Chương 37

Tân Ngữ đi dạo một vòng quanh Học viện Kỹ thuật, cảm thấy những người xung quanh dần dần đông đúc hơn, và hầu hết đều đi theo cùng một hướng. Đi theo dòng người một lúc, cô phát hiện ra mọi người tụ tập trước một nhà thi đấu thể thao mới toanh, trước cửa có những quầy hàng nhỏ bán bóng bay và đồ ăn, trông có vẻ như đang có hoạt động gì đó. Tân Ngữ cũng theo mọi người đến xem náo nhiệt, phát hiện ra trên cột cửa cũng có khắc chữ, đến gần nhìn thì thấy khắc tên của Brad Klonn, Tân Ngữ bật cười ha hả, Brad thật là buồn cười, người khác đều quyên góp tòa nhà, chỉ có anh ta quyên góp nhà thi đấu thể thao, đúng là một kẻ cuồng thể thao.

Đây là một sân bóng rổ, có lẽ là vì Brad thích chơi bóng rổ, sân bóng rổ nằm ở khu vực trung tâm của Học viện Kỹ thuật, để tất cả sinh viên Học viện Kỹ thuật có thể thường xuyên chơi thể thao sau giờ học. Hôm nay là giải bóng rổ liên khoa của Học viện Kỹ thuật, Tân Ngữ tìm một chỗ ngồi trên khán đài, cảm nhận được nhiệt huyết và sức sống của những người trẻ tuổi, cũng tiện thể gϊếŧ thời gian.

Thấy trời đã tối dần, Tân Ngữ mới giật mình nhớ ra mình chưa ăn gì kể từ sau bữa sáng. Bên ngoài nhà thi đấu có một vài xe bán đồ ăn nhỏ, Tân Ngữ chọn bánh mì hotdog, nhập gia tùy tục thêm rất nhiều dưa chuột muối, hành tây sống, mù tạt vàng và tương cà, tất nhiên cũng mua thêm một cốc Coca. Ngồi giữa đám đông trên khán đài, hào hứng cắn một miếng hotdog lớn, cùng các bạn sinh viên reo hò, Tân Ngữ cảm thấy mình đang dần hòa nhập vào cuộc sống ở Mỹ.

Tuy nhiên, niềm vui này không kéo dài được bao lâu, vì sau khi trận đấu kết thúc, Tân Ngữ phát hiện mình phải đi bộ rất lâu mới có thể trở về khách sạn. Và tệ hơn nữa là, chiếc hotdog vừa ăn đang cuộn trào trong bụng, cô liên tục cảm thấy mùi dưa chuột muối và hành tây sống bốc lên, khiến cô buồn nôn. Đoạn đường này đi rất gian nan, đi đến cuối cô đã đau đến mức đầu đổ mồ hôi lạnh, vừa vào đến khách sạn là ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, tất cả thức ăn chưa tiêu hóa đều được nôn ra, ngay cả Coca cũng không tha, nôn đến khi trong bụng không còn một chút gì nữa mới thôi.

Sáng hôm sau thức dậy, dạ dày của Tân Ngữ vẫn rất khó chịu, cuối cùng chỉ nướng một miếng bánh nướng xốp để giải quyết cả bữa sáng và bữa trưa. Còn nửa ngày nữa phải gϊếŧ thời gian, Tân Ngữ không hiểu sao lại đi một quãng đường xa như vậy, lại đến nhà thi đấu của Học viện Kỹ thuật. Hôm nay vẫn có trận đấu bóng rổ, vẫn rất náo nhiệt, Tân Ngữ nhìn đi nhìn lại cái tên Brad Klonn trên cột cửa, luôn cảm thấy cái tên này được khắc thật đẹp, cuối cùng cô còn chụp rất nhiều ảnh cột cửa, những người bên cạnh thấy hành động kỳ lạ của cô đều nhìn như nhìn một kẻ ngốc.

Hôm nay là trận đấu bóng rổ giữa khoa Kỹ thuật Vật liệu và khoa Cơ khí, khoa Kỹ thuật Vật liệu ngay từ đầu đã ở thế yếu, Tân Ngữ xem mà vô cùng căng thẳng. Mỗi lần ném bóng, tim cô đều đập thình thịch, vào rổ thì cùng các bạn học bên cạnh reo hò, trượt bóng thì cùng thở dài, khi đuổi kịp điểm số thì càng hò hét phấn khích hơn. Kết quả là dù bị tụt lại phía sau nhưng vẫn không thể lật ngược tình thế, sau khi thua trận, Tân Ngữ rất buồn, bạn học bên cạnh còn an ủi cô: "Học muội đừng buồn, khoa Cơ khí luôn là mạnh nhất, chúng ta thua cũng không có gì đáng tiếc."

Xem thời gian cũng nên về nhà rồi, Tân Ngữ bước ra khỏi nhà thi đấu, thấy xe bán đồ ăn thì thấy mình lại đói rồi, trước kia ở Đài Bắc cô thích nhất là đồ ăn vặt ở chợ đêm, cô thực sự không thể cưỡng lại được sự hấp dẫn của xe bán đồ ăn. Tân Ngữ chọn đi chọn lại, để chắc ăn nên chọn món ăn an toàn nhất - ngô ngọt. Cùng mọi người rời khỏi trường, vừa gặm bắp ngô trên tay, Tân Ngữ lại cảm thấy mình đang hòa nhập vào cuộc sống ở Mỹ.

Cảnh đẹp không thường, sau khi ngồi xe ba tiếng về đến nhà, Tân Ngữ lại ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, ngô đã nhai nát đều được nôn ra, tích tụ trong bồn cầu như tương ngô vậy, nôn đến cuối thì cả nước chua trong bụng cũng nôn ra hết. Tân Ngữ nôn đến mặt mày tái mét, trên mặt vừa có mồ hôi vừa có nước mắt, tâm trạng cô rất tệ, cảm thấy mình được Brad nuôi dưỡng quá sung sướиɠ, bây giờ ngay cả đồ ăn vỉa hè cũng không ăn được.



Tắm rửa sạch sẽ xong, Tân Ngữ mệt mỏi nằm lên giường chuẩn bị ngủ. Xem thời gian thì Brad hẳn là đã ngủ rồi, Tân Ngữ mới mở điện thoại của mình. Mở máy chưa được bao lâu, điện thoại lập tức phát ra tiếng "ting ting" liên tục, một loạt tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại, toàn là thông báo cuộc gọi nhỡ của Brad.

Tân Ngữ nhìn chằm chằm vào điện thoại, đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm tối tĩnh lặng, là cuộc gọi của Brad...

Tân Ngữ nghe điện thoại: "Xin chào, tôi là Tân Ngữ." Đầu dây bên kia, Brad thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi là Brad, tại sao không nghe điện thoại?" Tân Ngữ nhẹ giọng nói: "Đi xa một chuyến, điện thoại không có sóng." Brad kiên nhẫn hỏi: "Sao lại đột ngột như vậy? Em đi đâu?" Tân Ngữ thành thật trả lời: "Em đến trường A." Brad có chút bất ngờ: "Trường A, tôi lái xe một tiếng là đến, sao không gọi tôi đưa em đi." Tân Ngữ buồn bã nói: "Cuối tuần anh nên nghỉ ngơi cho khỏe, em tự đi là được."

Trong lòng Brad không nói nên lời, anh hoàn toàn không muốn sự chu đáo này. Cuối tuần này Tân Ngữ không đến nghỉ dưỡng, Brad hụt hẫng, ở nhà làm gì cũng không thấy thoải mái, cứ cảm thấy căn nhà trống trải thiếu thứ gì đó, trong lòng có một cảm giác cô đơn trống trải. Anh có chút nhớ Ngữ Ni của mình rồi, dù hai người chỉ mới xa nhau vài ngày.

Giọng Brad dịu dàng xuống: "Lần sau phải nghe điện thoại, như vậy anh sẽ lo lắng. Em thấy thế nào rồi? Bụng còn khó chịu không?" Mắt Tân Ngữ nóng lên, cô khẽ nói: "Có chút khó chịu." Brad cau mày trách móc: "Thuốc đau dạ dày uống hết chưa? Vốn định đưa em đi khám bác sĩ. Ngày mai có thể xin nghỉ không?" Tân Ngữ khàn giọng đáp: "Không sao đâu, có lẽ là ăn linh tinh nên đau bụng, lần sau em sẽ cẩn thận." Brad lại lo lắng hỏi thêm vài câu, cuối cùng hai người mới cúp điện thoại.

Tân Ngữ mắt đỏ hoe mãi không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu, cô bật đèn ngủ lấy điện thoại ra, mím môi do dự hồi lâu, sau đó gọi một cuộc điện thoại đầu số 886. "Ting... Ting... Alo, xin chào, tôi là Dương Thục Huệ..." Đầu dây bên kia là giọng nói khỏe khoắn của một người phụ nữ, nghe có vẻ là người tính tình thoải mái. "Alo? Alo? Sao không nói gì thế? Tôi không nghe thấy giọng của bạn... Lạ thật... Gọi nhầm số rồi sao... Tút tút tút..."

"Mẹ... Mẹ... Là con đây..." Nước mắt cuối cùng cũng tràn đầy hốc mắt lăn xuống, Tân Ngữ cố kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào nói: "Có người bắt nạt con... Hu hu... Mẹ ơi... Anh ta bắt nạt con... Đồ Tây thối tha... Hu hu hu..." Nước mắt lã chã rơi, cô kể khổ: "Hoàn toàn là lỗi của anh ta... Mẹ ơi... Anh ta đối xử với con quá tốt... Hu hu... Tại sao lại đối xử với con tốt như vậy... Hu hu hu..." Nói đến sau thì đã khóc không thành tiếng: "Mẹ ơi con xin lỗi... Con không nên không biết đủ... Con nên làm tốt hơn... Hu hu... Mẹ ơi con nhớ mẹ... Hu hu... Mẹ ơi... Mẹ ơi..."