Chương 6

122.

Khi tôi nói với Bạch Thái Thu, Sachiko Morimura chính là nhị di thái, cô ấy hết sức kinh ngạc.

Cô ấy dặn tôi lúc nào cũng phải cẩn thận, nhị di thái lúc ở Giang gia rất thích giở trò tâm cơ, bảo tôi đừng để bị rơi vào bẫy của người khác.

Tôi bảo cô ấy yên tâm, trong lòng tôi tự sẽ rõ ràng.

123.

Trở về nhà, Hứa Tri Ngôn nói với tôi lô v ũ k h í kia đã bị Giang Lễ đốt đi rồi.

Tôi hỏi anh ấy thi thể của Giang Lễ đã được tìm thấy chưa?

Anh ấy vẫn là lắc đầu.

124.

Đã qua ba ngày, sống phải thấy người, c h ế t phải thấy x á c.

Giang Lễ hi sinh ba ngày, ở nhà thờ tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm thấy thi thể của anh ấy.

Hôm nay là buổi học cuối cùng là Yuzi, trước lúc tôi đi, Hứa Tri Ngôn còn đặc biệt căn dặn tôi, đừng ngốc nghếch như thế.

Nhưng tôi cảm thấy tôi không ngốc.

125.

Yuzi nhìn thấy tôi thì rất vui vẻ, nũng nịu nói với tôi:

“Cô Hứa, buổi học cuối cùng có thể hay không thả lỏng một chút.”

Tôi gãi mũi cô ấy, mắng cô ấy ham chơi.

Tôi biết được từ miệng của Yuzi, Masada đối với Sachiko Morimura đặc biệt tốt, từ ngày Sachiro đến Thượng Hải, Masada còn đặc biệt mời đầu bếp biết nấu đồ ăn Trung Quốc đến nhà, hoàn toàn không giống bị đ á n h đ ậ p như những lời cô ấy nói.

126.

Hôm nay Sachiko Morimura và Masada Jiro đi đến phòng thí nghiệm ở ngoại thành rồi, tôi đoán người Nhật lại muốn gây rắc rối.

127.

Hứa Tri Ngôn lại phát hành một cuốn “ Kiếp phù du thời loạn”, vẫn gây nên làn sóng lớn như trước.

Người Nhật không dám làm gì anh ấy, suy cho cùng sùng bái anh ấy là học sinh, công nhân, bách tính, nếu như người lãnh đạo hy sinh, thì sẽ có hàng ngàn hàng vạn người đứng lên.

Ngược lại là, Masada Jiro nhiều lần muốn lôi kéo Hứa Tri Ngôn, nhưng, Hứa Tri Ngôn tất nhiên không đem Masada để vào trong mắt.

128.

Bức điện báo gửi đến hôm qua, đồng chí mới có mật danh là “Ve sầu”, trước đây là người hiểu biết có tiếng ở Thuận Hoa, địa điểm gặp mặt lần này là ở phòng 308 khách sạn Xuân Tân.

129.

Tôi và Hứa Tri Ngôn giả làm vợ chồng, xách theo một chiếc va li đến sớm đặt phòng trước.

130.

Chúng tôi lên lầu, Hứa Tri Ngôn bảo tôi đừng khẩn trương.

Đồng đội cũ ra đi, đồng đội mới sẽ đến, tôi đoán vô số lần, vị “Ve sầu” này rốt cuộc là người như thế nào.

131.

Khi mở cửa, một bóng dáng quen thuộc mà xa lạ xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi không đè nén được cảm xúc của bản thân, nắm chặt góc áo của Hứa Tri Ngôn, tôi sợ cô ấy quay người lại lại không phải là người mà tôi nghĩ đến.

132.

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ, vừa vặn rơi trên người cô ấy, như thể có người đến cứu chúng tôi từ trong bóng tối ra.

133.

“Chào đồng chí, tôi là Trần Sơ Vận của phòng tình báo số hai Thuận Hoa, ẩn nấp dưới danh nghĩa là ký giả ở Thượng Hải, mật danh “Ve sầu”.”

134.

Thật sự là cô ấy!

Trần Sơ Vận, là tam di thái, là Trần ký giả, là đồng chí mới.

135.

Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình khi gặp cô ấy.

Hứa Tri Ngôn nói với tôi, anh ấy thực ra sớm đã nghi ngờ Trần ký giả là người mình, sau khi phát hành cuốn “Kiếp phù du thời loạn” thì càng chắc chắn hơn.

136.

“Này, hai năm không gặp, cô ngây ngốc làm cái gì, còn không mau qua ôm một cái?”

Tôi liền chạy qua ôm cô ấy, cứ khóc, cứ khóc:

“Trần Sơ Vận cô thật phiền phức, biết tôi đang sống ở nhà Hứa Tri Ngôn, tại sao vẫn không đến tìm tôi!”

“Thời cơ đã đến, cứu nước làm trọng đại mà.”

Tôi dường như đã tìm thấy ánh sáng của cuộc sống. Hồi đó chúng tôi cùng chia sẻ vui buồn, ở Giang gia cùng chơi mạt chược, nấu ăn, nói chuyện phiếm.

Thật khó tưởng tượng chúng tôi vẫn có thể ở bên nhau. Mọi người đều cho rằng đối phương đã c h ế t dưới họng s ú n g, đều nghĩ hai năm trước là lần gặp cuối cùng.

Thực ra tôi cũng nghĩ tới Giang Lễ, tôi không đủ can đảm để nghĩ rằng anh ấy đã c h ế t rồi.

137.

Hứa Tri Ngôn như thường lệ dặn tôi phải kiềm chế cảm xúc, trong thời buổi loạn lạc này, bất kể ở đâu cũng không thể ở lại lâu.

138.

Sau khi Trần Sơ Vận biết chuyện tôi thả Sachiko Morimura đi, liền mắng tôi thật là ngốc.

Tôi thảo luận với cô ấy đề nghị cho tôi mượn một vài đồng đội, chỉ cần vào 8 giờ tối ngày 15 tháng 9 mai phục ở nhà máy bỏ hoang là được.

“Cô muốn làm gì?”

Đây là Hứa Tri Ngôn nói.

Anh ấy trông có vẻ lo âu, bảo tôi tuyệt đối không được liều lĩnh.

Sẽ không, tôi nói.

139.

Tôi vẫn kể cho họ nghe sự tình đã xảy ra, mọi người bàn bạc một phen cũng nghĩ kế hoạch này khả thi.

140.

Hôm sau, Sachiko Morimura hẹn tôi đi quán Cafe, tôi nói với cô ấy Giang Lễ đã hi sinh rồi.

Cô ấy trái lại có phản ứng rất lớn, điều này ngược lại có chút kỳ quặc.

Đầu tháng 11 âm lịch là sinh nhật của Yuzi, Sachiko Morimura đặc biệt vì Yuzi đến mời tôi.

141.

Sau khi tôi cảm ơn cô ấy, vô tình tiết lộ rằng người của Thuận Hoa hội sẽ ở đó vào “8 giờ tối ngày 15 tháng 9” để tiến hành nhiệm vụ, nhiệm vụ là bí mật đưa lô v ũ k h í kia đến nhà máy bỏ hoang để phá hủy.

142.

Sachiko Morimura nghe xong trong mắt liền phát sáng, khoé miệng không tự chủ được nhếch lên.

143.

Tôi trái lại rất mong đợi đến ngày 15 tháng 9, để xem đến cuối cùng người đắc ý là ai thôi.

144.

8 giờ tối ngày 15 tháng 9, các đồng chí của Thuận Hoa hội mai phục ở gần nhà máy, chuẩn bị đánh cho bọn chúng không kịp trở tay.

145.

Lính Nhật quả nhiên tới rồi, nhưng Masada không tới, người đến chỉ có Sachiko Morimura và một nhóm binh lính.

Xem ra, Sachiko Morimura là tự ý hành động.

146.

Sau khi xuống xe, bọn chúng có khoảng hơn 100 người, tôi trốn ở trên đỉnh của nhà máy ngắm chuẩn đầu của Sachiko Morimura, lần này tuyệt đối không thể nương tay.

3, 2, 1,...

147.

Tôi nổ s ú n g rồi, nhưng không bắn trúng.

Sachiko Morimura rất thông minh, lại phát hiện ra tôi.

Lúc cô ta trốn đã bị bắn vào chân, sau đó ngay lập tức trốn vào trong xe, gào thét với phụ lái một trận, thật tiếc cô ta trốn thoát rồi.

148.

Đồng đội khi thấy tôi bắn phát s ú n g đầu tiên, họ cũng liên tiếp xông lên.

Kẻ địch ở ngoài sáng, chúng tôi ở trong tối, nắm giữ lợi thế tuyệt đối.

149.

Sachiko Morimura nhanh chóng trốn chạy thảm hại, cô ta quả nhiên vẫn phản quốc.

150.

Chiến thắng lần này thật tuyệt!

Đồng đội hẹn uống rượu ở Hứa gia, chuẩn bị ăn mừng một phen.

151.

Trần Sơ Vận hỏi tôi tại sao đánh thắng trận vẫn không vui?

Tôi chỉ là cảm thấy, quá buồn nôn thôi, Sachiko Morimura quá tởm lợm rồi!

Người Trung Quốc tốt thì không làm, tại sao lại đi làm chó săn cho người Nhật?

Hôm nay cô ta tự mình dẫn quân tới, có vẻ như địa vị không hề thấp.

Buồn cười chính là, ngày hôm đó tôi càng nghĩ càng thấy không đúng, cô ta đã lừa gạt tôi, lừa tôi rằng bản thân cô ta phải chịu rất nhiều tủi nhục.

152.

“A Tiễn, có lúc lòng người rất đáng sợ, đặc biệt sống trong thời loạn lạc này. Hôm nay cô không nên mềm lòng, thứ rác rưởi như cô ta không xứng đáng với người Trung Quốc chúng ta.”

“Cô phải biết, hôm nay cô mềm lòng, thì ngày mai đợi cô ta chữa lành vết thương liền xử lý cô đấy.”

Tôi cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, tôi có phải thật sự sai rồi.

Nếu tôi hôm nay g i ế t được Sachiko Morimura, liệu có phải tôi cũng thay đổi thành vô tâm vô tình không.

153.

“Tôi biết, từ sau khi Giang Lễ c h ế t, cô chỉ muốn vì anh ấy báo thù. Tôi ở Pháp bị ảnh hưởng bởi con người ở đó, ban đầu khi du học trở về, tôi nóng lòng muốn tham gia vào Thuận Hoa hội. Sau đó Giang Lễ cũng vì bảo vệ thân phận, mà cưới rất nhiều di thái, nhưng đại phu nhân, cùng lắm thì chỉ giống như là chị gái của anh ấy thôi.”

Không biết Sơ Vận lấy từ trong hộp gỗ ra mấy bức thư từ bao giờ, cô ấy tiếp tục:

“Những bức thư này cô nhận lấy, là hai năm trước sau khi cô mất tích, Giang Lễ viết gửi cho cô. Anh ấy là một người, không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng tâm tư của anh ấy tôi chung quy vẫn rất rõ.”

“A Tiễn, con người đều có cảm xúc thầm kín, tôi hi vọng cô nhanh phấn chấn trở lại. Đừng có ngày ngày khó xử nữa.”

154.

Sơ Vận đem thư đặt vào trong tay tôi, sau khi tôi nhận nó, cô ấy liền rời đi.

Tôi cầm lá thư lẳng lặng ngồi đó, tôi muốn đọc không?

Thực sự tôi không dám xem, tôi không biết mình đã ngồi bao lâu, gió thổi lá khô rơi đầy mặt đất, mưa rồi sao?

Không phải.

Là nước mắt tôi rơi, tôi đây là làm sao thế này?

155.

Thực ra tôi nguyện ý xem, chỉ là không dám xem.

Tôi vẫn đang giận dỗi, vì sao lúc tôi gả cho anh ấy không được anh ấy yêu thương.

Sơ Vận nói qua với tôi, mấy vị di thái Giang Lễ đều không chạm vào họ, có thể nói, vẫn là một khối ngọc thô.

156.

Giang Lễ, anh ấy thật sự vội vàng c h ế t như vậy sao?

Anh ấy đánh trận không phải rất lợi hại sao?

Không phải là người kế vị Giang gia sao?

157.

Tôi đã nghĩ rất lâu rất lâu, vẫn không dự định xem những bức thư đó.

Tôi thật cẩn thận đem những bức thư đó cất lại vào trong hộp gỗ, những ngày tiếp theo, chờ đợi sự trả thù của Sachiko Morimura.

158.

Tôi tự biết mình cách cái c h ế t không xa, Hứa Tri Ngôn thậm chí còn buồn hơn tôi.

“Bốc đồng! Hai người các cô quá bốc đồng rồi!”

Trần Sơ Vận quy củ ngồi lên chiếc ghế đã cũ kỹ của ông nội Hứa Tri Ngôn để lại còn Hứa Tri Ngôn thì đang đứng đối diện tôi.

Nhà văn đều có một đống đạo lý lớn, anh ấy phê bình chúng tôi một cách có trật tự.

Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi cũng biết rất rõ rằng bản thân đã mắc phải sai lầm, xin lỗi đồng chí Hứa Tri Ngôn, không, phải là xin lỗi tất cả các đồng chí của Thuận Hoa hội.

Hứa Tri Ngôn nói đúng, đây không phải trò trẻ con, đây là chuyện sinh t ử.

159.

Thời gian đã qua đi mấy ngày, người Nhật Bản bên đó vẫn chưa có động tĩnh gì.

Đằng sau Hứa Tri Ngôn là nhân dân, người Nhật không dám hành động khinh suất, để không phải thấp thỏm không yên, tôi trộm thuê một phòng ở khách sạn Xuân Tân.

160.

Ngày 30 tháng 9, Masada Jiro muốn cùng Sachiko Morimura đính hôn, bọn họ mời tôi, đương nhiên vẫn có Hứa Tri Ngôn và những người khác.

Tôi đoán không ra trong hồ lô của Sachiko Morimura và Masada có bán thuốc gì, nhưng lần này, không biết là họ c h ế t hay là tôi sống.

161.

Tôi vốn dĩ không lo lắng, cho đến khi ngày này thật sự đến, tôi phát hiện ra không lo lắng là điều không thể, hôm nay hoặc là cuộc sống của tôi kết thúc hoặc là sẽ chiến thắng đánh bại kẻ thù.

Tất nhiên tôi hi vọng nhất định là vế sau.

162.

Chúng tôi bàn bạc kỹ với nhau tách nhau ra hành động như thế nào, nhưng vụ bắt cóc bất ngờ đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch.

Cẩu Nhật quả nhiên vẫn là cẩu Nhật, thủ đoạn vẫn bỉ ổi như vậy, tôi biết Sachiko Morimura sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi như vậy.

163.

Khi tôi đi đến bữa tiệc, người kéo xe tôi ngồi là người Nhật, tôi phát hiện ra đường đi không đúng, yêu cầu anh ta dừng xe, tên q u ỷ này không nghe tôi nói mà tiếp tục chạy.

Tôi mặc kệ mọi thứ nhảy xuống xe, không may bị trẹo chân, ngay lập tức mấy tên samurai Nhật rất lực lưỡng đi đến.

Tôi không nhớ mình đã chạy bao lâu, sau đó bọn chúng đã đuổi kịp, đánh gục và đưa tôi đi.

Đợi tới khi tôi tỉnh lại, thì đã là ở trong phòng thẩm vấn tối đen như mực rồi