh viện Nhân Đức là bệnh viện chuyên điều trị cho thương binh ở tuyến đầu nên ngày thường rất bận rộn.

82.

Lúc Bạch Thái Thu nhìn thấy tôi, không quan tâm đến việc khác, khóa cửa phòng làm việc lại, thì thầm nói với tôi rằng gần đây người Nhật làm những hành động không sạch sẽ, làm thí nghiệm khí độc gì đó ở ngoại thành, một số bệnh nhân trong bệnh viện khi kiểm tra phát hiện có điều gì đó không ổn lắm, trước đây mấy ngày đã bị đưa đi cách ly rồi.

83.

Tôi nhớ có lần ở nhà Masada tôi đã nghe được anh ta nói chuyện, anh ta hình như đang tìm kiếm lô v ũ k h í của quân đội.

Hôm gặp nhau Giang Lễ cũng đã đề cập đến một vài điều, rằng anh ấy tham mưu với cấp trên đem lô v ũ k h í đó đi tiêu hủy, không thể để rơi vào tay người Nhật.

Nếu như người Nhật vì lô v ũ k h í kia thả b o m khí độc thì coi như kết thúc triệt để rồi.

84.

Sau khi trở về, tôi hẹn Giang Lễ gặp ở chùa Hoài n, chuẩn bị hỏi anh ấy về chuyện bom khí độc.

85.

Giang Lễ nói anh ấy đã gửi báo cáo lên cấp trên rồi, người Nhật vẫn chưa biết tin tức của lô v ũ k h í đó.

Lô v ũ k h í đó là của Tư lệnh Giang để lại, là tài sản của nhà họ Giang, cho nên Giang Lễ phải dọn dẹp sạch sẽ.

86.

Giang Lễ nói tôi ban đêm phải cẩn thận, nếu không có việc gì thì đừng đi ra ngoài.

Gần đây bọn chúng bắt người khắp nơi, đưa đến ngoại thành để tiến hàng thí nghiệm bom khí độc.

Đáng cười!

Chuyện này quả nhiên là việc chó mà l ũ s ú c s i n h Nhật làm ra.

87.

Anh ấy còn hỏi tôi đã chuẩn bị cho vụ á m s á t như thế nào rồi, ngày mai là động thủ, suy cho cùng là g i ế t người, thành thật mà nói ít nhiều tôi cũng có chút sợ.

Nhưng sau khi nghĩ kĩ, tôi làm vì đất nước và người dân, cho nên cũng không còn run rẩy nữa rồi.

Hơn nữa Giang Lễ luôn an ủi tôi, nói Sachiko Morimura không biết võ thuật, chỉ là một người phụ nữ phổ thông.

Giang Lễ yêu cầu tôi không được mềm lòng, không cần nhìn mặt của người phụ nữ đã đi theo người Nhật đó.

Tôi biết, tôi cũng luôn động viên bản thân, không được mềm lòng, nhất định không được mềm lòng.

88.

Thông tin vừa nhận được, thí nghiệm của người Nhật đã xuất hiện vấn đề, ngày mai Masada không tự mình đi được.

Tôi thảo luận kế hoạch với Hứa Tri Ngôn một hồi, có một tháp chuông nằm đối diện bến tàu, khi thời cơ đến có thể leo lên đó mai phục, đợi Sachiko Morimura xuống thuyền, liền dùng s ú n g b ắ n tỉa.

89.

10 giờ, thuyền của Sachiko Morimura đã đúng giờ cập bến Thượng Hải.

Chỉ nhìn thấy cô ta mặc một bộ kimono bước xuống. Người được Masada Jiro cử đi xuống xe đón cô ta, tôi chỉnh kính lúp và nạp đạn, giơ s ú n g lên, chuẩn bị bắn vào đầu cô ta.

90.

Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, liền do dự.

Không đúng, không đúng!

Thật vô lý, mọi thứ đều thật vô lý!

91.

Người được gọi là Sachiko Morimura này, là người từng ngồi cùng bàn chơi mạt chược với chúng tôi, là người ở trong nhà bếp Giang gia vì tôi hầm canh, chính là người bị bắt đi trong hầm trú ẩn lúc ấy, là người sợ đánh g i ế t, lúc này lại ở cùng với kẻ thù.

92.

Nhị di thái chính là Sachiko Morimura, Sachiko Morimura chính là nhị di thái.

93.

Cô ấy những năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao cô ấy lại bỏ rơi đất nước để đi theo kẻ địch?

94.

Cảnh xưa nay hiện ra trước mắt tôi, muôn vàn cảnh đẹp từ trước, nhị di thái kiêu ngạo tự đại, bây giờ trở thành người Nhật với sự xấu hổ, biến thành Sachiko Morimura.

95.

Tôi thật sự muốn kéo tay cô ấy đi để hỏi cô ấy, tôi thật sự muốn hỏi rõ ràng cô ấy hai năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bao gồm cả việc lúc bọn họ ở trong phòng thẩm vấn, đại phu nhân chính xác đã bị t r a t ấ n thế nào.

96.

Tôi bắt đầu hoài nghi rồi.

Tại sao tôi vẫn không thể ra tay?

Tại sao tôi vẫn mềm lòng?

Tôi đều đã nhắm chuẩn cô ấy rồi, nhưng tôi vẫn là không xuống tay được.

Giang Lễ đã nói với tôi nhiều lần, rằng tôi không được mềm lòng, tại sao tay tôi vẫn cứng nhắc không làm được?

97.

Tôi cứ như thế nhìn cô ấy lên xe, nhìn cô ấy ngồi vào trong xe của Masada, vừa nói vừa cười, bỗng nhiên cô ấy quay đầu nhìn về phía tôi, là ảo giác của tôi sao?

Vì sao cô ấy gật đầu mỉm cười với tôi.

98.

Cô ấy nhận ra tôi rồi.

Cô ấy chắc chắn nhận ra tôi rồi.

99.

Sau khi run rẩy cất s ú n g đi, không biết từ lúc nào tôi đã rơi nước mắt.

Vì sao lại khóc? …

Bản thân tôi cũng không biết.

100.

Tôi cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, Hứa Tri Ngôn sau khi nghe xong cũng không thể tin được.

101.

Vào đêm ngày thứ 2 của tháng 8, tôi lại lần nữa hẹn gặp Giang Lễ, cùng nhau thương lượng việc này.

102.

Nhưng trời vừa tối, thì nhận được tin người Nhật gài bom khí độc vào nhà thời.

Giang Lễ không quan tâm đến điều gì khác, tổ chức một tiểu đội đi xử lý bom rồi.

103.

Hứa Tri Ngôn cũng vội vội vàng vàng bị trường học gọi quay lại, tôi vốn muốn cùng anh ấy quay lại trường học, nhưng Hứa Tri Ngôn yêu cầu tôi ở lại trong nhà khóa cổng lại, bảo tôi ở trong đừng đi đâu cả.

104.

Một là sự an toàn của tôi, hai là không muốn để lộ danh tính.

105.

Tôi nghe lời quay trở vào nhà, nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên.

Tiếng s ú n g xa xa vọng lại, như thể tôi quay trở lại cái đêm của ba năm trước.

Tôi đi tới đi lui trong vô thức, hy vọng cả Giang Lễ và Hứa Tri Ngôn đều không xảy ra chuyện gì.

106.

“Rầm rầm rầm!”

Có tiếng gõ cửa, là Hứa Tri Ngôn quay về rồi sao?

107.

Tôi chạy nhanh ra khỏi phòng, cho dù bị ngã lảo đảo cũng không quan tâm đến.

108.

Không phải là Hứa Tri Ngôn, cũng không phải là Giang Lễ, mà là nhị di thái bây giờ là Sachiko Morimura.

109.

Khoảnh khắc cửa mở ra, tôi liền chắc chắn đó là cô ấy.

Trên mặt của cô ấy vẫn còn đọng nước mắt, rõ ràng là vừa khóc.

Cô ấy ôm lấy tôi lại lần nữa nước mắt chảy dài:

“Cứu tôi, A Tiễn cứu tôi với.”

110.

Sau khi tôi đưa cô ấy vào nhà, khóa cửa lại, cô ấy liền kể lại cho tôi nghe:

“Hai năm trước, tôi cùng với đại phu nhân bị bắt về phòng thẩm vấn. Người Nhật ép hỏi đại phu nhân về tung tích của Giang Lễ, đại phu nhân không chịu nói, bọn chúng cởi sạch y phục của cô ấy, trước mặt nhiều người…”

“Sau đó bọn chúng thậm chí còn để chó cắn cô ấy, cô ấy ngồi trên ghế t ù tuyệt vọng nhìn tôi. Tôi cầu xin Masada Jiro buông tha cho cô ấy, Masada Jiro đem sự chú ý chuyển lên người tôi.”

“Hắn ta bắt tôi đưa đến Sakura, bắt tôi ngày đêm phục vụ hắn như một con s ú c v ậ t, hắn thậm chí còn bắt tôi học điệu múa Nhật Bản. Tôi không thể chịu đựng được những giày vò đó, khi cố gắng t ự t ử, chính Yuki đã cứu tôi.”

“Sau đó Masada c ư ỡ n g b ứ c tôi đổi tên, đưa tôi đến Tokyo học kỹ năng của Geisha. Bọn chúng coi thường tôi là người Trung Quốc, hầu như ngày nào tôi cũng bị đ á n h đ ậ p.”

“Chuyện sau đó tôi không biết đại phu nhân còn sống không, cũng không biết cô ấy bị t r a t ấ n như thế nào.”

“Cô nói cho tôi cách có thể g i ế t Masada, tôi muốn g i ế t con thú đó. A Tiễn hắn đã vấy bẩn tôi.”

“Tôi hi vọng một ngày có thể t r ả t h ù, đem tất cả những tổn thương mà bọn chúng gây ra cho tôi toàn bộ trả lại.”

“May mắn thay trước đó mấy ngày, sau khi tôi ở cùng với lão sư của Masada cả một đêm, lúc này mới có cơ hội quay lại Thượng Hải. Cô không biết được tôi vì quay lại Thượng Hải đã chuẩn bị bao lâu đâu.”

“Masada bề ngoài nói rằng tôi là vợ sắp cưới của hắn ta, nhưng hắn vừa b i ế n t h á i vừa đáng sợ. Đêm qua ngay khi tôi chuẩn bị á m s á t hắn, hắn đã phát hiện ra, hắn ném tôi xuống đất. Vừa đá vừa đánh tôi, tôi thật sự đã không biết nên làm thế nào. Nhân cơ hội hắn vừa đi đến nhà thờ, tôi mới có thể trốn tránh tầm nhìn của những tên lính canh, chạy đến đây tìm cô.”

“Tôi cũng không nghĩ có thể tìm thấy cô nhanh như vậy, A Tiễn. Cô không biết hôm qua khi phát hiện ra cô tôi đã vui mừng biết bao, tôi có thể đảm bảo rằng đó chính là cô.”

“A Tiễn, tôi khổ quá, tôi thật sự rất khổ.”

112.

Nhị di thái nói xong những lời này, dường như đem những khổ cực và uất ức mà cô ấy phải chịu 2 năm qua trút bỏ ra ngoài.

Cô ấy là một người phụ nữ tốt, bị người Nhật t r a t ấ n thế nào mà lại trở thành bộ dạng như bây giờ.

Vẻ ngoài của cô ấy đã từng rất kiêu hãnh, bây giờ lại khô gầy như que củi, lại không có một chút quyến rũ nào.

113.

Tôi không thể tự mình cảm nhận được, nhưng cũng thử an ủi tâm trạng của cô ấy.

Cô ấy nói cô ấy không biết đã ngủ với bao nhiêu s ú c s i n h, cô ấy sớm đã không còn sạch sẽ, khi tôi nghe thấy câu đó, trong lòng càng khó chịu hơn.

114.

18 tuổi cô ấy đã trở thành tiêu điểm được chú ý hàng đầu của Bách Lạc Môn, 20 tuổi cô ấy là nhị di thái được sủng ái của Giang gia, nhưng thế nào đến 25 tuổi, cô ấy bị người Nhật hủy hoại thành bộ dạng như bây giờ.

115.

Nhị di thái nói cô ấy vẫn muốn quay lại, có việc cô ấy vẫn chưa làm xong.

Tôi thật không muốn để cô ấy đi, bởi vì Masada Jiro căn bản không coi cô ấy như một con người, nhưng nhị di thái kiên quyết phải đi, cô ấy nói cô ấy lần này đến là muốn nói với tôi, có thể chuẩn bị á m s á t Masada tại bữa tiệc đính hôn, tới lúc đó cô ấy sẽ phối hợp.

116.

Nhị di thái chân trước vừa rời đi, Hứa Tri Ngôn chân sau bước vào cửa, sắc mặt nặng nề nói với tôi, Giang Lễ h y s i n h rồi.

117.

Hứa Tri Ngôn nói Giang Lễ vào lúc gỡ được quả bom khí độc kia, bị người Nhật ném thuốc nổ…

118.

Không thể được!

Tuyệt đối không được!

Tôi khó tin nhìn Hứa Tri Ngôn, cầu nguyện có thể nhìn thấy gì đó trong mắt anh ấy.

119.

Nhưng sự thật chính là, Giang Lễ đã h y s i n h rồi.

Hứa Tri Ngôn yêu cầu tôi bình tĩnh lại, phấn chấn lên. Nhấn mạnh nhiệm vụ á m s á t Masada, cấp trên sẽ sớm cử đồng chí mới tới hỗ trợ chúng tôi.

120.

Tôi cảm thấy đây dường như là một giấc mơ, tôi có phải là đã c h ế t ở trong tuyết vào hai năm trước rồi không, tại sao lại khiến tôi đau đớn thế này, được thông báo một người rồi lại một người đồng hương bị g i ế t hại.

Tôi khóc nức nở không thể đứng thẳng được, bởi vì Hứa Tri Ngôn đứng quay lưng lại với tôi, nên tôi không chắc mắt anh ấy có đỏ không.

121.

Bài báo do Trần ký giả biên tập rất nhanh được phát hành.

Ngày hôm sau cuộc thống nhất quân đội bùng nổ, bởi vì không có lãnh đạo nên rất hỗn loạn, Masada nhân cơ hội nắm bắt tình hình chung